Trong nháy mắt, như có một ánh sáng vụt qua trước mắt, Minh Thành Hữu có cảm giác không chỉ là thế giới sụp đổ, hắn vốn là không hề ôm hy vọng nữa, nhưng đứa bé trong bụng Phó Nhiễm gần như làm hắn lấy lại được động lực.
Vậy mà hôm nay, cô lại dứt khoát kiên quyết đụng, phá vỡ tất cả mọi hy vọng của hắn.
Sau đó Phó Nhiễm nghiêng người xuống, cong chân ôm chặt bụng,
"Đau quá, thật là đau."
Minh Thành Hữu chợt hoàn hồn, hắn khom lưng ôm lấy Phó Nhiễm, ánh mắt rơi xuống chân cô, cũng may là hắn không nhìn thấy những thứ màu đỏ nhìn thấy mà ghê người kia.
Hai người vội vội vàng vàng xuống lầu, Tiêu quản gia vội vàng chạy tới đón.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sai người chuẩn bị xe, ngay lập tức!"
"Được, được."
Thời gian lúc này vẫn là ban ngày, ngược lại ở Y Vân Thủ Phủ mọi người đều đến đông đủ.
Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm đi ra ngoài.
"Tiêu quản gia, chuyện này trước tiên chớ cho mẹ tôi biết."
Tiêu quản gia đáp một tiếng, lúc khôi phục lại tinh thần thì bên trong phòng khách không còn có bóng dáng của Minh Thành Hữu nữa. Phó Nhiễm co rúc ở chỗ ngồi phía sau bên trong xe, khom lưng núp vào chỗ gần cửa xe, Minh Thành Hữu nói với tài xế mới tới mau mau lái xe.
"Phó Nhiễm, em làm sao vậy, có phải đau dữ dội hay không?"
"Minh Thành Hữu."
Giọng nói cô khẽ nghẹn lại.
"Anh cho tôi trở về đi."
Minh Thành Hữu không trả lời câu nào.
Phó Nhiễm đau đến nỗi đem mặt áp chặt lên cửa sổ xe.
"Có phải là đứa bé thật sự không còn, anh mới bằng lòng thả tôi đi hay không?"
Ánh mắt người đàn ông đang chăm chú nhìn về phía trước đột nhiên quay sang Phó Nhiễm, ánh mắt sắc bén.
"Nếu đứa bé không còn, tôi sẽ không bỏ qua cho Phó gia!"
Sắc mặt Phó Nhiễm trắng bệch, lòng bàn tay che ở bụng đau đớn, mới vừa rồi bị đụng phải, tất cả lực va đập dồn vào bàn tay cô.
Cô chỉ sợ sau khi mu bàn tay bị đau nhìn thấy rõ ràng, cho nên mới ở thời điểm ‘ngàn cân treo sợi tóc’ lật tay lại.
Cô đem chuyện thử dò xét tới mức như thế, nhưng Minh Thành Hữu vẫn là không chịu bỏ qua, hắn quyết tâm muốn đứa bé trong bụng cô.
Xe lái vào bệnh viện rất nhanh, Minh Thành Hữu ôm lấy cô xuống xe, hắn đã gọi điện thoại từ trước, lối đi vào khu VIP có bác sĩ cùng y tá chờ ở đó, Minh Thành Hữu cẩn thận đặt Phó Nhiễm vào trên giường, bác sĩ ý bảo mau đi làm kiểm tra.
Minh Thành Hữu thấy giường được đẩy lên phía trước, bóng dáng thon gầy tái nhợt của Phó Nhiễm co rúc trong chiếc chăn đơn, trong lòng hắn căng thẳng, bước chân không khỏi đi theo.
Làm xong siêu âm, chiếc giường được đẩy ra rất nhanh, Phó Nhiễm lại bị đưa vào bên trong phòng bệnh VIP.
Bác sĩ nhận lấy tờ kết qủa siêu âm từ trong tay y tá.
"Không có gì đáng ngại, vén áo lên tôi sẽ kiểm tra cho cô."
Phó Nhiễm cũng đã biết sau khi đến bệnh viện thì khẳng định là không gạt được, đôi tay cô nắm vạt áo.
"Bụng tôi đau dữ dội."
Bác sĩ muốn đẩy vạt áo lên, Phó Nhiễm lại chặt nắm không thả, Minh Thành Hữu đi tới, thầy thuốc tiến tới bên lỗ tai hắn khẽ nói mấy câu.
Sắc mặt Minh Thành Hữu lạnh lại.
"Không phải đau dữ dội sao? Không kiểm tra làm sao có thể biết chỗ đó có vấn đề hay không?"
Hắn đi tới một bên giường bệnh, cưỡng chế kéo đôi tay Phó Nhiễm ra, cô ra sức xô đẩy.
"Buông tôi ra!"
Bàn tay ghìm chặt hai tay Phó Nhiễm, một tay kia nhấc vạt áo cô lên không chút do dự, Phó Nhiễm nhấc chân đi đá, Minh Thành Hữu hướng sang hai y tá đang đứng im bên cạnh giương mắt nhìn bọn họ.
"Nhìn cái gì vậy, tới đây đè chân của cô ấy lại!"
Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bác sĩ ra hiệu ý nói đi tới.
Phó Nhiễm giống như ‘cá nằm trên thớt’ nằm ở trên giường, làn da bụng nhẵn nhụi lộ ở trước mặt người khac, bởi vì sau khi mang thai nên cô có thói quen mặc rộng quần áo thùng thình, dưới người cô là một chiếc quần ống vẩy, thiết kế dây buộc ngang hông vừa vặn.
Ngón tay Minh Thành Hữu đẩy đai quần cô ra, sau đó, dùng sức kéo xuống dưới.
Cả bụng lộ ra, còn có thể nhìn thấy chiếc quần lót màu đen.
"Minh Thành Hữu, anh thật khốn kiếp!"
Nữ bác sĩ đưa ngón tay dọc theo hướng bụng cô.
"Tam Thiếu, ngài trước đó cô ấy đụng phải tủ đầu giường?"
"Đúng."
Minh Thành Hữu nhớ tới, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Nữ bác sĩ ngẩng đầu lên liếc nhìn Phó Nhiễm.
"Nói như vậy, đụng sau cũng sẽ có mặt ngoài thương, ví dụ như máu ứ đọng đợi."
Đôi tay bà qua lại ở trên bụng cô.
"Chỗ này đau không?"
"Cũng đau!"
Nữ bác sĩ cười rút tay lại.
"Không có việc gì, nếu không yên lòng thì có thể ở đây quan sát một đêm cũng được."
Minh Thành Hữu lặp lại câu nói lúc nói trong điện thoại.
"Nhưng lúc đó, bị đụng phải rất mạnh."
