“Cha…” Tống Vô Hoan vui mừng khôn xiết, nhảy lên trên người hắn, ôm lấy cổ hắn dán lên môi mỏng của hắn, cha lại có phản ứng thế này, liệu cô có thể mong đợi hơn nữa ... Cô biết rõ đạo lý đánh rắn dập đầu.
"Cha ..." Đôi môi mềm mại của cô không ngừng cọ vào môi hắn, liếʍ láp dụ dỗ câu dẫn, hai chân ôm kẹp chặt lấy eo hắn, ngực cọ vào ngực hắn, "Cha, cha của con ..." Thiếu chút nữa lời thổ lộ thốt ra, cô lại nhịn xuống, chỉ là tại trong ngực hắn vặn vẹo, chỉ vặn vẹo
trong ngực hắn, dẫn dụ hắn, giống như con đỉa quấn chặt lấy đầu lưỡi của hắn mà mυ"ŧ vào ...
"Lá gan ngươi càng lúc càng lớn......” Tống Chính Dương hai mắt tối sầm lại, khóe miệng bất giác cong lên, hắn cảm nhận được sự nhiệt tình từ cô, quả nhiên lòng can đảm không nhỏ, cho điểm ngon ngọt liền muốn càng nhiều.
Tống Vô Hoan nắm lấy tay hắn đặt trên ngực, Tống Chính Dương không khách khí xoa xát, là lần đầu tiên Tống Vô Hoan chủ động cầu hoan, Tống Chính Dương hoàn toàn không tự chủ được, mặc kệ người khác trên xe đang theo dõi, bàn tay từ hai chân cô chui vào bên trong, dưới váy viền ren ngắn bên trong không có đồ lót, cực thuận tiện cho động tác của hắn.
Tống Vô Hoan trực tiếp bắt đầu cởi lót của cha cô, quả nhiên bên trong đã cứng rắn như sắt, cô móc vật thô đen từ trong trong qυầи ɭóŧ ra, tiếp đó cong mông ŧıểυ huyệt nhắm ngay quy đầu, liền dùng sức ngồi xuống.
Không thể không thừa nhận, cô chủ động cầu hoan, cho Tống Chính Dương vui thích cực lớn, đây là sự khác nhau cực lớn giữa tự nguyện hoan ái và cưỡng bách hoan ái. Cho cô những gì cô muốn, cũng không phải là không thể được......
"Lẳng lơ! "Tống Chính Dương đâm cô một cái thật mạnh, đâm đến hất tung người cô lên. Cô phải ôm cổ hắn, tiếp đó đem hết tất cả vốn liếng để hắn thoải mái. âʍ ɦộ chặt chẽ khó đi đang bao bọc ©ôи th!t của hắn, cô âm thầm dùng sức ŧıểυ huyệt co lại, kẹp chặt.
"Hừm ..." Tống Chính Dương thở hổn hển, suýt chút nữa bị ŧıểυ yêu tinh này kẹp chết, vỗ vào mông cô một cái, "Con thật gan to bằng trời, sao lại dám kẹp cha con như thế ..." Trên mặt lại tràn đầy thỏa mãn, thay vào đó, hắn nhún eo mạnh mẽ điên cuồng ȶᏂασ vào âʍ ɦộ non nớt của cô
Vệ Nhất Phạm thấy vậy trong lòng cảm giác khó chịu, yên lặng cúi đầu đùa với con trai trong ngực, có gì hay, sẽ có ngày hắn sẽ làm cho ŧıểυ lẳng lơ kia không thể rời bỏ hắn......
Tống Chính Dương mạnh mẽ tách hai chân cô ra, tiếng thịt hành thô đen đập cắm phùm phụp phùm phụp từng tiếng từng tiếng, Tống Vô Hoan mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn, âm thanh kiều mị khiến toàn bộ người trong xe tâm trí xao động, Tống Chính Dương trên người cô đứt quãng đâm gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn mới thâm nhập sâu vào trong cơ thể cô bắn ra.
"Muốn cha không tức giận vậy sớm sinh cho cha một đứa con trai ..." Đối với việc những người khác có, mà mình lại xếp đằng sau, càng nghĩ trong lòng của hắn càng không thoải mái.
