Giá Như Chưa Quen Nhau Trước Khi Gả

Chương 27

Trước Sau

break
Đầu óc Khương Tự Cấm như phủ một lớp sương mù, mọi thứ đều mơ hồ, ngổn ngang nghi hoặc.

Nàng muốn mở miệng hỏi, nhưng khi đối diện với ánh mắt khẽ cong cùng nụ cười tươi tắn của quận chúa, lại chẳng thể thốt nên lời. Dù sao thì, gọi là “Khương cô nương” cũng không hẳn là sai.

Chiêu Dương bảo tỳ nữ dâng ghế, Khương Tự Cấm hơi ngập ngừng, sau đó mới khẽ khàng ngồi xuống, có phần câu nệ. Nhìn thấy vậy, Chiêu Dương mỉm cười, nhẹ giọng nói:

— Ta biết Khương cô nương mới tới kinh chưa bao lâu, hẳn là không quen ai trong số khách mời hôm nay, nên mới bảo tỳ nữ dẫn thẳng ngươi vào chính sảnh.

Cũng là để ngươi khỏi thấy lạc lõng hay bị ai thờ ơ, lạnh nhạt.

Ở kinh thành, khi các quý nữ giao lưu, thường rất coi trọng xuất thân. Thân phận phu nhân một thất phẩm ứng phụng đã chẳng cao, lại thêm xuất thân thương hộ, người ta ít nhiều cũng sẽ xem nhẹ một bậc. Chiêu Dương e rằng có kẻ vì thế mà lạnh nhạt với nàng, khiến nàng chạnh lòng, vô tình phá hỏng dụng ý ban đầu của buổi yến tiệc hôm nay.

Chi bằng để người trực tiếp đưa nàng vào chính sảnh, có nàng ở đây tự tay tiếp đón, sẽ không ai dám thất lễ.

Ý tốt của Chiêu Dương là vậy, nhưng Khương Tự Cấm lại không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu. Nàng và quận chúa vốn chẳng thân quen, vì sao Chiêu Dương lại tử tế với nàng đến mức này?

Bên ngoài kia còn bao nhiêu tiểu thư xuất thân thế gia, Khương Tự Cấm tự biết mình không phải người đặc biệt đến mức có thể khiến quận chúa để mắt.

Nàng khẽ siết nhẹ chiếc khăn trong tay áo, lòng dâng lên một cơn bất an và bối rối mơ hồ.

Chiêu Dương quận chúa đương nhiên nhìn ra nét nghi hoặc nơi đáy mắt nàng, nhưng lại chỉ có thể vờ như không thấy, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào nàng quá lâu.

Dẫu sao nàng cũng là quận chúa đương triều, thân phận cao quý. Vậy mà giờ phút này lại giống như đang làm bà mai, âm thầm giúp biểu ca nhà mình tìm cơ hội tiếp cận một nữ tử đã thành thân.

Nghe nói Thám Hoa lang từ sau khi thành thân chưa từng nạp thiếp, cũng đủ cho thấy phu thê tình nghĩa sâu đậm. Mà nàng thì đang làm ra chuyện chẳng khác nào phá hoại người ta, bảo sao trong lòng không chột dạ?

Chiêu Dương khẽ lau mũi để che giấu lúng túng, một lúc sau mới ngẩng đầu, mỉm cười nói:

— Trà này là Bạc Trắng Châm, vừa được đưa từ trong cung tới cách đây hai hôm. Nữ tử trong kinh đều rất thích. Khương cô nương nếm thử xem, thấy thế nào?

Khương Tự Cấm hơi ngẩng đầu, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

Bạc Trắng Châm — Chiêu Dương nói nghe nhẹ tênh, nhưng nàng đâu dễ coi thường như vậy.

Dù là con gái nhà thương hộ, nhưng phụ thân nàng đi khắp nam bắc, kiến thức chẳng hề thua kém ai. Nàng biết rõ, trà Bạc Trắng Châm là cống phẩm dành riêng cho hoàng gia, nhà thường dân không có cửa mà chạm tới.

Chớ nói là “nữ tử trong kinh đều thích uống”, chỉ sợ phần lớn người trong kinh thành đến tên trà còn chưa từng nghe qua.


Thế nhưng với Khương Tự Cấm thì thứ đó không phải là chưa từng uống qua. Dù là món quý hiếm đến đâu, chỉ cần có tiền, kiểu gì cũng có đường xoay xở được.

Nàng vừa nhấp một ngụm trà, còn chưa kịp mở miệng nói cảm nhận thì từ ngoài vọng vào một trận ồn ào hỗn loạn. Chiêu Dương quận chúa cau mày, phất tay gọi một tỳ nữ tới:

“Ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra.”

Tỳ nữ đi rồi trở lại rất nhanh, mang theo một tin tức chẳng lấy gì làm vui vẻ:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc