Editor có lời: Do các nhân vật nam vẫn căm hận nữ chính nên, editor để cách xưng hô Ta -Ngươi. Về sau dựa theo diễn biến cốt truyện editor sẽ thay đổi cách xưng hô. Cảm ơn!
Một đêm này, Tống Vô Hoan bị Tống Chính Dương muốn hai lần, thân thể của cô từ khó chịu ban đầu đến cuối cùng khôi phục rất nhanh liền tiêu sưng tan tấy, cô phải thừa nhận thân thể của cô thật sự rất phi phàm.
Ngày hôm sau, cô đến một trường trung học tư thục trong một chiếc váy ngắn màu trắng mà cha cô bắt mặc, không ngạc nhiên chút nào, cô đi ngang qua gần như ánh mắt tất cả nam sinh đều tụ trung ở trên người cô, có người ở sau lưng chỉ trỏ, cô chỉ có thể cắn môi cố gắng bình tĩnh.
Vừa bước vào lớp ngồi xuống, trên người cô bất ngờ bị một đồng phục màu xanh lá cây che kín người. Cô ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hiểu, lớp trưởng, hắn cau mày nói nhỏ: "Đừng bị cảm ..."
Tống Vô Hoan cười với hắn nói cảm ơn, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị trước đó của Lý Hiểu trong nháy mắt đỏ lên, chỉ ậm ừ rồi hắn quay về chỗ ngồi của mình. Cô mặc bộ đồng phục học sinh dài này, quần áo dài quá gối che gần hết cơ thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, đối với vị lớp trưởng bình thường chiếu cố này của mình, cũng không nhịn được có nhiều hảo cảm hơn.
Sau khi tan học, cô vẫn một mình bước đến cổng trường như thường lệ, cô cứ nghĩ hôm nay sẽ phải bắt xe buýt về nhà như mọi khi, không ngờ lại thấy xe của Tống Cảnh Tu ở cổng trường.
“Lên xe!”
Cô hơi do dự nhưng lên xe của Tống Cảnh Tu. Khi Tống Cảnh Tu nhìn thấy đồng phục học sinh màu xanh lá cây cô đang mặc, sắc mặt thay đổi, liền kéo nó ra, ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên quần áo, chế nhạo nói: "Sao, ở trường Vô Hoan có bạn trai nhỏ sao? Mấy nam sinh nhỏ đó có thể thỏa mãn được ngươi không?"
" Anh cả, anh không nên nói bậy ... "Cô muốn lấy lại áo, nhưng Tống Cảnh Tu đã tức giận ném đồng phục học sinh vào thùng rác ven đường, “Hại người nhà họ Tống không đủ, ngươi còn nghĩ đi hại người khác?”
Tống Vô Hoan sắc mặt trắng bệch, hung hăng lắc đầu.
Ở trường, cô không bao giờ dám đến quá gần nam sinh, với nữ sinh cũng như vậy, cô chỉ có thể sơ giao với bạn bè, cô sợ sát khí của mình sẽ làm hại người khác.
“Tốt nhất là như thế!” Tống Cảnh Tu hài lòng gật đầu, lái xe đến rìa công viên yên tĩnh rồi dừng lại, vươn tay kéo cô ngồi lên chân hắn, “Để anh cả kiểm tra, nam sinh ở trường có làm chuyện đó với ngươi không......”
"Anh cả, anh đừng làm thế này ..." Cô đỏ mặt, đây là nơi công cộng, hắn làm sao có thể làm được chuyện này.
Tống Cảnh Tu chưa bao giờ biết khuôn mặt ửng hồng của cô lại có sức quyến rũ mê hồn người như vậy, bình thường ở nhà luôn giữ nụ cười máy móc, nhưng bây giờ hoàn toàn khác, vẻ e thẹn của thiếu nữ là loại không thể ngụy trang ...
"Hôn ta đi!" Hắn bá đa͙σ ra lệnh, đôi mắt dài và hẹp lộ ra khát vọng nhàn nhạt.
Tống Vô Hoan sững sờ một lúc, vẻ mặt có chút xấu hổ nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của hắn cô không dám không nghe theo, cô hơi rũ lông mi chậm rãi tiến lại gần, Tống Cảnh Tu không chịu nổi lề mề của cô nên trực tiếp ấn gáy cô áp xuống. Bờ môi mang theo mùi khói thuốc dán lên đôi môi non mềm của cô gái, hắn hung hăng xông vào trong miệng cô, khuấy động, cho đến khi trong miệng cô tràn đầy mùi khói nhàn nhạt.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ khiến cô có chút choáng váng, đầu lưỡi cưỡng ép khiến đầu óc cô càng choáng váng hơn, trong cơ thể một ngọn lửa nhỏ bắt đầu thiêu đốt.
" Anh cả ... Ư ... Ờ ..." Bị hôn đến gần như không thở nổi, cô khó chịu phát ra tiếng hừ hừ, đầu lưỡi bị hắn mυ"ŧ cho tê dại sưng lên, môi bị gặm như xúc xích, trái tim cô đập như sấm thở hồng hộc, nhưng không dám lộ ra một chút hoảng sợ trước mặt hắn.
“ŧıểυ lẳng lơ, ngươi chỉ là thích cố ý dụ dỗ ta phải không?” Tống Cảnh Tu thở hổn hển, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô đặt vào giữa đũng quần của mình, Tống Vô Hoan sờ vào nơi cứng như sắt, cô hoảng hốt muốn muốn lấy tay ra, nhưng bị án chặt xuống.
" Anh cả, em không có ..."
"Ta không làm gì cả, giúp anh trai sờ sờ..." Hắn thở dốc, dùng sức ấn eo cô xuống, cách quần Tây đầu nấm lửa nóng ma sát vào mông cô, từ đốt sống đuôi phát ra từng đợt giòn tan khi hắn leo lên, thân thể Tống Vô Hoan mềm nhũn, tê liệt ngã xuống ở trên người hắn, " Anh cả ..."
Tống Cảnh Tu dùng ngón tay từ phía dưới váy cô sờ vào, kết quả phát hiện bên trong trống rỗng, mặt hắn tối sầm lại, "Tại sao không mặc qυầи ɭóŧ?" Tống Vô Hoan xấu hổ đỏ mặt, không trả lời.
"Cha bảo? Ông cũng quá biến thái!" Tống Cảnh Tu hơi nhíu mày, cha hắn đã đi quá xa rồi! Như thế sẽ rất nguy hiểm cho cô khi ở trường! Dù căm hận cô nhưng chỉ họ mới có quyền bắt nạt và làm tổn thương cô.