Nữ bác sĩ nhìn xuống bên trong lòng bàn tay Phó Nhiễm bị hai tay Minh Thành Hữu nắm chặt, mỉm cười, nói có chứa ẩn ý.
"Có muốn chụp X-Quang xem một chút hay không?"
Một câu nói vạch trần, sắc mặt lo lắng ban đầu của Minh Thành Hữu chuyển thành lạnh lẽo, tầm mắt giống như ghim về hướng bụng Phó Nhiễm, nữ bác sĩ cười cười.
"Tối nay tôi trực, có gì thay đổi xin cứ việc dặn dò."
"Được." Minh Thành Hữu trả lời, hiếm khi nói thêm. "Cám ơn
Hai người y tá đi theo sau nữ bác sĩ đi ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa lại cho.
Hai chân Phó Nhiễm đã được giải thoát, cô muốn chống người lên, Minh Thành Hữu ngồi im tại mép giường, hai tay cô còn bị hắn nắm chặt, tầm mắt dính chặt ở bụng cô chưa từng dời đi, như muốn khoét ra một cái lỗ.
"Buông tôi ra." Phó Nhiễm không còn hơi sức náo loạn nữa, khẽ gầm lên.
Bàn tay Minh Thành Hữu đưa ra khoảng không rồi đột nhiên đặt xuống bụng trần của Phó Nhiễm, trong nháy mắt da thịt kề nhau, thân thể Phó Nhiễm khẽ run, đường cong của thân thể căng lên theo bản năng, nơi bị hắn vuốt ve thấy vô cùng nóng bỏng, Phó Nhiễm thẹn quá hóa giận.
"Buông tay!"
Minh Thành Hữu làm ngơ, thật ra thì mới hơn hai tháng đứa bé sẽ không nghịch ngợm, đưa tay chạm tới gần như không cảm thấy gì, cũng không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là có điều thay đổi thật, Minh Thành Hữu cảm thấy bụng Phó Nhiễm là nhô lên rồi.
Hơi thở của cô gấp gáp, ngay cả bụng cũng phập phồng lên xuống.
Minh Thành Hữu thu tay lại sau đó thay nâng quần lên cho cô, vạt áo cũng kéo xuống dưới rồi, mà bàn tay cầm lòng bàn tay Phó Nhiễm cũng buông ra.
Phó Nhiễm xoa xoa cổ tay bị vặn đỏ ửng, không nói tiếng nào.
Bên trong phòng bệnh, máy điều hòa không khí giữ cho nhiệt độ ổn định, bên trong sẽ không cảm thấy hanh khô, mặc dù có toàn thiết bị tiện nghi đầy đủ, nhưng dù sao cũng là bệnh viện, không hề có hơi người.
Phó Nhiễm tì khuỷu tay chống người lên, giọng nói Minh Thành Hữu lạnh nhạt.
"Muốn về Y Vân Thủ Phủ sao?"
"T của tôi."
Minh Thành Hữu đứng ở cạnh giường.
"Tối nay cứ ở tại nơi này thôi."
Phó Nhiễm cùng hắn hoàn toàn không có cách nào hóa giải được bế tắc, Minh Thành Hữu vòng qua cuối giường đi về phía ghế sa lon gần đó, hắn đem hai chiếc điện thoại di động đặt ở trên khay trà.
Ánh mắt Phó Nhiễm lướt qua, hơi xác định trong chốc lát.
Tầm mắt hắn nâng lên nhìn Phó Nhiễm, mới vừa rồi gặp phải chuyện sợ hãi như vậy đến bây giờ cũng không có cách nào hồi phục như trước, Minh Thành Hữu mím chặt khóe miệng, ánh mắt gắt gao nhìn Phó Nhiễm chằm chằm. Hai người vẫn không ngớt giằng co như cũ.
"Đói bụng sao?"
Phó Nhiễm không đáp lại.
Minh Thành Hữu thản nhiên cầm điện thoại di động lên gọi đồ ăn mua ở ngoài.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt hắn vẫn nhìn Phó Nhiễm chằm chằm như cũ.
"Tôi sẽ không ép em ăn gì nữa, rốt cuộc muốn như thế nào chính em tự quyết định, dù sao tôi cũng nói được là làm được, cho dù bây giờ em làm thành như vậy, tôi cũng không thể nào thả em đi."
Phó Nhiễm thấy sắc trời tối dần, không cần phải nói, khẳng định là trong nhà sẽ rất lo lắng.
Điện thoại của Minh Thành Hữu vang lên, hắn cầm ở trong tay, liếc nhìn Phó Nhiễm sau lại thu lại ánh mắt.
"Là mẹ em."
Phó Nhiễm vội vàng xuống từ trên giường.
"Đưa di động cho tôi."
Minh Thành Hữu cũng không theo ý cô, hắn đứng dậy sải bước ra phòng nghỉ, thừa dịp Phó Nhiễm đang cố gắng đuổi theo tới, trực tiếp đóng cửa lại.
Phó Nhiễm đập cửa, đột nhiên nghĩ đến điện thoại di động của cô vẫn còn ở trên khay trà, cô vội vã quay lại, cầm lên muốn gọi điện thoại về nhà, lại phát hiện mở không được máy, thì ra là pin đã bị lấy đi.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của hắn.
"Tôi không biết cô ta ở nơi nào, báo cảnh sát? Tùy thôi, các người muốn làm lớn huyện này, cũng muốn cho cả thị trấn Nghênh An đều biết Phó Nhiễm chưa kết hôn mà có con, tôi cũng không ngại."
Phó Nhiễm sải bước chạy ra đến cửa, đôi tay dùng sức đập về phía cánh cửa.
"Thả tôi đi ra ngoài, mẹ, con ở bệnh viện, mẹ!"
Cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, thân hình cao lớn của Minh Thành Hữu bước vào, cầm điện thoại di động lên giơ giơ lên trước mặt cô.
Phó Nhiễm tức giận không kềm chế được, nhưng cũng không nói nhảm cùng hắn nữa.
Minh Thành Hữu nắm chặt cổ tay của cô hướng bên giường ngồi, Phó Nhiễm giãy giụa, thân thể co lại lui về phía sau, hắn dùng sức kéo cô lên đằng trước, đè lại bả vai cô sau đó để cho cô ngồi xuống.
"Chúng ta nói chuyện một chút."
Minh Thành Hữu cũng không quan tâm Phó Nhiễm có thể muốn nghe hay không.
"Còn nhớ rõ chuyện lần trước của cha em sao? Trên quan trường người ta sợ nhất là cái gì, đơn giản nhất là sắp về hưu rồi còn gặp chuyện phiền toái, chẳng lẽ em muốn cho cha em đánh mất hết chức tước cùng danh dự
"Người trong sạch không sợ gì hết!"
Phó Nhiễm rít lên nặn ra mấy chữ.
Minh Thành Hữu bật cười.
"Được! Vậy em cứ chờ xem, xem ông ấy còn trong sạch nữa hay không?"
Một câu nói gần như đâm vào tim Phó Nhiễm.
Đồ ăn mua bên ngoài được đưa vào phòng bệnh, Phó Nhiễm đi tới tự chọn món thích ăn, cứ dây dưa như vậy đối với cô không tốt chút nào. Minh Thành Hữu không động đậy, ngồi ở ghế sa lon nhìn cô ăn. Phó Nhiễm ăn cũng không nhiều, miễn cưỡng ăn đầy bụng sau đó đẩy hộp cơm ra. Cô ngồi lại trên giường, ôm chặt hai đầu gối nhìn bên ngoài cửa sổ.
Hai người giống như người xa lạ nhưng bị ép nhốt ở trong một phòng. Lát sau, Phó Nhiễm nói.
"Tôi muốn ăn sinh tiên."
"Cái gì?"
Minh Thành Hữu nghĩ mình nghe lầm.
Phó Nhiễm lặp lại câu nói.
"Được."
Khóe miệng Minh Thành Hữu nở nụ cười yếu ớt.
"Tôi sẽ sai người đi mua cho em."
"Đường đó người khác không thể có cách nào tìm ngay được, chỗ trước kia chúng ta đi ăn..."
Phó Nhiễm biết hắn lo lắng điều gìKhi đi ra ngoài khóa cửa là được, tôi cũng sẽ trốn không thoát."
Minh Thành Hữu đưa tay dọn dẹp khay trà sạch sẽ.
" Được! Tôi đi mua."
Hắn cũng không khóa trái cửa, nhưng trước khi đi gọi hai y tá vào trong canh gác, hiển nhiên Minh Thành Hữu đã nói với họ gì đó. Hai người đứng yên bên giường Phó Nhiễm không nhúc nhích, giống như chỉ sợ cô chạy thoát. Phó Nhiễm xác định Minh Thành Hữu đã rời đi, cô mở ti vi, chủ động nói chuyện cùng hai người.
"Bình thường hai người đi làm có thể xem ti vi không?"
"Không thể."
Cô tiện tay chuyển qua kênh khác, một y tá trong đó nói.
"Giọng hát của Trung Quốc đâu rồi? Tôi thích ca sĩ Adele."
"Chắc là đã bị loại bỏ từ vòng sơ tuyển rồi."
Phó Nhiễm đặt chiếc điều khiển ti vi qua bên cạnh, sự chú ý của cô không còn ở trong TV.
"Hai người lại đây ngồi trên ghế sofa đi, còn có trái cây nữa muốn ăn gì thì tự lấy."
Hai người lập tức cảnh giác, Phó Nhiễm cười nói.
"Tôi mang thai còn có thể chạy mất từ dưới tầm mắt của hai người sao?"
Y tá nghĩ thầm đúng thế, liền đi qua ngồi xuống ghế sofa .
Thừa dịp quảng cáo, một người y tá trong đó nói.
"Tại sao Tam Thiếu lại bảo chúng tôi đến xem chừng
Phó Nhiễm hơi giật mình, dù sao chuyện cô cùng Minh Thành Hữu náo loạn như vậy, cô cho rằng không được mấy người không biết.
"Hai cô làm việc ở bệnh viện bao lâu rồi?"
"Hai chúng tôi mới được chọn tới đây, bác sĩ vừa rồi là thầy giáo của bọn tôi."
Thì ra là như vậy.
Phó Nhiễm nhìn hai cô gái tuổi vẫn còn ít tuổi, cô thuận miệng nói xạo.
"Tôi với anh ta vốn không có quan hệ gì, tôi cũng có bạn trai của mình. Nhưng ở tại thị trấn Nghênh An chỉ cần Minh Tam Thiếu coi trọng, người khác đừng mơ tưởng chạy trốn được."
"Oa, thật là mạnh mẽ."
Trong mắt cô y tá nhỏ lộ ra vẻ hâm mộ.
Phó Nhiễm thấy thời cơ chín muồi, cô lấy điện thoại từ chỗ Minh Thành Hữu ra. Một người trong đó mở miệng.
"Không thể gọi điện thoại."
Phó Nhiễm đưa di động mình qua.
"Hết pin rồi, cũng không bật máy lên được".
"À, di động của cô giống cái của tôi."
Y tá lúc trước nói câu thật là mạnh mẽ nói.
"Vậy sao?"
Phó Nhiễm lo lắng tim đập loạn lên, cô cố gắng lấy lại b
"Bên trong có một trò chơi không tệ, cô có chơi sao?"
"Tôi thường chơi, có lúc ca đêm thấy thật sự nhàm chán."
Phó Nhiễm điều chỉnh âm lượng TV cao lên.
"Tôi cũng thích chơi, chỉ là điện thoại di động quên sạc pin, bây giờ đang ở chỗ này giống như ngồi tù, ngay cả trò chơi cũng không thể chơi."
Cô y tá nhỏ nhanh mồm nhanh miệng.
"Tôi cho cô mượn, nhưng mà cô không thể gọi điện thoại."
Đồng bạn bên cạnh lấy tay cũng dưới nàng,
"Không được?"
"Sợ cái gì, không phải chúng ta đang xem chừng sao?"
Phó Nhiễm nhận lấy điện thoại di động từ trong tay y tá, luôn miệng nói cảm ơn, cô tựa vào đầu giường mở trò chơi, mới đầu y tá còn có thể tới gần nhìn quanh, mấy lần liên tiếp thấy quả thật là cô chơi trò chơi, cũng yên tâm ngồi xem ti vi.
Bởi vì điện thoại di động giống nhau, Phó Nhiễm nhanh chóng biết rõ, cô thoát ra rồi nhanh chóng vào mục tin nhắn, soạn tin nhắn ngắn gọn gởi vào số di động của Phạm Nhàn.
Chỉ có mấy chữ, là tên bệnh viện cùng với số phòng bệnh và hai chữ không trở về.
Tin nhắn đã gởi đi cô liền xoá ngay, tiếp tục vào lại trò chơi.
Phó Nhiễm nghĩ cửa tiệm kia cách bệnh viện khá xa, cô lo lắng bắt đầu chờ đợi, không yên lòng.
Cửa truyền đến tiếng bước chân, trong lòng Phó Nhiễmẩy cửa tiến vào thoáng chốc đi vào phòng. Phó Nhiễm nhìn quanh, lại thấy Minh Thành Hữu về trước thời gian dự tính.
"Trên đường không kẹt xe, mau ăn đi còn đang nóng."
Ánh mắt Phó Nhiễm không giấu được thất vọng, hai y tá lần lượt đứng dậy từ trên ghế salon.
Minh Thành Hữu đi tới, đem túi trong tay thả vào tủ đầu giường, hắn thong thả ung dung cởi áo khoác ngoài ra. Mùi thơm của sinh tiên tỏa ra xung quanh, mùi hành sực nức, làm mười ngón tay người ta muốn hành động ngay.
"Hai người đi ra ngoài đi."
Phó Nhiễm nhìn mũi chân của mình, Minh Thành Hữu lấy đôi đũa duy nhất thay cô. Phó Nhiễm thấy hắn chuyển đũa tới, cô đưa tay hất ra.
Lúc này Minh Thành Hữu mới định nói chuyện, điện thoại trong túi bất ngờ vang lên.
Phó Nhiễm kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy có điềm xấu.
Người đàn ông tiện tay nhận cuộc gọi đưa đến bên tai, vừa nghe, ánh mắt vừa nhìn Phó Nhiễm chằm chằm.
"Được, tôi biết rồi."
Hắn tắt điện thoại, xoay xoay chiếc di động ở lòng bàn tay, gương mặt tuấn tú kiên quyết không để lộ chút tâm tình nào ra ngoài. Phó Nhiễm bị hắn nhìn chăm chú, cả người không được tự nhiên, quay người lại, ánh mắt liếc nhìn tay người đàn ông chợt lướt về phía tủ đầu giường. Hộp sinh tiên còn bốc hơi nóng đổ trên mặt đất, từng cái một lăn xuống bên chân Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm giật mình, không kịp phản ứng, một tay Minh Thành Hữu bắt được bả vai cô kéo đến bên cạnh hắn, ôm lấy cô sải bước đi ra ngoài.
Phó Nhiễm không kịp chuẩn bị, trợn tròn mắt.
"Anh lại muốn mang tôi đi đâu?"
Minh Thành Hữu dùng chân đẩy cửa phòng bệnh ra, đúng lúc bác sĩ đang kiểm tra ở phòng bên cạnh đi ra ngoài.
"Tam Thiếu, ngài đi đâu?"
"Xuất viện."
Minh Thành Hữu nói ra một câu.
"Đợi có người sẽ tới, bên trong phòng bệnh dọn dẹp sạch sẽ, nên nói như thế nào trong lòng cô rõ ràng."
Phó Nhiễm ý thức được Minh Thành Hữu đã phát hiện ra.
"Thả tôi ra, tôi không muốn trở về với anh."
Minh Thành Hữu bước ra khỏi bệnh viện, xe đã đợi sẵn trước cửa, hắn nhét Phó Nhiễm vào trong rồi cùng ngồi vào ghế sau.
"Lái xe."
Phó Nhiễm chồm qua phía bên kia, hai tay ra sức vỗ vào cửa sổ xe, thỉnh thoảng có người đi qua nghe được động tĩnh cũng chỉ tò mò liếc nhìn, không ai dừng chân.
Phó Nhiễm chợt xoay người, như phát tiết.
"Anh phái người theo dõi bọn họ?"
"Tôi không để em muốn làm gì thì làm đâu."
Thân thể Minh Thành Hữu áp vào thành ghế bên trong, gò má cũng ẩn vào trong bóng đêm.
"Tôi cũng chỉ sai người theo dõi người nhà em mới hôm nay thôi. Phó Nhiễm, tôi nói chuyện tốt với em mà em lại không nghe."
Phó Nhiễm hung hăng nhìn Minh Thành Hữu, lúc này không thể dùng đau thương phẫn nộ hoặc một từ nào để hình dung tâm tình của cô.
Minh Thành Hữu xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, hắn biết mình không thể cứu vãn được, cộng lại từng chuyện một, cũng đang từ từ ép mình vào vực sâu.
Giữa hai đầu lông mày hắn nhíu chặt, bi thương khó có thể nói rõ, dù thế nào đi chăng nữa hắn và Phó Nhiễm không thể nào tiếp tục được, để cô hận hắn nhiều hơn hay ít đi một chút thì cũng có liên quan gì?
Trong lòng Minh Thành Hữu rõ ràng, rốt cuộc là hắn vẫn không thể buông ra, nếu không nhất định cô sẽ không giữ đứa bé lại. Cho dù đối với Phó Nhiễm là rất không công bằng, hơn nữa là khó có thể chấp nhận, nhưng hắn không quan tâm nhiều như vậy.
Xe chạy thẳng đi về phía trước, Phó Nhiễm thấy cảnh đêm thành phố từ từ biến mất, thay vào đó là biển quảng cáo bên đường nhanh chóng lùi lại về phía sau thật nhanh. Cô liền cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Anh lại mang tôi đi đâu?"
Minh Thành Hữu khoanh hai tay trước ngực, mắt nhắm lại như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe cứ chạy về phía trước mà Phó Nhiễm không biết là đi đâu, trong lòng cô càng thêm hoảng hốt. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, giơ tay lên không nhìn thấy được năm ngón, bầu trời đêm cũng khó thấy ánh sao sáng.
Phó Nhiễm ngồi vào trong góc, mỗi khi đến lúc này là sẽ khó chịu, hơn nữa xe chạy nhanh, cô che miệng lại cố nén lại, từng tiếng nôn ọe truyền vào tai Minh Thành Hữu giống như bị dao găm bén nhọn đâm vào, càng lúc càng sâu hơn.
Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, đôi mắt u ám hơi mở ra.
"Đưa bình nước tới đây."
Tài xế vội vàng đưa bình nước ở ghế ngồi tài xế.
Minh Thành Hữu nhận lấy sau đó đưa qua cho
Cô mệt mỏi dựa đầu vào cửa sổ xe, thấy một bình nước đưa tới trước mặt, cô cũng không nhúc nhích, nhắm mắt lại.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, đi vào màn đêm vô tận.
Phó Nhiễm mở mắt cảm thấy tốc độ xe chậm lại, cô ngồi thẳng người lên.
"Tam Thiếu, đến rồi."
Minh Thành Hữu dẫn đầu đẩy cửa xe ra, hắn đi qua một bên, kéo tay Phó Nhiễm kéo cô đi xuống.
Xông tới mặt chính là mùi vị mặn chát xen lẫn gió biển, từng đợt sóng lớn tầng tầng lớp lớp cuốn tới.
Phó Nhiễm có thể cảm thấy hơi nước bắn lên trên mặt ẩm ướt, cô nhìn xung quanh, hẳn là ở bến tàu.
Một tay Minh Thành Hữu ôm bả vai cô, mạnh mẽ đem cô đi về phía trước.
Phó Nhiễm sợ hãi la lên.
"Anh muốn mang tôi đi đâu? Tại sao tới bến tàu?"
Sóng lớn ào ào dường như bao trùm lên giọng nói của cô, Phó Nhiễm thấy Minh Thành Hữu không đáp lại, cô hạ giọng, nói mang theo vẻ hoảng sợ.
"Rốt cuộc là anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
"Rời khỏi thị trấn Nghênh An."
"Tôi không muốn!"
