"Ư ... Ư ... Ư ..." Dưới va chạm của vòng eo rắn chắc của cha, cô gái dần dần phát ra những tiếng rêи ɾỉ hơi mập mờ, phát hiện giọng nói của mình trở nên kỳ quái, Tống Vô Hoan vô thức muốn cắn chặt môi, Tống Chính Dương không vui trên môi cô cắn một cái, "Không cho phép nhịn! Kêu ra, cha thích nghe ..."
Tống Vô Hoan không dám phản kháng, tiếng rêи ɾỉ của cô càng lúc càng lớn hơn trong khi cha cô điên cuồng đâm loạn ȶᏂασ vào bên trong hết lần này đến lần khác, "Mmmm ... ah ... Cha ... ah ah ... ummm ... Thật kỳ lạ ..."
Cơ thể trở nên lạ lẫm, bụng dưới chua xót mềm mại, một số kɧoáı ©ảʍ khó tả vọt tới, dươиɠ ѵậŧ to lớn của cha cô đi xuyên qua thung lũng*, lại đâm vào tử ©υиɠ, ©ôи th!t mềm mại mẫn cảm bên trong liên tục bị va chạm khiến nàng Tôi cảm thấy một luồng hơi nóng đang tuôn ra từ cơ thể mình, và với những cú thúc mạnh của bố tôi, có một tiếng nước chảy ra rất lớn.
*"Khi anh qua thung lũng, và bóng đêm ghì bàn chân.Đời khiến anh chẳng còn nhiều luyến lưu, em mong lau mắt anh khô.Ta yêu sai hay đúng, còn thấy đau là còn thương.Khi bão qua rồi biết đâu sẽ.. đi tới nơi của ngày đầu, hết muộn sầu." =>>Hợp không không mọi người, editor thấy hợp với lời bài hát quá (>‿♥)
"Tiện hoá! Ra nhiều nước như vậy!" Tống Chính Dương mắng khi phát hiện chăn đắp đã ướt sũng, nhưng hắn thực sự rất thích cảm giác được bao bọc trong ấm áp. Hắn vừa mắng vừa áp người lại, đầu lưỡi quét qua ngực Tống Vô Hoan, quét tới quét lui, răng cắn núm vυ" dựng đứng bên trái và mυ"ŧ mạnh.
" Cha, đừng ..." Tống Vô Hoan cảm giác cha đang mυ"ŧ đầu vυ" của mình, xấu hổ mặt đỏ bừng muốn đẩy mặt hắn ra, nhưng đối phương lại đè lên dính sát vào người cô, hai tay dùng sức đè vυ" xuống.
“vυ" của ngươi vừa to vừa trắng, thẹn thùng cái gì?” Tống Chính Dương hừ lạnh, dùng hai tay nhào nặn đôi quả cầu bóng trắng như tuyết, bóp nặn liên tục biến hình, khiến cô hoài nghi không biết có bị vỡ tung ra không.
Tống Chính Dương dứt khoát bế cô lên, để cho hai chân của Tống Vô Hoan vòng qua eo mình, cánh tay như kìm sắt của hắn xuyên qua dưới tay cô, ôm lấy cô, sau đó cúi đầu vùi mặt vào bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô gái, bờ môi hé mở dùng sức mυ"ŧ mạnh một đầu vυ".
" Cha ... Đau quá ..." Tống Vô Hoan đau đớn nhíu mày.
Tống Chính Dương cười xấu xa, "Để ta xem bộ ngực mê người của yêu nghiệt ngươi có thể hút ra sữa hay không ..." Trong lòng hắn, Tống Vô Hoan chính là yêu nghiệt, người bình thường sao có thể có số mệnh đáng sợ như vậy? Hắn đã cố giết cô nhiều lần,
nhưng cô vẫn sống khỏe mạnh, vì vậy hắn sẽ không ngạc nhiên nếu có bất kì chuyện gì xảy ra trên người cô.
" Cha, đừng nói nhảm ..." Tống Vô Hoan xấu hổ phản bác lại, vừa dứt lời, cô liền cảm thấy có thứ đang vùi trong cơ thể đâm mạnh vào, cô liền lớn tiếng rêи ɾỉ.
Tống Chính Dương cắn đầu vυ" trái, mυ"ŧ sưng đỏ vυ" phải, mυ"ŧ được một lúc thì cảm thấy trong miệng có chút chất lỏng ngòn ngọt khiến hắn run lên.
“Quả nhiên là một yêu nghiệt!” Hắn không thể tin được, hắn dùng sức đè hai vυ" cô gái xuống, hai núm vυ" bị hút đỏ thực sự chảy ra hai chất lỏng màu trắng sữa… “Quả nhiên là yêu nghiệt ! " Hắn cười lạnh, nhưng ánh mắt lại gần như điên cuồng.
Tống Vô Hoan sắc mặt tái nhợt, cô thật sự không phải người bình thường sao?
Tống Chính Dương đôi mắt hơi lim dim, không chút nào đồng tình nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, sau đó vùi vào trong ngực cô, hung tàn mυ"ŧ lấy đầu vυ" bên trái, Tống Vô Hoan chỉ cảm thấy có thứ gì đó không ngừng chảy ra từ cơ thể, đầu vυ" bên trái bị cha bú vừa đau vừa tê dại.
" Cha ... con xin ba ... Đau quá......”
Cô ứa nước mắt nhìn hắn, ánh mắt điềm đạm đáng yêu mang theo khẩn cầu.
Trong lòng Tống Chính Dương hơi động, hung hăng áp đảo cô lần nữa, nâng hai chân thẳng lên xông vào, “Về sau thân thể của ngươi là của ta, ngươi tất cả đều phải nghe theo ta, hiểu chưa?”
" Ừm……Ừ…Cha chậm một chút…A…." Tống Vô Hoan đau đớn vui sướиɠ đáp ứng, cơ thể lần đầu tiên hầu hạ, thực sự không chịu nổi sự chà đạp thô bạo, sau khi hắn bắn một lần, cô không nhịn được nữa ngất đi.
Tống Chính Dương không buông tha cô như thế, khi Tống Vô Hoan tỉnh lại lần nữa thì phát hiện cha vẫn đang nhịp nhàng trên người cô. Cô chỉ cảm thấy ŧıểυ huyệt sưng đau không chịu nổi, không thể không cầu xin, " Cha ..."
Tống Chính Dương bóp cổ cô, cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc nóng bỏng lần thứ 2 vào bên trong cơ thể cô, sau đó thân thể mệt mỏi nghiêng người ngã xuống giường ngủ.
Tống Vô Hoan run rẩy đứng dậy xuống giường, chỉ cảm thấy hai chân cứng đờ không tưởng nổi, vừa đi được vài bước thì suýt chút nữa ngã xuống. Cô đành phải chịu đựng rồi vào phòng tắm rửa thân thể sạch sẽ.
Trở lại phòng ngủ của mình, cô quấn mình thành kén bọc trong chăn, đôi mắt như cười lại như khóc, ngẩn người nhìn chằm chằm vào khoảng không đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.