Trong đầu Lâm Dữ rối tung cả lên, thậm chí cả khi Đoạn Từ đến ngồi ở bên cạnh cậu cũng không hề phát hiện ra.
Đoạn Từ nhìn cậu hồi lâu, xác định Lâm Dữ đang ngẩn người xong, khẽ cười hỏi:
"Gọi thức ăn ngoài chưa?"
Lâm Dữ theo bản năng mà lắc lắc đầu: "Chưa có."
Đoạn Từ cũng không nghĩ nhiều, mở phần mềm gọi thức ăn ngoài lên, hỏi:
"Muốn ăn cái gì ?"
Giọng nói bên tai kéo tâm tư đang bay tán loạn của Lâm Dữ lại, cậu đoạt lấy điện thoại của Đoạn Từ, đặt ở trên bàn.
"Cái gì cũng không muốn ăn."
Thấy bé con cuối cùng cũng có thể hiểu được bản thân, Đoạn Từ cười nói:
"Vậy tôi đi mua nhé?"
Lâm Dữ nhìn chằm chằm hắn, có chút không rõ:
"Cậu, cậu..."
Cậu không thể không biết ý nghĩa của việc dấu hiệu là gì được!
Đoạn Từ cố ý nhái theo giọng của cậu : "Tôi, tôi, tôi thì làm sao ?"
Lâm Dữ tức giận: "Đoạn Từ! !"
Lâm Dữ rất ít khi gọi thẳng đủ tên hắn như thế, Đoạn Từ nghe còn có chút hưởng thụ:
"Ừm, tôi ở đây."
Lâm Dữ quay mặt đi, thở phì phò nói:
"Đừng có mà nói chuyện với tôi!"
Đoạn Từ cố nén cười chọt chọt gương mặt kích động của cậu, nói:
"Tôi sẽ không nhái theo giọng của em nữa."
Lâm Dữ nghiêm mặt, tay nắm bút càng ngày càng dùng sức.
Cậu giận Đoạn Từ, và cũng giận cả bản thân mình nữa.
Giận vì bản thân mình quá ngu ngốc mặc cho đối phương nói cái gì thì tin cái đó.
Còn những câu nói kia...
Lâm Dữ bây giờ chỉ nghĩ tới thôi đã muốn chết luôn cho rồi, hoặc cùng Đoạn Từ chết ngay luôn cũng được.
Đoạn Từ nói đùa quá lửa, nên đành kiên nhẫn ngồi chờ bé con tiêu bớt lửa.
Nhưng lửa trong người Lâm Dữ không chỉ không tiêu bớt đi, trái lại càng lúc càng lớn.
Tiết tự học buổi tối vừa kết thúc, cậu là người đầu tiên nộp bài tập, không quay đầu mà đi thẳng ra khỏi lớp, lúc Đoạn Từ đuổi tới đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cả ngày thứ tư, khi đi học Lâm Dữ cũng không thèm phản ứng với Đoạn Từ, tan học, thời gian nghỉ ngơi đều không thấy tăm hơi.
Đoạn Từ bỗng có loại cảm giác như đang chơi trốn tìm với bé con, đi lang thang trong giờ nghỉ trưa, lúc nhìn thấy người quen, thì hỏi có nhìn thấy Lâm Dữ đâu không.
Quý Hoằng kinh ngạc: "Cậu ấy vẫn đang tránh mặt cậu à."
Đoạn Từ gật đầu, hỏi: "Cậu có thấy bé con ở đâu không?"
Quý Hoằng đáp: "Không nha, cậu vốn là người ngồi cùng bàn còn không thấy, tôi sao có thể thấy chứ."
Đoạn Từ liếc nhìn thời gian, thấy giờ nghỉ trưa sắp kết thúc.
"Sắp đến giờ trở lại lớp rồi, tôi đi xem một chút."
Quý Hoằng cười nói: "Sao tôi lại thấy tình cảnh này của cậu không khác như tôi đang nuôi thú cưng là mấy nhỉ? "
Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy, thỉnh thoảng mới dám thả cho tự do hoạt động.
Lúc tự do hoạt động thì lo lắng lung tung sợ này sợ nọ.