Một chiếc du thuyền khổng lồ dừng ở bên bến tàu, Phó Nhiễm bị hắn mạnh mẽ túm lên phía trước, giọng nói Minh Thành Hữu lạnh lùng vang dội từ trên đỉnh đầu.
"Chờ sau khi đứa bé sinh ra tôi sẽ thả em về, Phó Nhiễm, cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho em nghe lời!"
Ánh mắt cô chuyển sang Minh Thành Hữu, mặc dù đối với nơi này chưa quen thuộc, nhưng không khí thuộc về làm cô thấy lưu luyến, sợ hãi cùng nóng nảy từ trong đáy lòng phút chốc bỗng tan biến, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu, cũng từ giờ phút này, cô hoàn toàn cảm thấy sợ hãi đối với hắn.
"Tôi không đi!"
"Cũng không phải do em!"
Minh Thành Hữu mang theo Phó Nhiễm đi tới boong thuyền, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn đến từng con sóng lớn trên mặt nước biển trong tầm mắt, Phó Nhiễm hoa mắt, càng thấy muốn ói thêm, cô đẩy Minh Thành Hữu một cái, thế nhưng hắn lại sống chết không chịu buông tay.
"Ọe ——"
Cơm tối mới vừa ăn cách đó không lâu ói hết toàn bộ trên cánh tay Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm khó chịu cúi người xuống.
Có người tới hỏi thăm, làm như muốn chuẩn bị khởi hành, Phó Nhiễm mệt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô cũng không có cách gì khác, thái độ của Minh Thành Hữu không chỉ là đơn giản cố chấp như vậy, nếu cứ giằng co thêm nữa, cô sợ hắn thực sự sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Du thuyền đang bắt đầu chuyển động, từ từ lái rời khỏi bến tàu, Phó Nhiễm xông tới, Minh Thành Hữu ôm eo cô từ phía sau.
Khung cảnh trước mắt từ từ xa dần, Phó Nhiễm nhoài người muốn lao về phía trước, hai mắt cô đẫm lệ, trong lòng thoáng nghĩ tới Phó Tụng Đình cùng Phạm Nhàn vội vàng chạy tới bệnh viện sau đó lại thất vọng thậm chí còn thương tâm đến tột cùng, cô không muốn rời khỏi thị trấn Nghênh An, rời cha mẹ mà cô thật vất vả họ mới gần gũi yêu thương cô.
Bởi vì cho dù cô có ầm ĩ như thế nào, Minh Thành Hữu cũng không hề m
Đầu gối Phó Nhiễm mềm nhũn, đôi chân cứ thế quỳ xuống, cô cố gắng kiềm chế.
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý còn không được sao? Anh đưa cái gì đều ký hết, tôi không muốn rời khỏi nơi này."
Minh Thành Hữu cúi đầu nhìn bóng dáng đang quỳ của Phó Nhiễm, trong mắt của hắn từng đợt đau nhói, tầm mắt cũng không biết bị cái gì làm cho mơ hồ, giống như xuyên thấu qua một lớp lưới nhìn ra ngoài, bả vai Phó Nhiễm rung lên, làn gió mơn trớn khuôn mặt đẹp như tạc ngọc, cố nén nội tâm trong ánh mắt, Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên, hướng người đứng ở phía sau dặn dò.
Du thuyền thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng ở trên mặt biển.
Phó Nhiễm trợn tròn mắt cũng không khóc, chỉ là đau đến mức khó có thể kiềm chế, nước mắt cũng không chảy xuống được.
Bước chân Minh Thành Hữu đi tới bên cạnh cô.
Ánh mắt Phó Nhiễm chuyển từ chân hắn nhìn lên trên từng chút một, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Hốc mắt ửng hồng tràn đầy khinh bỉ và chán ghét mà vứt bỏ, Phó Nhiễm từ từ đứng lên, bốn mắt nhìn vào nhau, cô hận không thể hung hăng giẫm đạp người đàn ông này ở dưới lòng bàn chân.
Minh Thành Hữu kéo cô đi vào bên trong khoang thuyền, sai người đem văn kiện trong xe mở ra đưa tới.
Ánh đèn bên trong khoang thuyền chói mắt, treo trên đỉnh đầu khiến người ta có cảm giác khó chịu đau nhói. Phó Nhiễm ngồi ở trước bàn, ánh đèm chiếu lên mặt hai người phát ra màu trắng không tự nhiên. Trong tay Minh Thành Hữu có một túi văn kiện, Phó Nhiễm chỉ liếc nhìn, đôi môi vốn xinh tươi liền trở nên xám xịt.
Hai người nhìn chằm chằm nhau, trong mắt Phó Nhiễm rõ ràng là ửng đỏ. Minh Thành Hữu rút một tờ giấy trong túi văn kiện ra, ngón tay giữ một góc dọc theo mặt bàn bóng loáng đẩy tới phía cô.
"Em đã nhìn rồi,
Phó Nhiễm vươn cánh tay cứng đờ.
Vẫn là tập văn kiện lúc trước, bị cô vê một góc có một lỗ nhỏ vẫn còn đó. Minh Thành Hữu đưa cho cô cây bút.
Phó Nhiễm lật tới tờ văn kiện cuối cùng, tầm mắt nhìn thẳng vào điều khoản chăm chú.
Minh Thành Hữu thấy cô cầm bút lên, sau đó đầu ngọn bút run rẩy viết xuống hai chữ Phó Nhiễm.
Khuất phục và sự tức giận trong lòng cô cũng theo nét chữ cuối cùng mà sụp đổ, sợ như vậy còn chưa đủ, Minh Thành Hữu lại đem một phần văn kiện khác đưa cho cô.
"Đây là cái gì?"
Phó Nhiễm mở ra rồi đọc kỹ, là giấy vay nợ không có con số cụ thể trên đó.
"Anh?"
"Đồng thời là bảo đảm, tôi sợ em sẽ đổi ý."
Chiếc bút còn nằm trong tay Phó Nhiễm, trong mắt không còn gợn sóng nữa, chỉ còn suy nghĩ cô không thể nghĩ tới là không có gì là Minh Thành Hữu không làm được.
"Giấy vay nợ so với tự do của em, cái nào quan trọng hơn?"
Phó Nhiễm cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực , chỉ muốn vội vàng rời khỏi chỗ này. Cô mệt mỏi không còn sức lực đặt bút xuống kí tên.
Vưu Dữu gọi nhiều lần vào số di động của Phó Nhiễm vẫn luôn tắt máy, cô biết gần đây Phó Nhiễm không dễ chịu, nói lo lắng xong vội vàng cùng mẹ gọi xe tới Phó gia một chuyến.
Vừa lúc Phó Tụng Đình lái xe từ bên ngoài trở về, gương mặt Phạm Nhàn mệt mỏi, đôi mắt đỏ bừng. Vưu Dữu cùng mẹ đứng lên
"Bác trai, bác gái."
"Là Vưu Dữu." Phạm Nhàn đi tới. "Con có gặp Tiểu Nhiễm sao?"
"Chị thế nào? Con gọi di động chị luôn tắt máy."
Phạm Nhàn liên tục đắn đo, cũng không tiện nói ra chuyện Phó Nhiễm đi bệnh viện.
"Buổi sáng con bé đi ra ngoài đến bây giờ không thấy trở về, di động cũng không gọi được."
"Bác đã hỏi qua chỗ chị Mộ Mộ và Xèo Xèo chưa?"
"Đã tìm qua hết rồi."
Phạm Nhàn lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
"Họ đều nói không gặp."
"Tại sao có thể như vậy?"
Nét mặt của mẹ Vưu Dữu cũng trở nên lo lắng.
"Tiểu Nhiễm đứa bé này rất hiểu chuyện, không thể nào không nói gì liền mất tích như vậy."
Vưu Dữu ngẫm nghĩ chốc lát, biết lúc này nói tên Minh Thành Hữu không thích hợp, nhưng chuyện vô cùng cấp bách không có biện pháp nào khác.
"Bác gái, bác đã tìm ở chỗ. . . Tam Thiếu chưa?"
Cô đổi cách xưng hô.
Phạm Nhàn nhớ tới di động của mình vừa nhận được tin nhắn, cũng biết rõ chuyện này không tránh khỏi liên quan cùng
"Không có."
Hai tay bà chống lên trán.
"Cũng không biết Tiểu Nhiễm có thể đi đâu được."
"Bác gái, bác đừng nóng vội. Chúng ta từ từ nghĩ biện pháp, có tin tức con sẽ lập tức báo cho bác."
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, bà đi tới kéo tay Vưu Dữu.
"Con và mẹ con tới đây, ta cũng có lời nói muốn hỏi con một chút, nói không chừng Tiểu Nhiễm còn bạn bè nào khác mà ta không biết."
Vưu Dữu ngoan ngoãn đi theo bà vào phòng ăn.
"Bác gái, thật ra bạn tốt nhất của chị chính là chị Mộ Mộ và chị Xèo Xèo. Những người khác cũng có quan hệ không tệ , nhưng. . . . . ."
"Ta biết rõ. "
Phạm Nhàn cắt đứt lời Vưu Dữu đang nói.
"Trước kia con và Minh Thành Hữu cũng rất quen thuộc, nghe Tiểu Nhiễm nói hắn còn qua nhà con chơi?"
"Dạ." Vưu Dữu không hiểu, chờ Phạm Nhàn nói tiếp.
"Có cơ hội bác muốn nhờ con giúp một tay nghe ngóng tin tức Tiểu Nhiễm. Xem chừng sẽ có liên quan tới hắn."
Vưu Dữu liền đáp ứng.
Lúc ra về, Phó gia có ý cho người đưa hai mẹ con Vưu Dữu về nhưng họ nhã nhặn từ chối, dù sao thì cũng không nên làm phiền họ vào lúc này.
Xe taxi đi tới cổng tiểu khu, Vưu Dữu thấy ở khúc quanh có chiếc xe đậu, cô nhìn thấy biển số xe liền nhận ra là ai.
"Mẹ, mẹ vào trước đi. Con muốn ở bên ngoài gọi điện thoại cho anh rể."
"Không được!"
Mẹ Vưu Dữu không yên lòng.
"Muốn gọi điện thoại về nhà gọi."
"Mẹ, con đứng trước cửa phòng thường trực, sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa nói mấy câu ở nhà cũng không tiện."
"Chỉ một lúc thôi đấy, mẹ ở dưới lầu chờ con."
"Đươc."
Vưu Dữu đẩy cửa xe ra đi xuống trước, đến khi chiếc xe taxi biến mất trong tầm mắt, lúc này cô mới chạy về phía khúc cua.
Lý Sâm nhìn thấy bóng dáng của cô, vội đẩy cửa ghế tài xế ra.
"Vưu Dữu!"
Hắn không nghĩ tới cô sẽ chủ động đi về phía hắn, bình thường hắn đến trường học tìm cô, Vưu Dữu cũng lo sợ trốn tránh còn không kịp.
Cô mặc chiếc quần hoạ tiết cao bồi, chiếc áo rộng thun thùng thình dài đến đầu gối. Vưu Dữu ngẩng đầu lên, Lý Sâm đang dựa vào cửa sổ xe, từng động tác đều già dặn hơn so với tuổi.
" Không thấy chị em đâu." Cô nói không rõ đầu đuôi.
Lý Sâm nhíu mày lại, gương mặt lộ ra vẻ u ám.
"Không thấy tăm hơi của chị ấy, hiện tại anh họ có tình cảm rất tốt l cùng chị dâu anh. Chuyện này em cũng đừng quá
"Không cho phép nói chị tôi như vậy!"
Vưu Dữu bảo vệ ý kiến của mình rất mạnh, khó chịu trong người giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
"Anh nói sai sao? Thời điểm anh trai khó khăn nhất, chị dâu đối với anh ấy thế nào? Lúc đó chị em đi đâu rồi?"
Là người của Lý gia, bọn họ đối với Phó Nhiễm vẫn luôn có xa cách.
"Chị tôi không phải loại người như thế! Anh không hiểu chị ấy cũng đừng nói càn!"
Vưu Dữu kích động la lên.
Một lúc lâu Lý Sâm không nói một lời, đợi hai người bớt tức giận, hắn mới lên tiếng.
"Đói bụng quá, anh đưa em đi ra ngoài ăn khuya."
"Không cần." Vưu Dữu xoay người rời đi.
Lý Sâm vội vàng tiến lên níu cánh tay cô lại.
"Vậy anh với em đi chung quanh tìm một chút."
"Anh biết chị tôi ở đâu?"
Vưu Dữu tỏ ra hi vọng.
"Anh làm sao có thể biết?"
"Chuyện chị mất tích khẳng định cùng anh rể có liên quan. Không đúng, hiện tại hắn có vợ, không phải là chồng của chị tôi. Anh và anh ta có quan hệ tốt như vậy, tôi không tin một chút tin tức anh cũng không biết."
Bàn tay Lý Sâm đang nắm chặt tay cô dần dần
"Em chủ động tới, bởi vì chuyện này?"
"Tôi không có tâm tư nói chuyện với anh, bây giờ trong nhà cũng lo lắng muốn chết. Nếu chị tôi gặp chuyện không may, tôi sẽ không để yên cho các người đâu!"
Cô nữ sinh bé nhỏ rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hù dọa, nghĩ đến khả năng sẽ có chuyện xảy ra, Vưu Dữu bụm mặt khóc thành tiếng.
Lý Sâm bỗng nhiên bối rối. "Mà anh biết đi đâu tìm chị dâu?"
Vưu Dữu càng khóc càng to hơn. "Cũng hơn một ngày đã tìm khắp nơi rồi."
Cô khóc không thành tiếng. "Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Lý Sâm thấy gương mặt đầy nước mắt của cô, gương mặt tuấn tú của hắn trầm xuống nửa phút, suy nghĩ rồi nói.
"Có chuyện không biết đối với em có tác dụng không."
"Chuyện gì?"
"Anh nghe bác nói, hôm nay anh họ huy động một chiếc du thuyền cả nhà ở bến tàu Bạc Dương, có thể muốn rời bến."
Hai mắt Vưu Dữu trợn tròn.
"Vậy khẳng định là chị có mặt ở đó, tại sao anh không nói sớm?"
Lý Sâm nhức đầu nhíu chặt chân mày.
" Em cũng không hỏi, làm sao anh biết anh ấy muốn làm cái gì?"
"Chuyện khi nào vậy?"
"Lúc anh chuẩn bị đi tìmem thì nghe nói."
"Ô ô...." Vưu Dữu òa lên khóc.
"Chị tôi khẳng định là bị mang đi, không phải lúc trước hai người rất tốt sao? Tại sao anh ấy muốn lấy người chị kia của tôi làm gì? Tôi không muốn!"
Lý Sâm đi tới, hai cánh tay dang ra ôm chặt cô vào trong ngực, thấy nước mắt cô thuận theo khuôn mặt chảy xuống dưới, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy thương yêu. Khom lưng hôn lên khóe mắt cô, về sau đầu lưỡi quét qua mặt cô. Vưu Dữu cảm thấy hơi thở hắn nóng rực dồn dập thổi lên trên mặt, cô hoảng sợ hoàn hồn, sợ tới mức đẩy Lý Sâm ra.
"Anh làm gì vậy?!"
"Vưu Dữu, em đừng sợ."
"Đừng đụng vào tôi."
Vưu Dữu đẩy bàn tay của Lý Sâm ra, lùi lại về phía sau.
"Vưu Dữu, Vưu Dữu?"
Cách đó không xa, mẹ Vưu Dữu không đợi được nữa lo lắng đi xuống cửa phòng an ninh khu chung cư.
Vưu Dữu vội vàng đẩy Lý Sâm ra.
" Anh đi mau."
Cô chạy tới cửa lớn.
" Mẹ ra ngoài làm gì? Con đi gọi điện thoại."
"Sao lại khóc thành ra như vậy?"
Ánh mắt mẹ Vưu Dữu thuận thế nhìn theo, thấy một chiếc xe nhanh chóng rời đi. Bà cũng không quan tâm.
"Đừng lo lắng cho Tiểu Nhiễm, chúng ta mau tìchút sẽ được thôi."
Vưu Dữu trên đường trở về gọi điện thoại cho Phạm Nhàn, giấu mẹ thuật lại lời nói của Lý Sâm không sót một chữ.
Du thuyền dừng ở vùng biển mênh mông bát ngát, thỉnh thoảng có thể thấy ánh đèn cửa sổ lung lay chập chờn. Phó Nhiễm đã ký hai phần văn kiện bày trước mặt, tay cầm bút buông lỏng, chiếc bút màu đen thuận theo mép bàn lăn về phía Minh Thành Hữu.
Ở trên biển, trong người càng muốn ói, Phó Nhiễm chống khuỷu tay lên mặt bàn.
"Tôi có thể đi được chưa?"
Minh Thành Hữu đứng dậy thu dọn văn kiện, thấy trong mắt Phó Nhiễm chợt lóe lên tia giễu cợt. Bàn tay nắm văn kiện của hắn không khỏi nắm chặt, Phó Nhiễm xem đồng hồ, lòng như lửa đốt.
"Trước tiên, hãy trả di động lại cho tôi."
"Ở nơi này không thể gọi điện thoại, đưa cho em cũng chỉ lãng phí thời gian."
Bàn tay Phó Nhiễm mệt mỏi chống lên trán.
"Văn kiện tôi cũng đã ký, anh còn muốn như thế nào nữa?"
Minh Thành Hữu ngồi đối diện cô.
"Tôi vẫn nhắc lại câu nói kia, nếu đứa bé này không giữ được, tôi sẽ không bỏ qua cho Phó gia."
Phó Nhiễm giận dữ, vỗ xuống mặt bàn.
"Tùy anh! Mau để cho tôi đi!"
Minh Thành Hữu ngồi không nói chuyện nữa, hắn đã bức Phó Nhiễm đến ranh giới sắp sụp đổ, nếu ép nữa lại h
Lúc trước hai người thân mật trầm luân đến tận bây giờ, Phó Nhiễm đã hận đến mức nhìn hắn lâu một chút cũng cảm thấy ghét bỏ, mà không phải Minh Thành Hữu muốn kết quả như thế sao?
Hắn như suy nghĩ điều gì đó nhìn gò má Phó Nhiễm chằm chằm, từng bước một đi ra ngoài, trong lòng lại bàng hoàng cô độc. Cảm giác cô đơn này khiến hắn đứng trên tầng cao nhất trong đám người cũng không cảm thấy ấm áp, thật đúng là chỗ cao vẫn không bằng chỗ thấp mà thôi.
Phó Nhiễm mất hồn nhìn vùng biển u ám, gió biển thổi tới. Du thuyền bắt đầu tới gần bến tàu lúc trước, gương mặt Phó Nhiễm căng thẳng, lúc sắp cập bờ cô liền đứng dậy muốn chạy ra ngoài.
Minh Thành Hữu không cản cô nữa, hắn đem hai phần văn kiện nhét vào trong túi giấy.
Phó Nhiễm thuận theo cầu thang đi về phía sau boong thuyền, mặt biển mang vị mặn chát làm dạ dày cô khó chịu. Phó Nhiễm bước nhanh về phía lan can, bàn tay vịn lên liền không nhịn được liên tục nôn ọe.
Đột nhiên du thuyền lung lay, cường độ không lớn nhưng rõ ràng người đứng trên boong thuyền sẽ lảo đảo. Bước chân Phó Nhiễm không khống chế được trượt xuống, nửa người trên dựa vào lan can không nghĩ cả người mình sẽ ngã xuống. Mà chỗ lan can nơi cô dựa vào bị gãy thành một lỗ hổng.
Phó Nhiễm bất ngờ,không kịp chuẩn bị liền ngã xuống nước, cô hoàn toàn không tính đến, hai tay liều mạng vung vẩy mấy cái, thật vất vả mới hướng lên mặt nước, trong miệng uống vài hớp nước biển. Nước ngập qua đầu khiến cô sợ hãi giống như bị một đôi tay mạnh mẽ không ngừng kéo thân thể cô chìm xuống.
