"Lâm ŧıểυ Dữ! Còn nói sẽ cùng trở thành phú thương một đời, vậy mà cư nhiên lại dối tôi làm phú nhị đại."
"Chúng ta không thích hợp làm bạn bè!"
Trần Thần tức giận quay người, tiến đến bên lão mẹ mình thì thầm bên tai hỏi:
"Mẹ, cha con sẽ không phải là lão tổng của công ty lớn chứ?"
Mẹ Trần Thần khịt mũi: "Con uống rượu à?"
Lâm Dữ mờ mịt nhìn Lục Vưu.
Lục Vưu đỡ trán: "Đúng là Lâm Dữ chưa từng nói mình nhà nghèo."
Đều tại chúng ta bổ não quá nhiều.
Chung Trung bị hành động chi quà mạnh tay của Phượng Cửu làm chấn động, kim đồng hồ đã điểm tới giờ họp phụ huynh.
"Đầu tiên cảm ơn các vị phụ huynh đã dành thời gian đến trường học..."
Bị cự tuyệt quà Phượng Cửu nghiêm mặt trở về, nhìn thấy ghế bên cạnh trống rỗng, cau mày nói:
"Con kêu tên cùng bàn đừng tới à?"
Lâm Dữ mắt tối sầm lại, Cửu cha cũng sẽ không vô duyên vô cớ để ý một kẻ loài người.
Nhất định đã biết được Đoạn Từ chính là cơ duyên của cậu.
"Cửu cha, cha có phải là —— "
Giọng nói đột nhiên truyền đến, dư quang thoáng thấy có người trên đường đến ngoài cửa sổ, mí mắt Lâm Dữ bắt đầu nhảy loạn.
Cậu vội vàng hướng Phượng Cửu nói: "Có khả năng cậu ấy nhớ lầm thời gian, để con đi gọi điện thoại hỏi thúc thúc."
Nói xong, bất chấp tất cả, Lâm Dữ liền từ cửa sau chạy ra ngoài.
Cậu trực tiếp đến chỗ người kia, từ trên sân cỏ chạy tới, kéo Đoạn Từ:
"Không phải đã kêu cậu đừng tới sao? !"
Đoạn Từ rũ mắt xuống, không dấu vết đánh giá Lâm Dữ.
Xác nhận cậu không bị cha nuôi đánh, mới thở phào, trêu nói:
"Cha cậu chẳng lẽ lại có thể động thủ với tôi sao?"
"Nghiêm trọng hơn nữa kìa!" Lâm Dữ thở phì phò kéo Đoạn Từ ra công trước trường học, "Mấy ngày nay cậu đừng liên hệ tôi nữa, tốt nhất cách càng xa càng tốt."
"Ầm ầm ầm —— "
Đoạn Từ ngước mắt lên, trời quang mây tạnh.
Hắn dừng bước lại, nghiêm túc nói:
"Bé con, tôi có thể giúp cậu giải trừ quan hệ thu dưỡng"
Lâm Dữ ngẩn ra: "A?"
Đoạn Từ mím môi nói: "Tôi sẽ an bài luật sư cùng cha cậu thương lượng, cậu không cần quá lo lắng."
"Lão ta không làm trong trách nhiệm chăm sóc nuôi nấng nên giải trừ quan hệ thu dưỡng cũng không khó."
"Không phải, cậu hiểu lầm rồi, " Lâm Dữ sốt ruột lại bận hoảng loạn mà giải thích, "Cửu cha đối với tôi rất tốt, nhà chúng tôi cũng không nghèo."
"Ầm ầm ầm —— "
Một tia sét tím đánh vào thân cây Thường Thanh bên cạnh bọn họ, cây Thường Thanh lung lay hai lần, rồi chậm rãi ngã xuống.
Lâm Dữ vội vã kéo Đoạn Từ ra, mặt biến sắc.
Mấy con sâu bị sét đánh cháy khét nhúc nhích trên đất, trong đó có một con còn đang xê dịch thân về chỗ giày của Lâm Dữ.
Lâm Dữ sợ đến nhảy lên người Đoạn Từ, ôm chặt hắn không dám buông tay.
Trong phòng học, mặt Phượng Cửu trầm mặt xuống, tông cửa đi ra.
Đoạn Từ còn chưa ôm được một giây đồng hồ, cánh tay liền đau xót, bé con bị người lôi đi.
Hắn nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một tên Smart, đang muốn mở miệng, thì nghe thấy Lâm Dữ nói:
"Đây là cha tôi!"
Lâm Dữ kéo Phượng Cửu đến một bên cạnh, cầu khẩn nói: "Cửu cha, con có thể tự xử lý chuyện này được."
"Cha đừng giết cậu ấy."
Phượng Cửu dừng một chút, mâu mắt vàng mang theo một tia nghi hoặc:
"Giết tên nhóc này?"
Phượng Cửu nói: "Nó không phải là cơ duyên của con à."
Cũng không đến nỗi phải lấy mạng tên nhóc đó, chỉ là muốn giáo huấn nó một chút thôi.
"Cha đã biết, " Lâm Dữ nắm chặt lấy tay Cửu cha, hạ thấp giọng nói, "Con ăn cơ duyên sẽ lớn lên."
Phượng Cửu trầm mặc, y không hề nghĩ tới nhãi con lại suy nghĩ như thế.
Tuy rằng nói theo một nghĩa nào đó, đích xác cũng là "Ăn".
Lâm Dữ tiếp tục khuyên nhủ: "Kỳ thực không cần phải tới mức giết cậu ấy, có máu là đủ rồi."
"Nói cho cùng cũng miễn cưỡng xem như là tích được công đức."
Phượng Cửu mặt không cảm xúc, thầm nghĩ hóa ra là máu cũng có thể làm nhãi con nhà mình lớn lên.
"Cửu cha."
Phượng Cửu sờ đầu nhãi con, ngữ khí vui mừng:
"Con có thể nghĩ như vậy thật sự là quá tốt."
"Cha vốn đang sợ con không tiếp thụ được chuyện này."
Y liếc mắt nhìn Đoạn Từ cách đó không xa, chậm rãi mở miệng:
"Con nói không sai, chúng ta nên tuân theo các nguyên tắc phát triển bền vững."
"Như vậy đi, cha mời nó đi uống cà phê bồi bổ thân thể nhé."
Lâm Dữ thở phào nhẹ nhõm, cậu đã chuẩn bị kỹ càng để triệu hoán Bạch ba.
May mà Cửu cha đã nghĩ thông suốt.
Một chiếc xe màu đen lái tới gần, dừng lại ven đường.
Quý Phong vội vàng nhảy xuống xe, chạy chậm đến bên cạnh Phượng Cửu
"Cửu đội trưởng, vừa nãy bên trong cục nói đo thấy có sóng linh khí."
Phượng Cửu không có trả lời chuyện này, chuyển chủ đề nói:
"Cậu tới thật đúng lúc, ta đang định mời tên nhóc kia cùng đi uống cà phê."
"Cậu chở tên nhóc đó, bảo bối ngồi xe của ta."
Quý Phong đánh giá Đoạn Từ từ trên xuống dưới, thấy hắn không bị thương chút nào, miếng cũng không bị bầm đen.
Mắt Quý Phong lóe lên vẻ thất vọng:
"Đoạn Từ, lên xe."
Đoạn Từ bén nhạy nhận ra hình như mình đã hiểu lầm chuyện gì rồi.
Bé con cùng cha nuôi của cậu thoạt nhìn thập phần thân mật.
Thái độ Quý ca thì quá mức tôn kính.
Hơn nữa quần áo của cha nuôi cậu, đồng hồ đeo tay, kính râm... Những thứ đó gộp lại đã có thể có thể mua được nhiều căn nhà ở những thành phố này rồi.
Sau khi lên xe, Đoạn Từ mở điện thoại xem hồ sơ của bé con.
Cha: Phượng Cửu
Đơn vị làm việc cùng chức vụ: thôn Phong Danh, trưởng thôn
Hắn rũ mắt xuống, tìm hai chữ Phong Danh.
Tất cả thông tin xuất hiện toàn cách xa cả ngàn dặm, quảng cáo lộn xộn.
Như thể vốn chẳng tồn tại nơi này.
"Tách tách tách —— "
Quý Phong nhận điện thoại, giọng Quý Hoằng oang oang ở trong xe vang vọng.
"Ca, anh rời giường chưa thế."
Quý Phong hỏi: "Có chuyện gì?"
"Vừa nãy ở trong trường học em có gặp phải cha của Lâm Dữ và cậu ấy, " Quý Hoằng kìm lại một lúc rồi phá lên cười, "Thật con mẹ nó cười chết em mà, lúc đầu nhìn còn tưởng rằng là một tên Smart đấy."
"Lớn lên lại thật đẹp trai, bao nhiêu tuổi mà đeo loại kính áp tròng này."
"Đúng rồi, y còn nói tiền thưởng cuối năm của anh không còn nữa."