Sáng thứ sáu không có tiết, thế nhưng vì vội vã làm cho xong bài tập mà nhiều người chạy tới phòng học, cả tòa nhà O vô cùng yên tĩnh, tiếng chuông vào buổi trưa lại dị thường chói tai.
Lâm Dữ ngáp một cái, chậm rãi đi ra ngoài tòa nhà O trong tiếng chuông.
Sắc trời ảm đạm, mưa phùn trong không trung bay lả tả.
"Lúc học lớp mười, có một Omega thấy mình cùng Đoạn Thần có độ xứng đôi cao, cố ý ở trước mặt Đoạn Thần phát tình, muốn cho hắn ký hiệu mình, kết quả bị tàn nhẫn đánh cho một trận, cuối cùng là chuyển trường."
Lâm Dữ nghi hoặc: "Việc này cùng Lư Thanh Vận có quan hệ gì?"
Lục Vưu giải thích: "Khi đó mọi người mới biết rõ thái độ của Đoạn Thần đối với Omega ."
"Về sau phàm là Omega xuất hiện gần bên người Đoạn Thần, Lư Thanh Vận sẽ điên cuồng gửi tin nhắn, gọi điện đe dọa cho người đó, nhắc nhở người đó phải tránh xa Đoạn Thần ra một chút, còn có thể gửi đồ đề uy hiếp bọn họ."
"Mấy Omega nhát gan đều sợ đến mức trực tiếp chuyển trường."
Lục Vưu dừng một chút: "Bạn cùng phòng của cậu, Trần Phong Phong cũng từng bị uy hiếp qua."
"Trần Phong Phong phát hiện người gửi ở ban ba, Lư Thanh Vận cũng thừa nhận. Sau khi chuyện đó được truyền đến tai lão sư, lão sư nhắc nhở, ghi tội cùng xử lý kỷ luật, cô ta mới thu liễm đi một chút."
Nói xong, Lục Vưu nhấn mạnh với Lâm Dữ nói:
"Cô ta như có thái độ khác với cậu, cậu đừng bị lừa, nói không chừng đấy là thủ đoạn mới của cô ta đấy ."
Nhớ tới thái độ của các bạn học với Lư Thanh Vận, Lâm Dữ hỏi:
"Mọi người đều biết chuyện này sao?"
"Đúng vậy, " Lục Vưu gật đầu, "Việc này huyên náo rất lớn, cũng may hoa khôi trường có tâm địa thiện lương, luôn dùng thái độ bình thường đối xử với Lư Thanh Vận."
"Thật sự không hiểu lầm gì sao?"
Lâm Dữ vẫn còn chưa hết hy vọng, cảm giác của cậu chưa bao giờ sai cả.
"Lục Vưu, Chung lão sư bảo cậu tới phòng làm việc."
Lục Vưu vỗ vai Lâm Dữ : "Tôi đi trước."
"Ừm."
Lâm Dữ gục xuống bàn, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện của Lư Thanh Vận, không để ý chung quanh.
Đoạn Từ từ bên cạnh cậu đi qua, thấy bé con ngay cả liếc nhìn cũng không cho mình cái nào.
Hắn nhíu mày, lui về sau một bước, nhẹ giọng hỏi:
"Nghĩ chuyện gì thế?"
"Nghĩ về Lư Thanh Vận á."
"Lư Thanh Vận?"
Lúc này Lâm Dữ mới lấy lại tinh thần.
Cậu nghiêng đầu qua, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú mang vẻ khó lường.
Đoạn Từ trầm mặc.
Việc trong tối mà Lư Thanh Vận thường làm, không phải là bắt nạt các Omega bên cạnh hắn sao?