Lâm Dữ đúng giờ tỉnh lại, kết quả lúc muốn rời giường lại bị Đoạn Từ ôm ngăn cản.
Cả người cậu bị Đoạn Từ ôm vào trong ngực, hai má dán chặt vào nữa thân trên Đoạn Từ, tin tức tố Alpha bá đa͙σ phả vào mặt, bao phủ lấy cậu.
Lâm Dữ bị tin tức tố câu dẫn có chút khô nóng, cậu đỏ mặt đẩy đẩy Đoạn Từ:
"Nếu bây giờ không rời giường sẽ bị muộn đấy."
Đoạn Từ siết chặt cánh tay, đoan chính nói:
"Đến muộn thì lại nghỉ tiếp một ngày."
Sau đó, hai tay bắt đầu không nghiêm chỉnh...
Lâm Dữ nghiến răng cắn cánh tay Đoạn Từ:
"Buông tay!"
Đoạn Từ rên lên một tiếng, giọng nói trở nên càng trầm thấp:
"Em còn muốn đi trường học ?"
Cảm nhận được bộ vị nào đó càng ngày càng cứng, Lâm Dư ngây người nói:
"Anh tự đi mà giải quyết đi."
Đoạn Từ vốn cũng không muốn làm gì, nhưng sau khi bị Lâm Dữ cắn một cái, liền thật sự muốn làm.
Hắn cúi đầu, ngửi thấy mùi thơm ngát trên người bé con.
Đoạn Từ mặt dày mày dạn nói: "Chúng ta trao đổi một chút có được không?"
"Anh cắn em một cái, em sờ anh."
Lâm Dữ nghĩ vẫn cảm thấy mình thiệt thòi, đang muốn cự tuyệt, tuyến thể đã bị Đoạn Từ cắn vào.
Cậu ngẩng đầu lên, cảm thấy một dòng nước ấm từ cổ kéo dài tới mỗi một tấc trong thân thể mình.
Lâm Dữ thoải mái nheo lại mắt.
Mâu sắc Đoạn Từ tối dần, hắn khàn giọng nói:
"Vậy giờ anh lại thêm phúc lợi nữa, anh sờ em, em cũng sờ lại anh."
Thân thể Lâm Dữ mềm nhũn, vô lực từ chối.
Kết quả chính là, Lâm Dữ buộc phải bỏ buổi học buổi sáng.
Cho đến lúc nghỉ ngơi buổi trưa, cả hai mới đến lớp học.
Vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, các bạn học cũng không còn ham muốn học tập, tất cả đều sôi nổi thảo luận về việc họ đã trải qua kỳ nghỉ như thế nào, đi chơi ở đâu, đi cùng ai, v.v.
Thời điểm Đoạn Từ cùng Lâm Dữ đi vào lớp học, hô hấp mọi người hơi ngưng lại, như thể đã bấm nút tắt tiếng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Tin tức tố Alpha ...
Lúc thường tin tức tố Đoạn Từ đều thu liễm rất tốt, sẽ không lộ liễu giống ngày hôm nay như vậy, dường như đang muốn tuyên bố với tất cả mọi người mình đang nơi này.
Đoạn Từ miễn cưỡng nâng mí mắt, học sinh đang chờ đợi, theo dõi lại bắt đầu di chuyển, làm việc riêng và trò chuyện tiếp.
Lục Vưu bén nhạy nhận ra được có cái gì đó không đúng, y quay đầu lại nhìn Lâm Dữ, cảm nhận được tin tức tố Alpha trên người đối phương.
Thấy Đoạn Từ nháy mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Lâm Dữ, y không dám tùy tiện mở miệng.
Trong chốc lát, Trần Thần cũng phát giác ra.
Cậu chàng nhìn Lâm Dữ, rồi lại nhìn Đoạn Từ, khiếp sợ đến mức đồng tử khuếch đại:
"Tôi, các cậu, Đoạn Thần..."
Đoạn Từ liếc cậu chàng một cái, hôn lên mặt Lâm Dữ đang cúi đầu cất cặp sách.
"Ừm, tôi là Alpha của em ấy."
Trần Thần kích động viền mắt ngấn nước, tươi cười.
Rốt cụộc! ! !
Lâm Dữ bình tĩnh mà lau mặt, hỏi:
"Bài tập cũng đã giao rồi à?"
Trần Thần dùng sức mà gật đầu: "Ừ, tôi cũng có thể giúp cậu giao cho lão sư."
Lâm Dữ nói: "Thôi cứ để tôi tự giao."
"Cảm ơn."
Đoạn Từ cầm lấy xấp giấy thi trong tay Lâm Dữ, chuyển tới trên tay Trần Thần.
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Trần Thần xẹt một cái mà đứng lên, chạy về văn phòng.
Lâm Dữ ngẩng đầu nhìn bảng đen, dư quang thấy được Đoạn Từ gục xuống bàn nhìn mình chằm chằm.
Cậu bất đắc dĩ nói: "Em sẽ không chuyển đến sống cùng anh đâu!"
Có bài học của sáng hôm nay, cậu sao có thể sống cùng với Đoạn Từ được.
Nếu thực sự chuyển đến, chỉ sợ rằng cậu sẽ không bao giờ có thể tham gia các lớp học được mất.
Đoạn Từ mặt không đổi sắc nói: "Sáng hôm nay chỉ là tai nạn."
"Sẽ có nhiều loại tai nạn khác nhau sau này."
Lâm Dữ bĩu môi: "Phòng ngủ ở ký túc rất tốt."
Đoạn Từ cau mày: "Phòng ngủ đó thì có gì tốt? Đã thế còn nhỏ hơn cả phòng của anh nữa."
Thứ anh muốn là em cũng không có.
Lâm Dữ quay đầu lại nói: "Em muốn cùng anh học xong cấp ba."
Cậu thích khoảng thời gian ngồi cùng bàn với Đoạn Từ.
"Cuộc sống trung học không phải rất quan trọng với từng người cũng như mọi người sao?"
"Những kỉ niệm đẹp, lớp học, thi cử ..."
Ánh mắt Lâm Dữ lóe lên một tia tiếc nuối, chỉ còn lại nửa năm.
"Họ là những người bình thường."
Đoạn Từ nghiêm túc nói: "Thời cấp ba này của anh trở nên trọng yếu bởi vì em xuất hiện."
Lòng Lâm Dữ ấm áp.
Đoạn Từ nói tiếp: "Vì vậy, cho dù chúng ta bỏ qua lớp học để hôn môi hay ôm ấp, và bỏ qua lớp học -"
Cảm động chỉ xuất hiện một giây liền bị Lâm Dữ thu lại.
Cậu một tay bịt miệng Đoạn Từ lại, không cho hắn tiếp tục nói nữa.
Đoạn Từ thuận thế mà hôn một cái vào lòng bàn tay Lâm Dữ.
"Sẽ xảy ra chuyện, nếu vừa rồi em không có ở đây."
Nhìn vào mắt Lâm Dữ, nhịp tim Đoạn Từ từ từ bình phục lại.
Lâm Dữ nghe không hiểu, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đoạn Từ mím môi nói: "Nếu em không ở đây."
"Anh liền sợ bị em rời bỏ."
Lâm Dữ cười nói: "Em vẫn ở lớp học mà."
Đoạn Từ nói: "Lớp học cũng không an toàn."
Lâm Dữ cũng không muốn hỏi hắn nơi nào mới an toàn, cậu cảm thấy sau khi hỏi Đoạn Từ khẳng định hắn lại muốn nói những lời kia.
Cậu nhàn nhạt đáp: "Ồ."
Đoạn Từ ở trong lòng yên lặng mà nói, chỉ khi ở nhà hắn, ở ngay dưới mắt hắn là an toàn nhất.
Hắn từ trong cặp sách lấy táo tây ra, tìm nửa ngày cũng không tìm được dao gọt vỏ, liền dứt khoát từ trong hộp đựng bút lấy ra con dao tiện ích.
Sợ dao tiện ích bẩn, Đoạn Từ dùng khăn ướt tiêu độc lau lau.
Dao tiện ích rất bén, hắn không để ý, ngón tay liền bị một vết thương sâu.
Máu trong nháy mắt bị nhỏ lên trên bàn.
Lãng phí!
Đoạn Từ vội vàng dùng tay tiếp được máu, đưa tới bên miệng Lâm Dữ.
Lâm Dữ ngửi được hương vị máu, nhìn thấy vết thương trên tay Đoạn Từ, điều đầu tiên cậu muốn không phải là hút máu, mà là muốn cho nó nhanh chóng khép lại.
Cậu cẩn thận liếʍ lên miệng vết thương, sợ làm đau Đoạn Từ.
Vài giây loại sau, Đoạn Từ ngẩn người.
Vết thương đã khép lại hoàn toàn, nếu không còn giọt máu trên bàn, suýt chút nữa hắn đã nghĩ mình không bị thương.
Chú ý tới phản ứng của hắn, tim Lâm Dữ nhảy một cái.
Có vẻ như ... vết thương lành quá nhanh.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của bé con, Đoạn Từ ho nhẹ một tiếng,nói với cậu: