Khương Tự Cấm ngẩng đầu. Chu Du Kỳ vẫn đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đầy lo lắng và áy náy. Nàng siết chặt đôi đũa gỗ trong tay, bỗng dưng cảm thấy... mọi cảm xúc trong lòng đều tan biến.
Nàng giận, Chu Du Kỳ sẽ dỗ. Nhưng chỉ là dỗ cho qua chuyện. Dỗ lần này, lần sau vẫn cứ tái phạm.
Cứ như thể nàng là kẻ nhỏ nhen, chuyện gì cũng so đo tính toán.
Khương Tự Cấm cụp mắt, chậm rãi nuốt miếng cá xuống. Thực ra, nàng cũng chẳng biết mùi vị ra sao, ăn vào miệng mà như nuốt nước lã. Thế nhưng Chu Du Kỳ lại tỏ vẻ nhẹ nhõm, như thể chỉ cần nàng chịu ăn, tức là đã không còn giận nữa.
Khương Tự Cấm thực lòng không giận, chỉ là… nàng thấy tức giận cũng chẳng để làm gì.
Chu Du Kỳ vốn dĩ chẳng hiểu được vì sao nàng lại tức, cuối cùng cũng chỉ để nàng một mình giận dỗi. Vậy thì còn lãng phí thời gian và cảm xúc làm chi?
Nàng khẽ thở ra một hơi mà không để ai thấy, đợi đến khi mâm cơm được dọn xuống hết mới ngẩng mắt lên, nhìn về phía Chu Du Kỳ, nhẹ giọng hỏi:
— Hôm nay sao ngươi về sớm vậy?
Nàng không tin hắn bỗng nhiên nhận ra để nàng ở phủ một mình sẽ khiến nàng cô đơn.
Chu Du Kỳ bị hỏi có chút lúng túng. Hắn cũng tự biết dạo gần đây hầu như đều về khi trời đã tối mịt. Trong lòng dâng lên một chút áy náy, nhưng rồi hắn chợt nhớ ra chuyện chính:
— Ta nghe nói quận chúa Chiêu Dương có gửi thiệp mời cho ngươi?
Khương Tự Cấm nhấp một ngụm nước muối súc miệng, hàng mi rủ thấp che đi ánh nhìn, giọng nàng trầm xuống, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Chỉ có An Linh là nhận ra nàng đang siết chặt chiếc chén trà trong tay. Ngực nàng như thắt lại, đau đến nghẹn.
Nếu không có tấm thiệp mời ấy, hôm nay cô gia vẫn sẽ chẳng về sớm hơn ngày thường, đúng không?
Câu hỏi đó vốn chẳng cần lời đáp, An Linh trong lòng đã rõ. Nàng không khỏi sa sầm nét mặt, chỉ tiếc Chu Du Kỳ không hề nhận ra.
Thấy Khương Tự Cấm không phủ nhận, ánh mắt Chu Du Kỳ lập tức sáng lên. Hắn có chút phấn khích, nói ra như thể đang chia sẻ một tin mừng:
— Quận chúa Chiêu Dương là biểu muội của Bùi các lão. Nghe nói hai người họ xưa nay vẫn rất thân thiết.
Bằng không, quận chúa Chiêu Dương sống ở kinh thành làm sao lại dễ dàng như vậy?
Khương Tự Cấm bỗng cảm thấy vị nước muối trong miệng nhạt nhẽo đến lạ. Nàng ngước mắt nhìn về phía Chu Du Kỳ, muốn biết rốt cuộc hắn đang có ý gì.
Chu Du Kỳ đón ánh mắt nàng, trong đáy mắt tràn đầy ánh cười lấp lánh:
— Ta cố tình tiếp cận Dương An, không chỉ vì hắn là con trai của thị lang Lại Bộ, mà chủ yếu là vì hắn đang giữ chức ở Đại Lý Tự. Tuy chỉ là chánh tự, nhưng có thể vào được Đại Lý Tự, cũng đã đủ khiến người ta coi trọng rồi.
Khương Tự Cấm mím môi. Giờ thì nàng đã hiểu lý do.
Hiện tại người giữ chức khanh ở Đại Lý Tự chính là Bùi Sơ Uấn. Có hắn nắm quyền trong tay, địa vị của các quan viên Đại Lý Tự đương nhiên cũng theo đó mà nâng cao.
Khương Tự Cấm mơ hồ cảm thấy Chu Du Kỳ sắp nói ra điều gì đó nàng không muốn nghe. Quả nhiên, hắn khẽ cười khổ, giọng thấp xuống:
— Nếu có thể kết giao được với quận chúa Chiêu Dương, ta cũng không cần phải dốc hết tâm tư để qua lại với Dương An.