Hoa hạnh dần tàn, ánh chiều tà buông xuống, gió đêm hiu hắt cuốn theo lá rụng bay lả tả, tựa như từng mảng ánh sáng lờ mờ nhạt nhòa.
Một con hẻm dài dẫn vào sâu trong, cánh cổng cao hơn bảy thước rộng mở, từng tốp tỳ nữ và gia nhân tất bật qua lại. Người dân xung quanh dõi mắt nhìn vào, chỉ thấy sau lớp ngói xanh tường xám là khoảng sân yên tĩnh, hành lang gấp khúc, hòn non bộ, dòng suối nhân tạo, tam tiến tam xuất. Cột kèo chạm trổ hoa văn treo lồng đèn, phủ đệ không quá lớn nhưng bố cục tinh tế, bài trí tao nhã, đủ thấy chủ nhân dụng tâm.
An Linh là người trực tiếp sắp xếp mọi thứ, từ lớn đến nhỏ đều đã được đưa vào trong và ổn thỏa đâu vào đấy. Sau khi giao hết công việc lại cho Phụng Duyên, nàng vội vàng bước nhanh đến đỡ một nữ tử vẫn đang đứng nơi hành lang:
“Cô nương, sao người vẫn còn đứng ở đây vậy?”
Khương Tự Cấm đứng yên lặng, không nói gì.
Ánh chiều tà rọi nghiêng xuống người nàng, phủ lên một tầng sắc nắng dịu nhẹ. Nàng khẽ ngẩng cằm, gương mặt xinh đẹp lập tức hiện rõ. Lông mày cong thanh tú, mắt hạnh trong veo, đôi môi hồng hào không cần tô điểm mà vẫn đỏ thắm. Làn da trắng nõn, má phơn phớt hồng, phấn điểm nhàn nhạt. Đuôi mắt hơi cong lên, thấp thoáng phong tình, chỉ là lúc này cả người nàng phảng phất mỏi mệt, tinh thần ủ rũ, đầu cúi nhẹ xuống.
Nàng đi từ Giang Nam ra đây, ngồi xe ngựa ba bốn ngày liền, cả người rã rời như muốn tan ra từng mảnh, đến sức để nói chuyện cũng chẳng buồn động đến.
Khương Tự Cấm đưa mắt quét qua phủ đệ, trong lòng cũng không rõ có hài lòng hay không.
Khương gia vốn là thương hộ, trong mắt quan lại, thương nhân thân phận thấp kém, thế nhưng lại không thể phủ nhận họ nắm giữ không ít tiền bạc. Khương gia cũng vậy. Nàng là thiên kim duy nhất trong phủ, được cưng chiều từ bé, phủ đệ ở Giang Nam tất nhiên xa hoa hơn nơi này nhiều, thanh nhã kiều diễm, phô bày sự giàu sang.
Kinh thành đất chật người đông, lúc hay tin vị phu quân trúng Thám Hoa, tin mừng truyền đến gấp gáp, Khương Tự Cấm đã tốn không ít bạc mới mua được phủ đệ này.
Phủ gồm tam tiến tam xuất, hơn mười gian phòng, chia thành nhiều sân riêng biệt. Người trong phủ không nhiều, chủ yếu là tỳ nữ và gia nhân, nên cũng không đến nỗi chen chúc, thậm chí đôi khi lại có phần trống trải.
Chỉ là…
Phụng Duyên đến trước nửa tháng, mọi thứ trong phủ đều đã chuẩn bị đâu vào đấy. Cũng đã biết hôm nay nàng sẽ vào kinh, lẽ ra vị phu quân kia của nàng cũng phải biết được tin này. Ấy thế mà từ khi nàng đến kinh thành cho đến giờ, vẫn chưa một lần nhìn thấy bóng dáng phu quân mình.
Trời đất xa lạ, Khương Tự Cấm khó tránh khỏi chút bất an và gò bó. Nàng khẽ mím môi, không nói lời nào, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
An Linh hầu hạ nàng từ nhỏ, nhìn sắc mặt cũng đoán ra vài phần, liền khẽ giọng khuyên nhủ:
“Cô nương, cô gia hiện giờ mới vào triều nhậm chức, chắc là trong cung có việc gấp nên bị chậm trễ.”
Nàng theo cô nương gả vào Chu gia, theo lý thì nên đổi cách xưng hô. Nhưng Chu gia đã sớm sa sút, khi còn ở Giang Nam, người trong phủ từ trên xuống dưới đều là người do cô nương mang theo từ nhà mẹ đẻ, An Linh luôn cảm thấy cô nương vẫn như chưa xuất giá, nên thường miệng chưa kịp sửa.