Hồ ly đã từng là tiểu bạch đơn thuần đi theo đám chị gái xinh đẹp. Kỳ thật thì mọi chuyện cũng không phải mới bắt đầu từ chính văn, nhân duyên trời ban ngay từ lúc hai người còn bé đã mở màn. Chỉ là lúc đó còn quá nhỏ, tuy sự gặp gỡ kinh hãi vừa xinh đẹp vừa đau khổ, theo thời gian trôi qua hình dáng và nụ cười cũng dần mơ hồ. . . . . .
Vào đầu một mùa hè hơn mười năm trước, hôm đó bà con xa của Lạc gia lấy chồng lại thiếu hoa đồng, xuất phát từ trò đùa dai trong lòng, các chị gái dùng kẹo que nửa dụ dỗ nửa lừa gạt hối lộ Lạc Thiếu Thừa ngây thơ, thợ trang điểm chính là chị cả Lạc gia gắn lông mi giả cho tiểu Thừa, thoa son môi hồng phấn, còn đội lên đầu tóc giả rất dài, cậu mặc vào quần lụa mỏng màu hồng phấn, thật là có mấy phần giống bộ dáng tiểu công chúa trong cổ tích.
"Được rồi, đại công cáo thành!" (*) chị cả Lạc gia nhìn kiệt tác của mình, hài lòng hôn lên trán em trai một cái!
(*) đại công cáo thành: đã hoàn thành việc lớn
"Không được a không được, nếu em trai là bé gái, nhất định là khuynh quốc khuynh thành hồng nhan họa thủy!" Chị hai Lạc gia tới bên cạnh em trai nâng cằm cậu lên quan sát.
"Thừa Thừa, chị ghen tỵ! khi còn bé chị cũng không có xinh đẹp như em!" Một bên chị ba Lạc gia tay trái tay phải nhắm ngay gò má của em trai bóp một cái!
"Chị muốn ôm mỹ nữ. . . . . ." Hạ Lâm cũng đã chạy tới tham gia náo nhiệt, ôm Lạc Thiếu Thừa vào lòng!
"Em là con trai. . . . . ." Người nào đó trong ngực □ khó khăn giãy giụa, nói rõ lập trường.
"Được rồi, đừng làm rộn! Đừng làm cho đồ trang điểm rơi mất!" Thấy Lạc Thiếu Thừa kháng cự giãy dụa, Hạ Lâm níu lấy quần lụa mỏng của cậu, làm quần áo mỏng manh của cậu nhăn hết rồi, phấn thoa trên mặt cậu còn dính không ít lên phần áo của Hạ Lâm, chị cả Lạc gia vội vàng kéo hai người đang triền đấu ra, lấy khăn giấy ra cẩn thận lau mồ hôi cho Lạc Thiếu Thừa, một bên tiếp tục ôm tâm tư trêu đùa cậu, một bên lại nghiêm túc cảnh cáo nói: "Thiếu Thừa, như thế này không thể nói cho những người khác biết em là bé trai, cũng không cần nói cho người khác biết tên của em, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!"
"Tại sao? Em vốn chính là bé trai. . . . . ." Một Tiểu Bạch còn nhỏ không hiểu lầu bầu nói. Vậy nếu như người khác hỏi, cậu trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói mình là bé gái? Nhưng cậu là bé trai mà . . . . . .
"Em còn nhỏ! Nói cho em cũng không hiểu. . . . . . Nghe lời, nếu không không có đường ăn!!" Chị hai giọng mang uy hiếp, thuận tay lấy miếng bánh bích quy nhỏ cứng rắn nhét vào trong miệng em trai, ngăn chặn câu hỏi của cậu.
"Tiểu Thừa không cảm thấy giữ điều bí mật này chơi rất thú vị sao?" Hạ Lâm sửa lại quần áo và tóc có chút rối loạn, đứng ở một bên quan sát em trai, cười híp mắt.
"Quyết định như vậy, Thừa Thừa ngoan ngoãn diễn tốt vai công chúa đi! Làm xong các chị có thưởng~" Chị ba Lạc gia cũng không có ý tốt nói.
Khi còn bé Lạc Thiếu Thừa gia giáo nghiêm cẩn dịu dàng ngoan ngoãn lễ độ, cộng thêm các chị gái vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, ngược lại thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hoa đồng ngọc nữ. Chỉ là sau khi hôn lễ kết thúc, đứa nhỏ này liền ngồi xổm phía sau một cây cột ôm chân nhìn dưới mặt đất hờn dỗi: mình rõ ràng là bé trai, lại bị các chị cứng rắn biến thành bộ dáng bé gái, rất mất thể diện. . . . . .
"Ah? Nơi này có người? Xin hỏi bạn đang chơi trốn Miêu Miêu sao?" Lúc này một bé trai tóc ngắn mặc áo T-SHIRT ngắn tay đi tới, ngồi xổm xuống hỏi cậu.
Lạc Thiếu Thừa ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp lại hàm chứa oán hận lại làm cho người khác cảm giác đẹp đẽ trìu mến động lòng người, thấy bé trai sửng sốt, cô không biết nên hình dung loại cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy công chúa bị ủy khuất trước mắt này là cô gái đẹp nhất mà mình gặp trên đời. . . . . .
"Làm sao bạn không vui? Ai khi dễ bạn? Có muốn hay không tôi báo thù cho bạn?! Tôi đánh nhau rất lợi hại ah, len lén nói cho bạn biết, anh trai tôi cũng không thắng đánh tôi!" Bé trai kiêu ngạo mà nói, lại an ủi công chúa bên cạnh, "Không muốn không vui vẻ á..., theo tôi quan sát, nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon. . . . . . Có muốn tôi lấy một ít cho bạn hay không?"
"Không cần, cám ơn." Lạc Thiếu Thừa nhìn bé trai, lễ phép nở nụ cười nhẹ với cậu ta. Cậu ta và mình cũng không khác nhiều lắm đi, lại cười đến trong sáng rực rỡ, đôi con ngươi như ánh mặt trời tràn đầy vui vẻ, trong lúc bất chợt mình có chút hâm mộ. . . . . . Cậu ta nhất định chưa từng bị các chị gái hành hạ thôi. . . . . .
"Anh trai nói chỗ nào có người chỗ đó có giang hồ, nơi có giang hồ thì có bằng hữu (bạn bè)! Mặc dù nói không biết là có ý gì á..., anh ấy nói tôi gánh vác tốt, gặp mặt thì giao bằng hữu rồi nói!" Bé trai hơn lại gần chút, vui vẻ nhìn cậu cười nói, "Chúng ta làm bằng hữu đi!"
". . . . . . Tốt!" Lạc Thiếu Thừa là độc nam (con trai duy nhất) Lạc gia, bên ngoài bạn chơi trừ Nhiếp hiên là nam, phần lớn thời gian là chơi cùng các chị gái, sâu trong nội tâm của cậu thật ra là vô cùng khát vọng kết bạn với các bé trai khác. Vì vậy, nói tốt, tâm tình cũng vì vậy mà tốt theo, nở một nụ cười thật lòng với bé trai này.
Bé trai không khỏi nhìn ngây người. . . . . . Thật là đẹp ah, so với mình khi mặc nữ trang (trang phục nữ) còn đẹp hơn. . . . . . Không biết sau khi cậu ta lớn lên sẽ như thế nào, rất mong đợi nha. . . . . ."Bạn tên là gì?" Bé trai hỏi. Anh trai nói phải nhớ tên bằng hữu, về sau mới có thể tìm được bằng hữu.
Lại làm Lạc Thiếu Thừa bị hỏi sửng sốt, lời các chị gái dặn dò còn văng vẳng bên tai, làm trái với lời chị gái dạy thì cả đời đừng mong có kẹo que!". . . . . . Thừa. . . . . . Quả cam." Lúc nói chuyện ánh mắt dao động, lại thấy trái cây trên bàn đối diện.