Tống Vô Hoan khẽ hừ nhẹ, cũng không so đo nữa, nhẹ nhàng bám vào cổ hắn, dụi mặt vào cổ anh, nếu cha muốn, cô sẽ đưa cho hắn ... " Nghe thấy không?" Không thấy cô trả lời, hắn không vui, bóp mông cô một cái. Chẳng lẽ cô nguyện ý sinh con trai cho mọi người, nhưng lại không cam lòng vì hắn sinh?
"Được ..." Cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng đáp lại, Tống Chính Dương lập tức cực kỳ vui sướиɠ, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra chút nào, hắn chỉ dùng sức ôm cô đè vào lòng, hưởng thụ hương vị ngon lành của cặp vυ" to ma sát ở ngực.
Xe chạy được một ngày, Tống Vô Hoan đã bị cha cô tới tới lui lui ȶᏂασ mấy lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ một lần lại một lần rót vào trong cơ thể cô, cơ hội thanh lý cũng không có.
Trở lại nhà họ Tống, mọi thứ đã khôi phục như thường. Nhưng Tống Chính Dương không cho cô tự do, hoàn toàn giam cầm cô trong nhà họ Tống, nếu không có sự cho phép của hắn, cô thậm chí còn bị tước đi cơ hội ra ngoài dạo phố, cô hoàn toàn trở thành một con chim hoàng yến trong lồng.
Mấy ngày sau là giao thừa, đêm hôm đó cả người nhà họ Tống đều trở về nhà cũ của họ Tống, tất cả nam nhân không có ngoại lệ. Toàn bộ trang viên nhà cũ được phủ lên đèn lồng đỏ, toàn bộ trang viên được bao quanh bởi ánh sáng đỏ vào ban đêm.
Tám giờ tối là thời gian ăn tối, trên bàn ăn cơm thật dài không có món ăn nào lặp lại, đây là kết quả của tất cả đầu bếp và người hầu trong toàn trang viên bận rộn trong mấy tiếng đồng hồ, mà cô là người phụ nữ duy nhất ở trên bàn.
Tống Vô Hoan không muốn nói chuyện nên im lặng ăn cơm, một đám đàn ông tụ tập lại, không tránh khỏi sẽ nói mấy lời vô vị gì đó, cô cố gắng biến mình thành kẻ điếc, vội vàng ăn hai bát cơm chuẩn bị rời đi, vừa muốn đứng dậy, Tống Chính Dương lại thấp giọng ra lệnh, “Ngồi xuống!”
“Cha......”
“Hôm nay người nhà đều ở đây, sao con lại không lễ phép như vậy?” Tống Chính Dương trừng mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, cau mày nói, “Đi mời rượu!”, “Cha ơi, con còn chưa trưởng thành…” Cô cắn môi nhắc nhở hắn.
“Sao nhiều nói nhảm nhiều như vậy, đi mời rượu chúc mừng.” Tống Chính Dương sắc mặt trầm xuống, Tống Vô Hoan không còn cách nào khác cầm lấy cái chén mà hắn đưa cho, đứng dậy nâng ly mời rượu mọi người, dù riêng tư hạ lưu thô tục bao nhiêu, nhưng những người đàn ông này vẫn dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, nhận lời chúc rượu rất lịch sự.
Tuy rằng đối với mỗi người chỉ uống một hớp, nhưng lượng người quá nhiều, đây lại là lần đầu tiên cô uống rượu, sau khi kết thúc thì cả đầu choáng váng nặng nề, cồn thiêu đốt mặt nóng đến khó chịu.
Bởi vì là ăn tết, tất cả mọi người uống nhiều thêm mấy chén, sau bữa cơm một đám người liền tụ tập, cũng không biết là ai ra chủ ý nói muốn chơi trò chơi.
Uống rượu khiến cô có chút không thoải mái, Tống Vô Hoan muốn một mình lên lầu nghỉ ngơi, vừa đi tới chân cầu thang xoắn ốc, cô đã bị người chặn lại, "Vô Hoan, con đi đâu vậy? Lại đây ..." Nhìn thấy cô do dự, Tống Chính Dương sốt ruột kéo cô lại, "Con vội vã làm gì vậy? Bọn họ muốn chơi trò chơi, con làm nhân vật chính sao có thể đi ... "