Khương Tự Cấm như có thể cảm nhận được ánh nhìn mơ hồ ấy. Nàng không thể tự dối mình rằng trong lòng vẫn yên ổn, bởi ngay từ hôm ấy, nàng đã cảm thấy có điều chẳng lành. Mà đến tận lúc này, cảm giác ấy lại càng khắc sâu hơn.
Nàng biết rõ — lần này nàng thật sự đã vướng vào một chuyện rắc rối lớn.
Và không giống những phiền toái trước kia, người này chẳng nói lý, mà cũng chẳng dễ gì chống đỡ nổi.
Không gian chung quanh lặng ngắt như tờ. Chiêu Dương quận chúa liếc thấy đôi bàn tay nàng siết chặt đến mức trắng bệch cả đốt ngón, không khỏi dâng lên chút thương xót.
Một cô nương đang yên đang lành, bị biểu ca ép đến mức này sao?
Thế nhưng trong lòng Chiêu Dương vẫn không khỏi tò mò — giữa Khương cô nương và biểu ca rốt cuộc có mối dây dưa thế nào, mà khiến biểu ca chẳng màng đến thân phận hiện giờ của nàng, lại còn có thể động lòng với nàng như vậy?
Nếu Khương Tự Cấm mà biết được suy nghĩ này của Chiêu Dương, nhất định sẽ kêu oan. Dây dưa gì chứ? Làm gì có. Chẳng qua chỉ gặp mặt đúng một lần mà thôi!
An Linh khi nhìn thấy Bùi Sơ Uấn cũng sững người kinh ngạc. Ngày hôm đó ở chùa Thu Tĩnh, khi hắn che ô cho cô nương, nàng cũng có mặt. Tuy cô nương né tránh không kể lại, nhưng An Linh vẫn kịp liếc hắn một cái — chỉ một lần ấy thôi, khí thế từ hắn đã khiến nàng áp lực đến mức chẳng dám nhìn thêm.
An Linh hạ giọng nói nhỏ:
“Cô nương, người kia chẳng phải là…”
Khương Tự Cấm đột ngột siết chặt tay An Linh, cắt ngang lời nàng định nói tiếp.
Nàng cụp mắt, hàng mi khẽ run, chẳng ai có thể nhìn ra nét mặt nàng lúc ấy, chỉ có An Linh mới cảm nhận được lòng bàn tay Khương Tự Cấm ướt đẫm — mồ hôi như không ngừng túa ra, ẩm ướt đến lạnh buốt.
Tống An Vinh và Thẩm Ngâm Thu ngay khi trông thấy Bùi Sơ Uấn bước vào thì lập tức im bặt, không dám tiếp tục gây sự. Bùi Sơ Uấn không thèm liếc nhìn các nàng lấy một cái. Tống An Vinh thì không bận tâm lắm, còn Thẩm Ngâm Thu thì trong lòng không tránh khỏi chút hụt hẫng. Tống An Vinh liếc thấy dáng vẻ ấy của ả, cười lạnh trong lòng — đến Thẩm Ngâm Thu cũng mặt dày mà cười nhạo nàng sao?
Nhưng cũng chỉ là tranh giành chút thể diện trước mặt người kia mà thôi.
Thẩm Ngâm Thu thầm mến Bùi Sơ Uấn đã lâu. Dù sao với thân phận và tướng mạo như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta rung động. Có điều, tác phong và khí thế của hắn luôn khiến người ta e dè, Thẩm Ngâm Thu dù có tâm tư, cũng không dám bước gần nửa bước.
Không khí xung quanh im lặng đến ngột ngạt. Chiêu Dương quận chúa ho nhẹ một tiếng, phá tan sự trầm mặc:
“Được rồi, hai người các ngươi nếu lần sau còn muốn gây chuyện, thì đừng tới phủ ta dự yến nữa!”
Trong phủ mình mà để các nàng ầm ĩ, chẳng khác nào không nể mặt nàng. Nếu không phải vì thân phận của hai người đều không nhỏ, Chiêu Dương đã chẳng buồn giữ thể diện cho nữa lời.
Bùi Sơ Uấn vẫn còn đứng đó, Tống An Vinh và Thẩm Ngâm Thu đành cúi đầu nhận lỗi.
Chiêu Dương cũng chẳng buồn quan tâm các nàng có thật lòng hay không, liền cho người giải tán khách khứa. Bàn tiệc vốn được dọn ở tụng phúc viên chứ không phải đại sảnh, nên ở đây cũng chẳng còn việc gì nữa.
Nghe thấy thế, Khương Tự Cấm cũng định rời đi theo dòng người.
Chiêu Dương vốn định giữ lại nhưng ngại đã làm mọi chuyện quá rõ ràng, đành để nàng rời khỏi. Đợi đến khi quanh đây chỉ còn lại nàng và biểu ca, sắc mặt Chiêu Dương lập tức xụ xuống, ấm ức than thở như tự nói với mình: