Đoạn Từ được nhân viên soát vé đưa đi vào phòng nghỉ ngơi của nhân viên.
Mấy nhân viên mặc quần áo y tá, bác sĩ đang đứng trước gương tháo trang sức, Quý Hoằng thì núp ở trong góc, nhìn tường trắng ngẩn người, trong miệng còn đang nói lẩm bẩm gì đó, mơ hồ có thể nghe thấy mấy từ thô tục.
Đoạn Từ đi tới phía sau y: "Đi."
Nghe thấy giọng hắn, Quý Hoằng chếch nghiêng người, không dám quay đầu lại.
Y thăm dò hỏi: "Lão Đoạn?"
Đoạn Từ: "Phí lời."
Quý Hoằng lần này mới dám xoay người, y khóc thút thít mà nhào tới trên người Đoạn Từ:
"Lão Đoạn cậu rốt cục cũng tới cứu tôi, tôi con mẹ nó muốn đi ra ngoài mà bọn họ lại đem tôi mang vào sào huyệt."
"Cậu cậu cậu, cậu là tên khốn kiếp thấy sắc quên bạn, ném tôi một mình!"
Đoạn Từ tuy rằng rất ghét bỏ, nhưng vẫn nhịn xuống.
Hắn nhìn nhân viên nhà ma nói: "Thật xin lỗi."
Nhân viên nhà ma đỏ mặt lắc đầu: "Không sao, không liên quan."
Đoạn Từ kéo cổ áo của Quý Hoằng, xách người này ra ngoài.
Rời khỏi nhà ma, Quý Hoằng mới đi chậm lại.
Lòng y vẫn còn sợ hãi hỏi Đoạn Từ: "Cậu ở bên trong có gặp phải ma không?"
"Tôi chỉ này nhìn thấy một bóng người đang bay! !"
"Đều là người đóng cả, " mặt Đoạn Từ không cảm xúc, "Ma quỷ ở đâu chứ, chớ tự mình doạ mình."
"Đi nhanh, bé con còn đang chờ tôi."
Quý Hoằng nhìn bóng lưng Đoạn Từ không chút lưu tình, ai oán nói:
"Chỉ thấy người mới cười, không nghe thấy người cũ khóc."
Phi, A cặn bã!
Lúc hai người đi tới lối ra, chỉ thấy một Alpha xa lạ đang khoác vai Lâm Dữ, đang cùng Lục Vưu tán gẫu.
Mặt Đoạn Từ trầm xuống, trực tiếp hướng phía bọn họ đi đến.
Quý Hoằng nhìn bóng lưng của Alpha kia, cảm thấy quen thuộc đến lạ.
Lâm Dữ đang quay qua giới thiệu: "Đây là bạn học của con, Lục Vưu cùng Trần Phong Phong."
"Đây là tôi —— "
Tiếng nói im bặt đi, cậu bỗng nhiên bị người tách ra.
Còn chưa kịp nói chuyện, trên đỉnh đầu vang lên tiếng của Đoạn Từ:
"Anh là..."
"Quý ca?"
Đoạn Từ ngây người, anh của Quý Hoằng sao lại ở chỗ này?
"Ca?"
Quý Hoằng nhìn kỹ, đúng thật là anh trai y.
Y không dám tin hỏi: "Anh sao lại ở đây?"
"Lão Đoạn gọi em tới ?"
Lục Vưu cảm thấy mình có hơi chóng mặt.
Bạn tình khác của Lâm Dữ lại là ca ca của Quý Hoằng sao?
Lục Vưu quay đầu nhìn Trần Phong Phong bên cạnh không chút biểu tình nào, thập phần ước ao.
Thấy sự chú ý của mọi người không còn trên người bọn họ, Lục Vưu vội vã nhỏ giọng nói:
"Cái kia, tôi đưa Trần Phong Phong về nhà trước nhé, hẹn gặp lại."
Đất thị phi, không thích hợp ở lâu.
Lâm Dữ hỏi: "Một mình cậu có thể sao?"
Lục Vưu vung vung tay: "Có thể, có thể."
Không được cũng phải được.
Lâm Dữ quay đầu lại, nhìn Quý thúc thúc, rồi lại nhìn Quý Hoằng.
Đều là mặt con nít, cao lớn, đúng thực có bốn, năm phần tương tự.
Lâm Dữ kinh ngạc, Quý Hoằng là em trai của Quý thúc thúc.
Cậu trước đây vậy mà chưa hề nghĩ tới chuyện này.
Quý Hoằng đi tới bên cạnh Quý Phong, tò mò hỏi:
"Anh, hai người làm sao lại quen biết nhau?"
"Anh và cha Lâm Lâm có quen biết."
Quý Phong liếc thấy tay Đoạn Từ, đang cầm lấy tay Lâm Dữ.
Quý Phong nhíu mày, người kia chẳng lẽ là Đoạn Từ sao ?
Quý Hoằng không rõ công việc cụ thể của lão anh mình là gì, chỉ biết là Quý Phong luôn chạy khắp nơi trên cả nước, quen biết với cha Lâm Dữ cũng không có gì kì quái.
Hỏi Quý Phong: "Anh sao lại tới chỗ này ? Tới chơi à?"
Quý Phong qua loa nói: "Làm ít chuyện."
"Ồ."
Quý Hoằng đã quen với câu trả lời này, ý tứ chính là dừng ngay chuyện muốn hỏi lại, vì có hỏi cũng sẽ không nói.
Đoạn Từ nhẹ nhàng ngửi, ngửi thấy tin tức tố Alpha trên người Lâm Dữ.
Quý Phong liếc nhìn thời gian: "Không còn sớm, anh đưa các em về."
"Được nha, được nha."
