Giá Như Chưa Quen Nhau Trước Khi Gả

Chương 25

Trước Sau

break
— Phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để mình phải chịu ấm ức.

Đầu mũi Khương Tự Cấm bỗng cay xè.

Từ hôm Chu Du Kỳ trở về phủ tới nay, hắn đã nói rất nhiều chuyện liên quan đến yến tiệc hôm nay, nhưng lại chưa từng hỏi một câu rằng nàng có thấy lo lắng, hồi hộp hay không.

Nàng cứ nghĩ hắn chẳng để tâm đến điều đó.

Khương Tự Cấm rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng đáp:

— Lão gia cũng nên sớm đi nha môn.

Trong lòng nàng như được trút đi một gánh nặng, cảm xúc bị dồn nén bấy lâu phút chốc bùng lên, khiến cho lời quan tâm thốt ra cũng mang theo vài phần trái ngược.

Xe ngựa lăn bánh thẳng đến phủ quận chúa. Khi tới nơi, Khương Tự Cấm được An Linh đỡ xuống xe.

Chung quanh đã có không ít người tụ tập, nàng đứng ở vị trí không quá gần phía trước, liếc mắt nhìn tấm thiệp mời trong tay An Linh, khẽ mím môi rồi nhấc chân đuổi theo bước chân các nữ tử phía trước.

Khương Tự Cấm liếc nhìn một vòng, hôm nay đến dự phần lớn là nữ tử, cũng có vài nam nhân đi cùng, đều là quan lại hoặc thân hữu trong triều, tuổi tác không chênh lệch mấy.

Giống như bao người khác, nàng cũng đưa thiệp mời cho quản sự ở cổng kiểm tra. Người kia ngẩng đầu lên, nhìn nàng xác nhận:

— Khương cô nương?


Khương Tự Cấm khẽ sững người, rồi mới chần chừ gật đầu xác nhận.

Tuy trong phủ, An Linh cùng đám nha hoàn vẫn quen miệng gọi nàng là “cô nương”, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ — nàng đã sớm là thê tử của Chu Du Kỳ, ra ngoài gặp người, ai ai cũng đều gọi nàng là “Chu phu nhân”.

Cho nên tiếng gọi “Khương cô nương” bất ngờ ấy khiến nàng thoáng bối rối, như thể thời gian quay ngược lại hai năm trước, lúc nàng vẫn chưa xuất giá.

Ngoài bất ngờ, trong lòng nàng cũng dấy lên chút nghi hoặc — không hiểu vì sao quản sự phủ quận chúa lại gọi nàng như vậy?

Hôm nay nàng vẫn búi tóc theo kiểu của phụ nhân đã xuất giá, mái tóc đen nhánh được vấn gọn, cài ngọc trâm tinh xảo. Phụ nữ đã có chồng, dù là người xa lạ, cũng phải được xưng là “phu nhân”, rất hiếm có ai lại gọi là “cô nương”.

Phúc Lâm — quản sự ấy — kín đáo quan sát nàng thêm một lượt. Đến khi nhìn thấy dung mạo của nàng, đáy mắt hắn thoáng qua vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ một nữ tử đến từ địa phương xa xôi lại có thể đẹp đến như vậy.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười lễ độ:

— Khương cô nương, mời theo lối này.

Thái độ của hắn thoạt nhìn giống như với những vị khách khác, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy trong ánh mắt mang theo vài phần cung kính.

Hắn giao nàng lại cho một tỳ nữ đứng bên cạnh, rồi quay về tiếp tục kiểm tra thiệp mời của khách nhân khác.

Khương Tự Cấm nhìn hắn một cái, cảm giác lạ lùng trong lòng thế nào cũng không xua đi được.

An Linh ghé sát bên tai nàng thì thầm:

— Người trong phủ quận chúa cũng thật hiền hòa.

Thật vậy sao?

Ở Cù Châu, nàng từng tham dự yến tiệc tại phủ tri phủ, nhưng quản sự nơi đó thì mắt cao hơn đầu, từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ khinh thường thân phận thương hộ xuất thân như nàng. Nếu không phải tri phủ muốn lấy lòng Khương gia vì tiền bạc, có lẽ đã chẳng bao giờ có thiệp mời gửi đến.

Thực ra, nàng vốn dĩ cũng không muốn đi, bởi chẳng dễ chịu chút nào.

So với bọn họ, phủ quận chúa thân phận cao quý hơn gấp bội, vậy mà đám hạ nhân lại cư xử đúng mực, không hề kiêu căng hay hách dịch, hoàn toàn không mang dáng vẻ mắt cao hơn người.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc