Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 572: Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 9

Trước Sau

break

Chương 572: Ngoại truyện : Trần Mặc và  Cảnh Thần 9

Editor: oanh love
Beta: thanh huyền

"Ngồi đi!" Mặc Thiếu Quần nói.

Cảnh Thần kinh ngạc, vẫn là gật gật đầu, ngồi xuống.

"Thế nào, không có chuyện gì chứ! ?" Mặc Thiếu Quần nhìn Lam  Cảnh Thần hỏi.

Theo Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam bên kia, Mặc Thiếu Quần cũng biết, quan hệ Lam  Cảnh Thần cùng Trần Mặc.

Nhưng nhìn quan hệ Lam  Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam tốt như vậy, Mặc Thiếu Quần cũng muốn chiếu cố một chút.

Lam  Cảnh Thần ngồi ở đối diện anh, lắc đầu, "Không có chuyện gì!"

"Không có chuyện gì là tốt rồi, mặc kệ phát sinh chuyện gì,  thoải mái, buông lỏng tinh thần!" Mặc Thiếu Quần dặn.

Nghe lời của anh, Lam  Cảnh Thần cười cười, lúc trước Mặc Thiếu Quần ở trong mắt bọn họ là một người không học vấn không nghề nghiệp, phá gia chi tử, hiện tại lại an ủi người khác.

Trong lòng  Cảnh Thần, ấm áp.

Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn cô, "Muốn uống chút rượu hay không?"

Nghe thế, Cảnh Thần sửng sốt, có điểm không thể tin được nhìn  anh, "Uống rượu?"

"Ừ!" Mặc Thiếu Quần gật gật đầu, vì thế, trực tiếp đứng dậy, đi đến bên trong phòng ngủ, lấy ra một ít bia.

Nhìn anh, Lam  Cảnh Thần nhịn không được chớp con ngươi, "Này, có thể chứ?"

"Đương nhiên !" Mặc Thiếu Quần cao hứng  nói.

Kỳ thật,  Cảnh Thần thật đúng là  rất muốn uống .

"Có thể  không tốt lắm?"

"Này có cái gì! Bình thường không có Mạc Lương ở đây, tôi đều vụng trộm uống, cũng không quản được tôi!”

"Nhưng là còn có nhân viên khác!"

Nói xong, Mặc Thiếu Quần nghĩ nghĩ, sau đó hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, "Đi theo tôi! !"

Nói xong, anh cầm lấy bia liền hướng bên trong đi đến,  Cảnh Thần tò mò, cũng đi theo vào.

Ở bên kia có cái ban công, đó là lúc trước Mặc Thiếu Thiên cho người thiết kế, có một cái ghế nằm, nhưng là còn chưa có nằm qua, vì thế, Mặc Thiếu Quần đi tới, liền trực tiếp chuyển đi ra ngoài, ngồi dưới đất, kỳ thật, rất thích .

"Nơi này, bên ngoài tiến vào, cũng không nhìn thấy chúng ta!”Mặc Thiếu Quần nói.

Lam  Cảnh Thần đứng ở nơi đó, do dự.

Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn cô, "Như thế nào? Cô sợ?”

"Cô nên biết, tôi là hữu danh vô thật !"

Nghe được Mặc Thiếu Quần tự giễu, trong lòng Lam  Cảnh Thần  xẹt qua một tia  áy náy, "Tôi không có cái ý đó.... ...”

"Cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối không giống như Mặc Thiếu Thiên, không nghiêm khắc như vậy!”Mặc Thiếu Quần nói.

"Nhưng là, bây giờ còn là thời gian đi làm a. . . . . ."

Mặc Thiếu Quần nhìn đồng hồ một chút, "Còn có nửa giờ nữa là tan tầm, cô coi như là theo bồi giúp tôi!”

Nói đến phần này, Lam  Cảnh Thần cự tuyệt có vẻ không tốt !

Vì thế, cô trực tiếp đi qua, ngồi ở bên người Mặc Thiếu Quần, “Được, để tôi dung túng một lần!”

Nghe  Cảnh Thần nói, Mặc Thiếu Quần cười, từ phía sau, lấy bia, đưa cho cô một lon.

Sau đó anh trực tiếp mở ra .

"Đến, cụng ly!"

Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần, cười  như vậy, sáng lạn,  Cảnh Thần cũng cười  cười, không nói hai lời, trực tiếp mở bia ra, "Cụng ly!"

Huých một chút, hai người đều bắt đầu uống.

Nháy mắt, cảm giác tâm tình đã khá nhiều.

"Nha!" Mặc Thiếu Quần kêu một tiếng.

Nhìn anh,  Cảnh Thần cười cười.

Hai người vừa nói, một bên uống, càng uống càng nhiều, nhưng là tửu lượng hai người cũng không tệ.

Uống nhiều như vậy, cũng không thấy có người say, chính là người uống nhiều quá, sẽ nói rất nhiều lời trong lòng.

Cảnh Thần nhìn anh, “Người trong lòng anh là Hoa Hồng sao!?”

Nhìn Lam  Cảnh Thần, Mặc Thiếu Quần gật gật đầu.

Lúc này,  Cảnh Thần đi qua bên cạnh anh, vươn tay ôm bờ vai của anh, "Nghe chị, Hoa Hồng không hợp với với cậu, một lần nữa đỏi người khác đi!”

"Tôi biết, nhưng là, là tôi không bỏ xuống được. . . . . ." Nói xong, tiếp tục uống.

"Cô ấy làm cho cậu gãy xương , cậu còn thích cô?"  Cảnh Thần có điểm kinh ngạc.

Mặc dù có điểm ngại ngùng, nhưng là Mặc Thiếu Quần vẫn là gật gật đầu, "Ừ!"

Nhìn anh gật đầu, Lam  Cảnh Thần còn muốn khuyên bảo cái gì, lúc này cái gì cũng nói không nên lời

Chuyện tình cảm, chính là như vậy.

Biết rất rõ ràng cùng một chỗ, không thực tế, không có khả năng, còn là nhịn không được tiếp tục, sẽ bị dẫn dắt, vẫn là tiếp tục đi lên phía trước. . . . . .

"Ha ha, tôi cũng không còn tư cách nói cậu cái gì, tình cảm đều là hỏng bét!"  Cảnh Thần trào phúng cười.

Lúc này, Mặc Thiếu Quần nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, "Chuyện của cô, tôi cũng đã nghe nói, kỳ thật, Trần Mặc không sai, chính là bất đắc dĩ, thân bất do kỷ. . . . . ."

Cảnh Thần chua sót cười, có thể làm sao bây giờ?

"Bọn họ đính hôn, là đã sớm định đến, cho nên, sẽ không dễ dàng thay đổi !" Mặc Thiếu Quần nói.

Đối với chuyện xã hội thượng lưu, anh vẫn là hiểu biết một chút.

Chỉ tiếc, chuyện bọn họ sớm có hôn ước, chưa từng có công bố qua, cho nên Lam  Cảnh Thần cũng không biết.

Nếu biết đến, cô cũng sẽ không ngây ngốc như vậy. . . . . .

"Tốt lắm, cụng ly, không nói chuyện không thoải mái đó!”Lam  Cảnh Thần nói.

Mặc Thiếu Quần đồng ý, sau đó chạm cốc, hai người uống.

"Tôi đã nói với cô, tôi nhất định sẽ buông !" Mặc Thiếu Quần nhìn Lam  Cảnh Thần nói.

"Tôi biết, cô ấy không thích tôi, người trong lòng cô ấy là Hách Tôn, tôi nhất định sẽ buông . . . . . ."

"Tôi hiện tại, làm tất cả, đều muốn cố gắng biến cô thành người tôi thích, nhưng là cô đi rồi. . . . . . Đi vào trong đó , tôi cũng không biết. . . . . ." Mặc Thiếu Quần nói xong.

Anh là uống  hơi nhiều , nhưng là Lam  Cảnh Thần vẫn còn duy trì lý trí.

Tuy rằng uống không ít, nhưng là cũng sẽ không làm cho mình say.

"Lam  Cảnh Thần, tôi đã nói với cô, cô cũng nên sớm buông tay đi, tôi biết những người có tiền, nhất định sẽ giới thiệu cho cô.... ...”

Mặc Thiếu Quần là có ý tốt, Lam  Cảnh Thần biết, chính là cười cười, "Tôi tính xuất ngoại! !"

"Xuất ngoại! ?" Nghe thế cái, Mặc Thiếu Quần hơi lặng đi một chút.

"Vĩnh viễn không trở lại! ?"

"Làm sao có thể, người thân của tôi, tất cả đều ở Trung Quốc, tôi làm sao có thể không trở lại, tôi chỉ là muốn đi ra ngoài, khoảng hai năm!" Lam  Cảnh Thần nói.

Mặc Thiếu Quần suy nghĩ nửa ngày, mở miệng, "Là vì tránh né đi! ?"

"Này chính là một nửa  nguyên nhân trong đó, xuất ngoại vẫn là giấc mơ của tôi!” Cảnh Thần nói.

Nói lên điều này, Mặc Thiếu Quần gật đầu, "Vì giấc mơ, có thể, hãy thường xuyên liên lạc với tôi!”

Lam  Cảnh Thần cười cười, "Tôi về sau, không vui , có thể tìm cô sao?"Mặc Thiếu Quần nhìn cô hỏi.

Lam  Cảnh Thần gật gật đầu, "Đương nhiên có thể!"

"Tốt lắm, về sau, cô cùng tôi uống rượu!"

"Ừ!"

"Tốt lắm, uống!"

Vì thế, chạm cốc, tiếp tục uống.

Hai người một bên uống, cũng nói không ít lời trong lòng.

Lam  Cảnh Thần chợt phát hiện, Mặc Thiếu Quần kỳ thật chính là một đứa bé, anh thực đơn thuần, thành kiến lúc trước đối với anh, tất cả đều không thấy .

Thậm chí, Lam  Cảnh Thần cũng thích cảm giác cùng anh một chỗ uống rượu.

Hai người một bên uống, vừa nói.

Mặc Thiếu Quần thật sự, uống vô cùng nhiều, cuối cùng, uống  đến té trên mặt đất .

Mặc cho Lam Cảnh Thần kêu như thế nào, anh chính là không tỉnh dậy.

Lam  Cảnh Thần cũng bất đắc dĩ, liền lắc lắc lắc lắc  đứng dậy, đến bên trong  phòng nghỉ, lấy một cái thảm ( chăn), đắp lên trên người anh.

"Uống, tiếp tục uống. . . . . ."

Đang ngủ, Mặc Thiếu Quần vẫn không quên nói.

Lam  Cảnh Thần nhìn dáng vẻ của anh, cười cười.

Hiện tại, nhìn ngoài cửa sổ, thế giới bên ngoài, đèn rực rỡ mới lên , cái độ cao này, có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp nhất thành phố A.

Lam  Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia nửa ngày, một bên uống, một bên thưởng thức.

Ngẩn người  nửa giờ sau, cô mới quyết định trở về.

Trực tiếp tới cửa, gọi xe, đi trở về.

Mới vừa đi ra thang máy, chợt nghe đến một trận thanh âm.

Lam  Cảnh Thần nhíu mày, giờ này, như thế nào còn có thể có người? 

Chẳng lẽ là những người đó đã trở lại?

Nghĩ như vậy,  Cảnh Thần đi từ thang máy ra, vụng trộm  hướng bên kia nhìn.

Lúc này, chỉ thấy được một người đứng ở nơi đó, cầm trong tay  này nọ, không ngừng sát ở trên tường. . . . . .

Khi nhìn thấy bóng dáng kia, Lam  Cảnh Thần nhíu mày, không khỏi đi ra ngoài.

"Anh, anh tại sao lại ở chỗ này?" Lam  Cảnh Thần nhìn người che mặt nói.

Giờ này khắc này, ở trước mặt cô  không phải người khác, mà là  Trần Mặc.

Mặc quần áo màu trắng, mà ở nhà cô đổ nước sơn. 

Ngày hôm qua vẫn là tường màu đỏ, cửa hôm này đã khôi phục như cũ. 

Nghe được thanh âm phía sau, lúc này, Trần Mặc quay đầu, gặp cô phía sau, cười, "Em đã trở lại?"

Nụ cười của anh, hết sức chói mắt, Lam  Cảnh Thần nhìn anh, lại hỏi, "Anh tại sao lại ở chỗ này?"

"Ai cho anh làm điều này! ?"

"Nhàn rỗi vô sự, sẽ làm!" Trần Mặc cười nói, thoạt nhìn, rất thoải mái.

Nhìn anh  cười, cái mũi Lam  Cảnh Thần nhịn không được chua xót một chút.

Mấy thứ này, sợ là muốn thu thập một ngày!

Anh hôm nay mất một ngày, chẳng lẽ chính là ở trong này làm việc này?

Lúc này, Trần Mặc đi vào, sau đó nhíu mày, "Em uống rượu ?"

"Ai cho anh làm như vậy ! ?" Lam  Cảnh Thần nhìn anh lạnh lùng  hỏi.

"Tự nguyện !" Trần Mặc thản nhiên  mở miệng, ánh mắt thủy chung bình thản nhìn cô.

Tự nguyện?

Nghe thế, Lam  Cảnh Thần cũng không biết khí lực đến từ đâu, nhìn anh, "Anh hôm nay biến mất một ngày, đều ở nơi này sao?"

Nhìn Lam  Cảnh Thần có điểm tức giận , nhưng là đây là sự thật, Trần Mặc gật gật đầu, "Ừ!"

"Anh có biết bao nhiêu người đang tìm anh không? Anh có biết bao nhiêu người lo lắng cho anh không? Điện thoại anh cũng gọi không được, anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào !" Lam  Cảnh Thần nhìn anh phát tiết  hô.

"Em gọi điện thoại cho anh  sao?" Trần Mặc nhíu mày, nhìn cô hỏi.

"Lăng Nhược chạy đến công ty tìm tôi, tôi có thể không gọi cho anh sao?” Lam  Cảnh Thần nhìn anh một chữ một nói.

Nghe thế, Trần Mặc nhíu mày, lập tức nghĩ nghĩ mở miệng, "Thực xin lỗi, anh không nghĩ cô ấy sẽ tìm em!”

Lam  Cảnh Thần cười, "Tôi còn vô cùng kiên định nói cho cô ấy, tôi không biết anh ở nơi nào.... ......”

Hiện tại, anh thế nhưng ở trong này. . . . . .

Lam  Cảnh Thần cũng không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ !

Nhìn cô rối rắm, Trần Mặc đi qua, "Nếu anh biến mất, sẽ ở nơi gần em nhất, vẫn luôn dõi theo em.... ...... ...”

Lời của anh, thực làm cho người ta cảm động.

Nhưng là hiện tại cô có tư cách gì đi cảm động?

Ở Trần Mặc đi tới  một khắc kia, Lam  Cảnh Thần lui về phía sau, "Anh trở về đi, hiện tại mọi người Lăng gia và Trần gia đang tìm anh!”

Nhìn Lam  Cảnh Thần cố ý cùng anh tạo ra khoảng cách, trong lòng Trần Mặc nói không ra  khó chịu.

"Anh sẽ không cưới Lăng Nhược!”Trần Mặc nhìn cô một chữ một  nói.

Nghe nói, Lam  Cảnh Thần thừa nhận, long hu vinh nho nhỏ  của cô thỏa mãn một chút, nhưng là sự thật là, đây là chuyện không thể thay đổi.

"Đó là chuyện của anh, cùng tôi không có quan hệ!” Lam  Cảnh Thần nhìn anh lạnh lùng nói.

Trần Mặc nhìn cô, cho dù biết cô đang nói lẫy, nhưng là trong lòng khó tránh khỏi vẫn là bị thương.

"Anh là vì em, cho dù không cần tất cả Trần gia, anh cũng muốn ở cùng với em!”Trần Mặc nhìn cô, một chữ một chữ nói, vô cùng chắc chắn.

Lam  Cảnh Thần có điểm kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh, "Có ý tứ gì?"

"Hôm nay anh cùng người trong nhà nói, anh tuyệt đối sẽ không cưới Lăng Nhược, trong lòng anh,  chỉ xem cô ấy là em gái, người trong lòng anh chỉ có một!”

