Lâm Dữ cầm lấy một cái bánh bao khác, hỏi Đoạn Từ:
"Cậu còn muốn ăn nữa không?"
Đoạn Từ lắc đầu: "Không."
Tuy rằng hắn cự tuyệt, nhưng vẫn đang nhìn Lâm Dữ ăn.
Lâm Dữ chậm rãi nhai bánh bao, chợt nói:
"Có phải cậu thích xem người khác ăn đồ ăn ."
Cậu biết bây giờ mấy video mukbang đang hot.
ȶᏂασ Thiết thúc thúc đã tham gia không ít thi đấu dạ dày vương.
Đoạn Từ quyết đoán mà lắc đầu: "Không thích."
Vậy cậu nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?
Câu này của Lâm Dữ còn chưa ra miệng, Anh ngữ lão sư đã đi vào.
"Chuẩn bị một chút đi, tiết này chúng ta viết bài khoá và nghe viết từ đơn."
Lâm Dữ vội vã nhét miếng bánh bao cuối cùng vào trong miệng, quay người ngồi lại, vội vội vàng vàng lấy sách giáo khoa ra.
Một lát sau, trong lớp vang lên tiếng đọc thuộc lòng thanh.
"No. 1, alter."
"No. 2, burst."
......
Anh ngữ lão sư đứng trên bục giảng nhìn quét một vòng: "Đều viết xong chưa?"
"Viết xong."
"Các bạn cùng bàn trao đổi với nhau một chút đi, chúng ta ôn tập một chút ngữ pháp cùng bài khoá."
Lâm Dữ nhìn ghế trống rỗng bên cạnh, lại nhìn về Anh ngữ lão sư.
Cậu phải làm sao bây giờ?
Anh ngữ lão sư cũng chú ý tới tình huống của Lâm Dữ, lại nhìn về phía Đoạn Từ.
Do dự không biết quyết định ra sao, thì thấy Đoạn Từ miễn cưỡng đứng lên.
Hắn ném ghi chép bài nghe lên trên bàn Lục Vưu, mở ra bàn, chân dài một bước, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Dữ .
"Bản nghe viết của tôi."
Anh ngữ lão sư thu tầm mắt lại, mở miệng nói: "Từ đơn thứ nhất, alter, a..."
Lâm Dữ đưa bản nghe viết cho Đoạn Từ, hỏi: "Của cậu đâu?"
Đoạn Từ cho cậu nhìn bản nghe viết của mình, bên trên trống rỗng.
Lâm Dữ bĩu môi, cậu biết mà.
Lão sư chỉ nói hai từ đơn, Đoạn Từ đã sửa từ đơn cùng bài khoá xong.
Hoàn toàn đúng.
Chữ viết tròn vo, rất đáng yêu.
Hắn nhíu mày nói: "Bé con, không nghĩ tới tiếng anh của cậu cũng rất tốt nha."
Lâm Dữ kiêu ngạo hất cằm lên: "Tôi còn rất nhiều cái tốt khác mà cậu không biết."
Đoạn Từ cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như tôi không phải ——" là người.
Thiếu chút nữa đã bại lộ rồi!
Lâm Dữ vội im miệng, đoạt lấy bản nghe viết :
"Ví dụ như tôi rất thích học tập, cậu không nên quấy rầy tôi."
Cậu kéo cái ghế ra bên ngoài, cách xa Đoạn Từ ra một chút, nghiêm túc nghe giảng bài.
Đoạn Từ miễn cưỡng dựa vào tường, ánh mắt từ trên bục giảng lướt qua, rồi rơi xuống trên mặt Lâm Dữ.
Ngũ quan cậu thực chất rất tốt, bởi vì còn chưa nẩy nở, mặt vẫn đầy vẻ trẻ con, vừa nhìn đã biết người này lúc trưởng thành sẽ xinh đẹp lên rất nhiều.
Nhìn một chút, Đoạn Từ vô thức giơ tay, muốn vuốt ve lông mày của Lâm Dữ.
Chuông tan học vang lên, một bạn học ngồi hàng trước hô lên:
"Lâm Dữ, có người tìm kìa."
"Được."
Lâm Dữ đáp một tiếng, đi ra ngoài phòng học.
Tay trái Đoạn Từ vuốt nhẹ lên trên bàn học, chỉ cần duỗi tay ra là tới chỗ ngồi của Lâm Dữ.
Không một bóng người ở chỗ ngồi, đột nhiên hắn cảm thấy có thêm một người ngồi cùng bàn cũng phải là ý không tồi.
Người bên ngoài phòng học là Trần Phong Phong, sắc mặt y sạm đi, trên cằm đầy râu tua tủa, có vẻ ngủ không được ngon giấc mấy.
"Lục Vưu có liên lạc với cậu không?"
Lâm Dữ ngẩn người: "Tối hôm qua, cậu ấy nói với tôi là cậu ấy không có việc gì cả, bảo tôi không cần lo lắng."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trong nháy mắt Trần Phong Phong thở ra nhẹ nhõm: "Không có gì, Lục Vưu vẫn luôn không để ý tới tôi, nên tôi sợ y xảy ra chuyện ấy mà."
Lâm Dữ muốn hỏi giữa hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì, Trần Phong Phong nhìn ra được, dành trước nói:
"Cậu đi hỏi Lục Vưu đi, nếu như cậu ấy muốn sẽ nói."
"Lớp học sắp bắt đầu rồi, tôi về lớp trước đây."
Lâm Dữ mờ mịt trở lại phòng học, gửi tin nhắn WeChat về chuyện này cho Lục Vưu.
Không lâu sau, điện thoại rung lên hai lần, là tin nhắn WeChat của Cửu cha trả lời việc cậu đang lớn lên.
Cửu: 【 Thật sao? ? ? 】
Cửu: 【 Nhanh như vậy à? ? ? ! 】
Lâm Dữ còn tưởng rằng Cửu cha đang vì mình mà cao hứng, gửi hai biểu tượng cảm xúc hạnh phúc, rồi gõ móng tay hồi tưởng ký ức.
Song mộc thành rừng: 【 Cửu cha, cha nghĩ xem có phải bởi vì ăn thịt không ạ? 】
Song mộc thành rừng: 【 Khoảng thời gian này con cùng bạn học cùng nhau ăn cơm, đã ăn không ít thịt đấy. 】
Ở bên kia, Phượng Cửu tức giận đến giơ chân.
Tính đến hôm nay mới có mấy ngày thôi mà nhãi con của bọn họ đã bị nhân loại lừa gạt mất rồi!
Phượng Cửu tàn bạo đánh chữ hỏi: 【 Con cùng ai ăn cơm? ! 】
Nhìn thấy Chung Trung bước vào lớp học, Lâm Dữ vội vã nhắn lại "Bạn học cùng lớp", rồi nhanh chóng cất điện thoại vào.
Phượng Cửu chờ mãi vẫn không thấy Lâm Dữ nói ra tên người kia, trực tiếp gọi điện bảo Quý Phong thu thập tất cả mọi tư liệu liên quan về những người tiếp xúc gần đây với Lâm Dữ.
Bạch Trạch tưới hoa xong, vào thì thấy Phượng Cửu đang nhìn máy tính với sắc mặt hung ác, còn kém muốn phun lửa nữa thôi.
Bạch Trạch cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Phượng Cửu phóng to bức ảnh trong hồ sơ, khuôn mặt vô cảm của Đoạn Từ đầy toàn bộ màn hình.
"Em có nghĩ là thằng nhóc con này không? Ta thấy nó chẳng vừa mắt chút nào."
Bạch Trạch cong môi khẽ cười: "Có nhân loại nào mà anh nhìn vừa mắt chứ?"
Phượng Cửu ngẫm lại cũng đúng, tiếp tục lăn chuột kéo tư liệu về những người còn lại.
Đoạn Từ ở trong trường bỗng hắt hơi một cái, nhanh tay kéo khóa áo khoác lên kín cổ.
Giáo viên thể dục đứng trước đội ngũ, hô:
"Mau cởi áo khoác ra, chạy trước hai vòng sân, chậm rãi mà chạy, làm nóng người để lát hoàn thành bài kiểm tra thể chất."
Omega là 800 mét, Beta 1000 mét còn Alpha là 1500 mét.
Một vòng sân luyện tập của Nhất trung là 400 mét, vậy mà phải vận động làm nóng người tận 800 mét, bởi thế nhóm Omega càng không muốn chạy, chạy một vòng liền ngừng lại.
Lâm Dữ vì theo đại đa số, nên cũng ngừng chạy lại.
Tình huống như thế này hiển nhiên là thường xuyên phát sinh, giáo viên thể dục cũng không thèm nhiều lời, bảo ủy viên thể dục dẫn nhóm đi kéo duỗi, làm xong liền bắt đầu kiểm tra thể chất.
Omega trong ban một quá ít, chỉ có bốn người.
Nhóm giáo viên thể dục thương lượng một chút, rồi cho ban một cùng ban ba đồng thời chạy.
Đứng bên cạnh Lâm Dữ chính là lớp trưởng Đào Hoành Dật, cậu ta cười với Lâm Dữ rồi tán gẫu:
"Việc kiểm tra thể chất ở Nhất trung cũng liên quan đến việc xét học bổng, nếu kiểm tra thể chất không tốt sẽ bị mất tư cách xét học bổng đấy."
Lâm Dữ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Như vậy à."
Giáo viên thể dục đếm số người, khi điểm đến Quan Huyền Nhã thì nhắc nhở:
"Nếu em không cởi áo khoác ra, sẽ ảnh hưởng thành tích."
Quan Huyền Nhã cắn môi: "Lão sư, thân thể em không tốt, không chịu được gió ạ."
Giáo viên thể dục nhíu mày, nói rằng: "Em tự quyết định đi."
Quan Huyền Nhã quay đầu liếc nhìn Đoạn Từ đang ngồi ở trên sân cỏ, vẫn không chịu cởi áo khoác ra.
"Chuẩn bị —— chạy!"
Lâm Dữ đè lại tốc độ, chạy ở giữa đội ngũ.
Chạy hết một vòng, đại đa số mọi người đều bắt đầu thở hồng hộc.
Vòng thứ hai chạy xong, sắc mặt mỗi người ai nấy đều trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, còn có mấy người đỡ tường nôn khan.
Thật ra Lâm Dữ không cảm thấy mình không khỏe ở nào cả, nhưng khi thấy các bạn học đều nhìn về phía mình, cậu chỉ đành phải ngồi xuống đất, cố đổ mồ hôi, giả vờ yếu đuối.
"Lão sư! Huyền Nhã ngất xỉu ạ!"
Giáo viên thể dục liền vội vàng đi tới, đã kiểm tra rồi hô lên: "Đừng vây quanh quá đông, em ấy bị say nắng."
"Đào Hoành Dật, em đầu tiên mau cởi áo khoác của bạn ấy ra."
"Trong phòng làm việc của tôi có thuốc say nắng, gọi một người đi lấy mau."
Đào Hoành Dật giúp Quan Huyền Nhã cởi áo khoác ra, nháy mắt trong không khí xộc lên một luồng tin tức tố thơm ngọt, là tin tức tố của Omega.
Không phải phát tình, chỉ là đơn thuần là đang tỏa ra tin tức tố mà thôi.
Trên sân cỏ, trong người của nhóm Alpha nhanh chóng rục rịch, các Alpha có độ xứng đôi hơi cao với Quan Huyền Nhã không nhịn được mà đứng lên, muốn đến gần nhìn.
Đoạn Từ sầm mặt lại, dạ dày bắt đầu cuồn cuộn lên muốn nôn.
Hắn nắm chặt nắm đấm, trong mắt đều là sự thô bạo, tàn ác.
Không có nóng nảy, chỉ có buồn nôn.
Vết sẹo trên cánh tay cũng bắt đầu đau nhức.
Sắc mặt Quý Hoằng đại biến, vội vã kéo Đoạn Từ ra ngoài:
"Cậu có mang theo thuốc không?"
Một luồng hương thơm nhàn nhạt theo gió bay tới, chui vào xoang mũi, không biết sao Đoạn Từ đang tức giận bỗng cảm thấy bình thường lại.
Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Dữ đang ngồi trên bậc thang.
Lúc này Lâm Dữ cũng nhìn thấy hai người tay trong tay, lòng nói các cậu lộ liễu như thế không hay lắm đâu.
Quý Hoằng nhìn Đoạn Từ, rồi lại nhìn về phía Lâm Dữ, vội vã chen giữa hai người:
"Đó là Lâm Dữ, Lâm Dữ."
Đoạn Từ ghét bỏ liếc mắt y : "Cậu bị ngáo sao?"
Quý Hoằng mờ mịt: "A?"
Tin tức tố nồng như vậy, sao Đoạn Từ lại không sao rồi ?
Đoạn Từ đi tới trước mặt Lâm Dữ, hương thơm ngọt ngào kia càng thêm rõ ràng.
Hắn cúi người, ở nơi cổ của bé con mà hít một hơi.
Lâm Dữ bị hành động này làm cho giật mình, ôm cổ trốn về sau.
Hai má cậu ửng đỏ, dữ dằn hỏi: "Cậu muốn làm gì!"
Đoạn Từ rũ mắt, mắt rơi vào mồ hôi trên mặt Lâm Dữ.
Hắn chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay ấm áp mơn trớn thái dương của Lâm Dữ, lau đi những giọt mồ hôi.
Đoạn Từ vuốt nhẹ ngón trỏ, đặt ở dưới mũi ngửi một cái, phun ra hai chữ:
"Mùi hương."
Lần này cả tai Lâm Dữ đều đỏ, vừa tức vừa xấu hổ, một chữ cũng không nói ra được.
Giờ phút này, Quý Hoằng như bị ngũ lôi đánh trúng.
Huynh đệ của y, con mẹ nó lại là một tên biến thái !