Lâm Dữ rất tự nhiên đi tới bên cạnh Quý Phong, hỏi:
"Quý thúc thúc tuần sau thúc có rảnh không? Giáo viên chủ nhiệm nói có thể sẽ có họp phụ huynh đấy."
"Họp phụ huynh?" Mắt Quý Phong sáng rực lên, "Vậy nhất định phải rảnh rỗi rồi."
Quý Hoằng chen miệng nói: "ŧıểυ Lâm, cậu kêu anh tôi là thúc thúc sao?"
Lâm Dữ gật đầu: "Đúng thế, Quý thúc thúc từ nhỏ đã quen tôi."
"Anh, anh trước đây sao chưa từng nói về Lâm Dữ thế?"
Quý Hoằng sờ cằm, suy nghĩ nói:
"Nếu cậu gọi anh tôi là thúc thúc, vậy tôi lúc đó chẳng phải..."
Hai chữ "Thúc thúc" còn chưa kịp nói ra, đã bị một bàn tay lớn vỗ vào sau gáy của y.
"Là cái đầu em, " Quý Phong cảnh cáo nói, "Đừng nghĩ muốn chiếm tiện nghi."
Cẩn thận chết như thế nào cũng không biết đấy.
"Anh đưa các em trở về."
"Lên xe đi, trước tiên đi trường học."
Quý Phong đậu xe ở bên ngoài, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, y vốn dự định đi nhìn xem Lâm Dữ, tiện đường làm nhiệm vụ, không nghĩ tới liền trực tiếp gặp được.
Lâm Dữ theo thói quen mà ngồi ở phó lái, cười hì hì cùng Quý Phong tán gẫu.
"Nguyên đán cũng ở lại trường học sao ?"
"Con có thể trở về nhà sao?"
"Muốn đi đâu, đi chỗ nào."
......
Đoạn Từ rũ mắt, sắc mặt không rõ.
Quý Phong trực tiếp lái xe vào trường học, đứng ở khu ký túc, cười vẫy tay tạm biệt.
Thấy Đoạn Từ cũng xuống xe theo sau, y híp mắt một cái, nhìn về phía Quý Hoằng:
"ŧıểυ tử Đoàn gia kia cùng Lâm Lâm có quan hệ rất tốt sao ?"
Mí mắt Quý Hoằng giật lên: "Vẫn được đi, là bạn học cùng lớp."
Nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người càng đi càng xa, Quý Phong mở miệng nói:
"Khoảng thời gian này ở trường học, em hãy chăm sóc Lâm Lâm thật tốt."
Quý Hoằng quay mặt đi, chột dạ gật đầu:
"Em sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt ."
Khả năng không cẩn thận sẽ chăm sóc đến trên giường huynh đệ...
Quý Phong nói tiếp: "Chú ý đời sống tình cảm của Lâm Lâm."
"Alpha, Beta, Omega đều theo dõi thật kỹ vào."
Chú ý đời sống tình cảm? ?
Quý Hoằng hít vào một hơi, lão ca nhà mình cả đời sống tình cảm của em trai ruột cũng không quan tâm, thế mà lại để ý một Omega ŧıểυ bối? ?
Y nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một giải thích: Anh trai y yêu thích Lâm Dữ.
Má ơi, Lâm Dữ này là họa thủy nha!
Quý Hoằng hiện tại chỉ muốn đi tìm chết.
Một bên khác
Đoạn Từ một tay đút túi, cúi thấp tầm mắt, nhìn hai cái bóng trên mặt đất, không chút biểu tình.
Lâm Dữ nghiêng đầu, từ sau rời nhà ma, cảm xúc Đoạn Từ có chút không đúng.
Qua ánh sáng của mặt trăng, Đoạn Từ nhìn thấy được sự si mê cùng khát vọng trong mâu mắt của bé con.
Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, khàn tiếng hỏi:
"Cậu yêu thích máu của tôi ?"
Lâm Dữ bây giờ có chút lâng lâng, theo bản năng mà gật đầu nói:
"Yêu thích."
Đoạn Từ khẽ cười một tiếng, giơ tay chậm rãi xoa môi Lâm Dữ, đem máu ở trên môi của cậu lau đi, sau đó không nói lời gì mà đưa vào trong miệng cậu.
Vị ngọt thơm nồng xộc vào khiến Lâm Dữ có chút thất thần, cậu mông lung mà nhìn Đoạn Từ, theo bản năng mυ"ŧ vào.
Cậu có thể cảm nhận được ngón tay Đoạn Từ đang mơn trớn các vách trong cổ họng mình, cuối cùng đè lên đầu lưỡi, nhẹ nhàng gảy, không có cách nào truyền lời, cảm giác tê dại lan tỏa toàn thân.
Lâm Dữ ngậm lấy ngón tay, mãi đến khi vết thương hoàn toàn khép lại, cậu mới lấy lại tinh thần, vội vã cuống cuồng mà nhìn Đoạn Từ:
"Tôi, tôi..."
Đoạn Từ cúi đầu, chóp mũi đụng chóp mũi.
Hắn chậm rãi mở miệng:
"Tôi ăn chính là ăn dấm chua vì cậu, nghe rõ không?"
Tim Lâm Dữ đột nhiên đập gia tốc, cậu bối rối.
Ăn dấm chua cậu cái gì?
Cùng Quý Hoằng đi quá gần sao?
Cùng người nhà Quý Hoằng quan hệ quá tốt sao?
Nghĩ đến tình yêu của hai người khó có thể được tiếp thu, Lâm Dữ cảm thấy mình đã hiểu.
Cậu lắp ba lắp bắp mà nói: "Vậy, vậy tôi nói tốt giúp cậu trước mặt Quý thúc thúc nhé."