Lâm Dữ khẩn trương hơn, chẳng lẽ là do cậu thi quá kém sao?
Chung Trung từ ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện: "Đây là chương trình trợ cấp của trường dành cho học sinh nghèo. Em xem loại nào phù hợp thì báo trực tiếp cho thầy."
"Trợ cấp rất lớn, không có vấn đề gì thì sẽ tới khi thi học đại học."
Lâm Dữ sửng sốt, học sinh nghèo?
Không lẽ Quý thúc thúc làm cho cậu thân phận của học sinh nghèo sao?
Lâm Dữ lật qua lật lại, phát hiện mỗi một loại hình tiêu chuẩn cũng không nhiều.
Cậu liền vội vàng nói: "Cảm ơn lão sư, nhà em thật ra không phải rất khó khăn đâu."
"Xin hãy để lại trợ cấp này cho các học sinh khác có nhu cầu đi ạ."
Chung Trung hơi kinh ngạc, đồng thời cũng hơi lo lắng rằng đây là lòng tự trọng của thanh thiếu niên.
Ông mở miệng nói: "Như vậy đi, em trở về suy nghĩ lại thật kỹ, cùng người trong nhà thương lượng một chút, sau đó mới hãy quyết định sau."
Lâm Dữ gật đầu nói: "Được ạ."
Nhìn Lâm Dữ thân thể đơn bạc, Chung Trung nhắc nhở: "Nhất trung phần lớn là học sinh bản địa, tình huống gia đình còn có thể, nếu em báo với thầy có khả năng cao sẽ được thông qua."
Lâm Dữ nói: "Em biết rồi, cảm ơn Chung lão sư."
Chung Trung đưa tài liệu cho cậu: "Phần văn kiện này em lấy về đọc cẩn thận."
Trở lại phòng học, Trần Thần đánh tới:
"ŧıểυ Lâm! Chung lão sư nói là chuyện thành tích sao?"
Lâm Dữ lắc đầu: "Không phải."
Trần Thần một mặt thất vọng: "Lão Chung thực rất xấu xa, còn không bằng không nói về thành tích cho rồi."
Lâm Dữ chỉ Lục Vưu bình tĩnh, nói rằng: "Cậu hãy học tập Lục Vưu đi, buổi tối sẽ công bố thành tích."
"Ai..." Trần Thần thở dài một hơi, ai oán nói, "Lục Vưu vẫn luôn vững vàng ở vị trí thứ hai, nếu tôi là y nhất định cũng sẽ lãnh tĩnh như vậy."
"Còn có Đoạn Thần, vạn năm đứng nhất."
Trần Thần nhìn về bàn trống của Đoạn Từ, hỏi: "Kỳ quái thật, cả ngày hôm nay Đoạn Thần sao vẫn còn chưa trở về?"
Mãi đến tận tiết tự học buổi chiều, Lâm Dữ mới lại gặp được Đoạn Từ.
Hắn dựa cửa, hơi nhắm mắt, xoay bóng bằng một tay, cơ bắp cánh tay trôi chảy, trên người còn tản ra nhiệt độ mới vừa vận động xong.
Các Omega đi ngang qua liên tiếp dừng chân, đứng cách đó không xa đỏ mặt nhìn hắn.
Lâm Dữ liếc hắn một cái, quay người cúi đầu làm bài tập.
Đoạn Từ nâng mắt, đem bóng ném tới bàn trống phía sau, trở lại chỗ ngồi.
Chiếc ghế vẫn còn trong vị trí buổi sáng, bất động, cách xa chỗ của Lâm Dữ.
Sau khi Đoạn Từ ngồi xuống, hướng bên phải hơi di chuyển, mãi đến khi cùng bé con cánh tay sát bên cánh tay, mới dừng lại động tác.
Lâm Dữ ngửi thấy được mùi hương tin tức tố thoang thoảng, như không khí trên núi tuyết sạch sẽ mà lạnh lẽo, lại cùng nhiệt độ của trên người Đoạn Từ đan xen vào nhau, hun cậu có chút say .
Cậu đẩy cánh tay Đoạn Từ một cái: "Cậu đừng xích gần tồi như thế."
Đoạn Từ không để ý đến, trái lại càng xích tới gần cậu hơn, đem Lâm Dữ ép vào bên trong góc nhỏ.
Hắn rũ mắt xuống, nhìn gò má trắng đến phát sáng của Lâm Dữ, đột nhiên mở miệng kêu:
"Lâm Dữ."
Lâm Dữ ngẩn người, Đoạn Từ trước giờ vẫn rất hiếm gọi tên cậu.
Cạu nghi hoặc mà nhìn về phía Đoạn Từ: "Cậu làm sao vậy?"