Có người đi qua boong thuyền kinh hoảng giật mình vội vàng kêu cứu, người khác chạy vào bên trong khoang du thuyền.
Minh Thành Hữu vẫn ngồi ở chỗ ban đầu như cũ, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
" Vào đi."
"Tam Thiếu không xong rồi!"
" Sao?"
"Rơi, rơi xuống nước."
Minh Thành Hữu đứng dậy, bước nhanh lên boong thuyền, đã có người thả dây xuống. Minh Thành Hữu đi tới lổ hổng, thấy Phó Nhiễm đưa hai tay ra dùng sức nắm giữ, hắn giận tím mặt.
"Ai chịu trách nhiệm kiểm tra?"
Người mới vừa gọi hắn nhỏ giọng lên tiếng.
"Hôm nay anh ta nghỉ."
Minh Thành Hữu một quyền đánh tới.
"Cô ấy mà có việc gì các ngươi ai cũng đừng nghĩ được sống, còn đứng đấy làm gì, chờ bị đánh phải không? Mau cứu người!"
Phó Nhiễm được lên thuyền rất nhanh, không có gì đáng ngại nhưng khiến cô vô cùng sợ hãi. Sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, thân thể co rúc ôm chặt bả vai. Bộ quần áo rộng thùng thình không chút khe hở dính trên người, môi cô phát run. Mặc dù là ngày hè chói chang, nhưng nước biển vẫn xâm nhập vào cơ thể cô.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, Phó Nhiễm sợ tới mức nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát thiếu chút nữa sẽ khiến cô rơi xuống địa ngục.
Mấy người cố gắng đưa Phó Nhiễm lên boong thuyền. Trong ánh mắt Minh Thành Hữu tràn đầy hoảng sợ, hắn đi tới giữ chặt lấy bả vai cô.
Giọng nói Minh Thành Hữu mang theo cương quyết, mới vừa rồi hoảng sợ vẫn còn chưa hoàn hồn một chút. Ngay cả bàn tay hắn đang giữ bả vai Phó Nhiễm cũng đang run rẩy.
"Như vậy trở về không phải à sẽ ngã bệnh hay sao?
Hắn ôm Phó Nhiễm lên rồi đi vào trong khoang thuyền, cơ thể hai ngươi dán chặt. Sau khi Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm vào phòng, y phục của hắn cũng ướt nhẹp.
Minh Thành Hữu tuỳ tiện để di động xuống một bên, vừa nãy hắn chỉnh sang chế độ im lặng. Vốn định cùng Phó Nhiễm ở du thuyền một đêm, không muốn có người quấy rầy.
Hắn lấy tấm đắp mỏng đắp lên người cô, lại dùng khăn bông giúp cô lau tóc.
Phó Nhiễm nhắm chặt hai mắt và run lẩy bẩy, đưa tay từ chối.
" Tự tôi làm được."
" Mau vào phòng tắm, quần áo tôi đã sấy khô cho em rồi."
Minh Thành Hữu giúp cô lau giọt nước còn đọng trên mặt, Phó Nhiễm ôm chặt bả vai.
"Tôi không tắm, anh cho tôi về nhà đi. Tôi nói rồi, tôi không muốn ở nơi này."
Minh Thành Hữu nghe vậy một tay kéo tấm đắp trên người cô xuống, một tay ôm cô vào phòng tắm.
Hắn kéo tủ quần áo ra, tìm bộ quần áo thay, lại tìm cho Phó nhiễm chiếc váy. Trong phòng thay đồ như tiệm bán quần áo nhỏ, mẫu nào cần đều có.
Minh Thành Hữu chuẩn bị quần áo xong treo lên cửa phòng tắm.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng còi hú, từ xa tới gần, chói tai như muốn đâm rách màng nhĩ người khác.
Minh Thành Hữu nghĩ chỉ là tuần tra bình thường, hắn mới vén tay áo lên, trên boong thuyền truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ yên tĩnh, chấn động cả đáy lòng.
" Tam thiếu!"
" Chuyện gì?"
Minh Thành Hữu không vui chíu chặt chân mày.
Cửa bị dùng sức đẩy ra, liền cảm thấy chói mắt, trên boong có vô số người. Dẫn đầu là cảnh sát mặc đồng phục, Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình cũng ở phía sau.
" Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm."
Phạm Nhàn đẩy đám người ra tìm khắp nơi, nét mặt bà nóng vội. Mới chỉ một ngày mà cả người lại tiều tuỵ không chịu nỗi, ánh mắt Phó Tụng Đình lướt qua bên trong khoang thuyền.
"Tiểu Nhiễm ở đâu?"
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn phía mấy cảnh sát.
"Tôi đưa Phó Nhiễm ra ngoài chơi phải khiến cho mọi người huy động lực lượng như vậy sao?"
Nghe hắn thừa nhận Phó Nhiễm có ở đây, trái tim Phạm Nhàn rốt cuộc cũng buông lỏng. Không quan tâm hình tượng, bà liền hô lên.
"Tiểu Nhiễm!"
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Phó Nhiễm nhanh chóng đi ngoài. Trên người vẫn còn mặc bộ quần áo ướt đẫm không thay.
" Mẹ..."
Hốc mắt cô ửng đỏ, nhìn thấy Phó Tụng Đình đứng bên cạnh.
"Cha."
" Tiểu Nhiễm....
"Tiểu Nhiễm, con không có việc gì là tốt rồi, hù chết chúng ta."
Phó Nhiễm muốn đi tới, Minh Thành Hữu đưa tay nắm chặt lòng bàn tay của cô.
"Làm sao mặc thành ra như vậy, không phải nói em đi tắm trước sao?"
Hắn cố ý nói dối, giọng điệu tràn đầy mờ ám.
"Vốn là muốn ở đây một buổi chiều rồi mới trở về, không nghĩ tới là chú cùng dì sẽ lo lắng tìm tới nơi."
Phạm Nhàn đi đến bên cạnh Phó Nhiễm, đẩy tay Minh Thành Hữu ra, bà thấy sắc mặt con gái không tốt, hơn nữa là toàn thân cũng ướt đẫm, trong lòng vừa lo lắng lại đau lòng.
"Tiểu Nhiễm, tại sao con ở đây? Đừng sợ, nói cho mẹ."
Vị cảnh sát dẫn đầu tiến lên, thần sắc lạnh lùng.
"Cô ở đây là do cô tự nguyện sao?"
Tầm mắt của Minh Thành Hữu cũng hướng về Phó Nhiễm.
"Đừng ồn ào."
Phó Nhiễm nghĩ đến hai tờ thỏa thuận có thể trở thành cơn ác mộng của cả đời cô, cô ra sức lắc đầu.
"Không phải, hắn là giam giữ người bất hợp pháp, còn buộc tôi ký một tờ giấy nợ không có con số cụ thể, nhất định các ông phải giúp tôi."