"Ah, công chúa quả cam." Bé trai nhìn xuống quần áo của cậu ca ngợi nói: "Nhưng tôi cảm thấy bạn rất giống công chúa Bạch Tuyết! Thật là xinh đẹp ~!!"
"Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, con đang ở đâu? !" Lúc này có thanh âm người lớn lo lắng từ xa truyền đến.
"Công chúa, tôi phải đi, hi vọng lần sau còn có thể gặp lại được bạn!!" Bé trai do dự, đứng dậy, vỗ vỗ quần áo định đi.
Mới kết giao bạn bè, vừa mới nói mấy câu, đối phương đã muốn đi, Lạc Thiếu Thừa không khỏi quýnh lên, đưa tay nắm lấy cánh tay phải bé trai này.
Chưa từng thấy công chúa cao quý xinh đẹp ngây thơ lại luyến không rời lôi kéo cô không cho phép cô đi như vậy, mặc dù sức lực công chúa hơi lớn, làm cho cánh tay của cô có chút đau. . . . . . Chỉ là cô cũng là đứa bé, biết đứa bé không ai làm bạn tâm tình sẽ cô độc sợ hãi. . . . . . Trong phim hoạt hình hoàng đều an ủi công chúa như thế nào đây?
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhớ lại cái gì , mỉm cười, tới gần phía trước. . . . . .
Đại não Lạc Thiếu Thừa chết rồi, khi cậu ý thức được đối phương đã làm gì, đối phương đã đi rất xa! Lạc Thiếu Thừa lấy tay che môi, đầu óc tiếp tục hỗn loạn: mới vừa rồi. . . . . . Cậu bị bé trai hôn! Mẹ từng nói bé trai không thể hôn bé trai!! Nhưng mà cậu lại cảm thấy, thế nhưng lại cảm thấy đôi môi của bé trai kia rất mềm rất thơm!! Này, đây rốt cuộc. . . . . .
"Tìm em rất lâu, thế nhưng lại trốn ở chỗ này! Thiệt là, tiểu Thừa, các chị đều đợi em về chụp hình lưu niệm cùng!" Lúc này Chị hai Lạc gia rốt cuộc đã tìm được tiểu Thừa đang ngồi bên cột.
"Ah, cái đứa bé này, che miệng làm cái gì?" Chị cả cũng nhìn thấy em trai, đồng thời chú ý tới khác thường, em trai của cô giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, mất tự nhiên che môi, tầm mắt buông xuống không dám nhìn người. . . . . .
Các chị gái trực giác phản ứng: có người "khi dễ" em trai mỹ nam gian trá của các cô!!
"Thừa Thừa, vừa mới xảy ra chuyện gì? Có phải hay không có người xấu đối với em. . . . . ." Chị ba có chút nói không được nữa, ánh mắt trách cứ hướng về phía chị cả, ai bảo chị làm cho em trai giả trang quá đẹp!!
"Cậu ấy không phải người xấu, là bạn mới kết giao với em!" Lạc Thiếu Thừa vừa rồi đều không nói chuyện, nghe được có người nói xấu bé trai kia, lại lập tức biện hộ thay người ta.
"Vậy son môi trên miệng em sao lại mất hết là thế nào? Người bạn mới kia đã làm cái gì đối với em!!" Chị cả kéo tay đang che của cậu, tức giận chất vấn. Ghê tởm, tiểu Thừa nhà các cô bị người khác chiếm tiện nghi rồi, sớm biết như vậy nên canh chừng thật kĩ, người đẹp chính là gây tai họa ah!
"Em trai không có làm cái gì với em. . . . . . Son bôi trên miệng, em cảm thấy rất chán ghét, nên tự mình ăn hết. . . . . ." mặt của Lạc Thiếu Thừa hồng thành một mảnh, cực kỳ giống quả táo chín.
"Em trai? Tiểu Thừa, là em trai nhà nào vậy?" Đến đây, giọng điệu các chị hơi lỏng, may mắn không phải quái đại thúc, đứa bé còn nhỏ hơn tiểu Thừa, vậy thì không có vấn đề gì lớn rồi, đứa bé chứ sao. . . . . .
"Không biết. . . . . ." Lạc Thiếu Thừa lắc đầu một cái, đột nhiên cảm thấy rất tiếc nuối, thế nhưng mình quên hỏi họ tên cậu ta là gì. . . . . .
"Ai, Thiếu Thừa, về sau đừng cho người lạ hôn em!" Chị cả cảm thấy cần thiết phải tiến hành giáo dục trinh tiết!"Chỉ có các chị mới có thể hôn em!"
"Chị cả nói đúng, muốn hôn cũng phải là em hôn cậu ta mới đúng!! Không thể để cho người khác hôn em, biết không?" Nói giỡn, em trai cô bị người đè lên, vậy không phải là thụ sao? Chị hai cảm thấy cần thiết tiến hành bổ túc về công thụ học.
"Tiểu Thừa em thích em trai đó sao?" Hạ Lâm ở bên cạnh nghe được cái hiểu cái không, vì vậy quyết định hỏi rõ cho mình hiểu.
"Xong rồi, tiểu Thừa nhà chúng ta xong rồi!! Em ấy tại sao có thể. . . . . ." Chị ba hỏi xong như nghe tin dữ.
"Các con đang nói cái gì?" Lúc này mẹ Lạc Thiếu Thừa đã đi tới.
Vì vậy các chị gái ác ma bắt đầu tố cáo tập thể:
"Dì nhỏ, Thừa Thừa em ấy nói thích bé trai hôn miệng em ấy!!"
"Dì nhỏ, em trai nói em ấy thích mặc váy công chúa, cảm thấy rất ngoan!!"
"Dì nhỏ, cháu cảm thấy cần thiết phải giáo dục tiểu Thừa lại một lần!!"
"Phạt không cho phép em ấy ăn kẹo que!!"
"Phạt em ấy vẽ 50 tờ tranh!!"
"Phạt em ấy mỗi ngày dậy sớm nhất đi mua bữa sáng!!"
"Còn nữa, phạt em ấy mát xa cho các chị!!"
Vì vậy Lạc Thiếu Thừa lần nữa sinh lòng uất ức:
Cậu rõ ràng phải nhịn ghê tởm và không thoải mái, đồng ý với các chị gái ngoan ngoãn giả trang thành công chúa, không nói cho người khác mình là bé trai, tại sao các chị còn nói xấu cậu với mẹ, phạt cậu làm việc. . . . . . Còn có trước kia cũng thế, rất nhiều chuyện cũng. . . . . .Tại sao các chị muốn lừa gạt cậu khi dễ cậu. . . . . . Tại sao. . . . . .
Lúc này hôn lễ tiến hành xong, trong phòng chung ti vi đang mở cho các vị gia tân giải trí tiêu khiển đang diễn 《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》, tiểu Trương Vô Kỵ nhỏ hơn tiểu Thừa hai ba tuổi đang nước mắt nước mũi rơi xuống, lắng nghe mẹ cậu dặn dò lời cuối:
"Vô Kỵ, con ngàn vạn phải nhớ kỹ, nữ nhân càng đẹp lòng dạ càng sắc bén. . . . . . Không tin được. . . . . ."
Mà bạn học tiểu Thừa đang bị mẹ để trên bắp đùi mình đánh tiểu PP (mông nhỏ) của cậu cũng là mắt chứa nước mắt khuất nhục, trong lòng lặng lẽ nhớ: các chị gái cũng là đại mỹ nhân, càng đẹp càng xấu. . . . . . Không thể tin tưởng các chị. . . . . . Mỹ nhân đều là nguy hiểm, không thể đến gần không thể tin tưởng. . . . . .