Lam  Cảnh Thần không nghĩ tới, anh nói.

"Sau đó thì sao! ?" Lam  Cảnh Thần hỏi.

"Sau đó? Sau đó anh liền lau hộ......” Nói xong, Trần Mặc không sao cả cười.

Lam  Cảnh Thần, ". . . . . ." Tuy rằng sớm biết là như vậy kết quả, nhưng là trong lòng Lam  Cảnh Thần vẫn là cảm động.

Ít nhất người đàn ông này, vì mình mà cố gắng !

Tuy rằng, cô rất không muốn anh vì mình mất đi tất cả, nhưng là phần tâm ý này, cô cũng là cảm động .

Lúc này, Lam  Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, trong lòng loạn loạn , không biết nên làm cái gì bây giờ, Trần Mặc lại sờ sờ bụng, "Thật đói, anh một ngày chưa ăn . . . . . ."

Lời của anh, lại kéo  Cảnh Thần trở về hiện tại.

"Ở đây có gì cho anh ăn không?”Trần Mặc nhìn cô hỏi.

Căn bản là không có cho cô lo lắng, Trần Mặc trực tiếp kéo qua cô, "Mở cửa, nhanh chút, anh sắp chết đói!"

Lam  Cảnh Thần cũng ma xui quỷ khiến  lấy cái chìa khóa ra, mở cửa.

Trần Mặc thoạt nhìn rất vui vẻ, ít nhất, lúc này Lam  Cảnh Thần trong khoảng thời gian này nhìn thấy anh vui vẻ nhất.

Đi vào, Trần Mặc cũng cảm giác giống như nhà mình, "Thật sự thật đói!"

"Em có gì cho anh ăn không?” Lúc này, Trần Mặc nhìn Lam  Cảnh Thần hỏi.

Lam  Cảnh Thần có chút ngơ ngác , "Anh muốn ăn cái gì?"

"Chỉ cần là em làm , anh đều thích ăn!"

Lam  Cảnh Thần, ". . . . . ."

Nghĩ nghĩ, Lam  Cảnh Thần mở miệng, "Anh vẫn là trở về đi?"

"Anh đến đây từ trưa, chẳng lẽ em cứ như vậy đuổi anh đi?”

"Nhưng là. . . . . ."

Thầm thì. . . . . .

Lần này, không phải Trần Mặc hô đói, mà là bụng Trần Mặc, phát ra thanh âm.

Lam  Cảnh Thần nhìn anh, biết anh là thật sự mệt mỏi, đói bụng!

Lúc này, cô làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt anh đi đâu?

"Ngồi đi, tôi đi làm! !"

"Ừ!" Trần Mặc liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra một chút cười, vô cùng thỏa mãn.

Lúc này, Lam  Cảnh Thần đi vào phòng bếp.

Trong tủ lạnh có rất nhiều  nguyên liệu nấu ăn, cô kỳ thật là cô không có nấu cơm, chính là mấy ngày hôm trước đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô căn bản không có làm.

Mà nay. . . . . .

Cô giống như. . . . . .

Rất tâm tình!

Nghĩ đến người đàn ông bên ngoài kia rất đói bụng, cô rất có động lực, tâm tình, cũng không sợ phiền toái.

Lam  Cảnh Thần ở bên trong nấu cơm, Trần Mặc đi vào, đi ra sau, liền trực tiếp ngồi ở trên sô pha chờ.

Tại phòng bếp, thường thường  truyền đến một chút thanh âm, làm cho anh cảm thấy ấm áp, thực thích loại cảm giác này.

Cuối cùng, anh vẫn là nhịn không được, đứng dậy đi vào.

Lam  Cảnh Thần đang ở nấu  cái gì, lúc này, Trần Mặc đi qua, trực tiếp từ phía sau ôm lấy cô.

Lam  Cảnh Thần sửng sốt, thiếu chút nữa bị dọa, nhưng nhìn  tay anh ôm, Lam  Cảnh Thần cố gắng  làm cho mình thoạt nhìn bình thường một chút.

"Anh như thế nào vào được?" Lam  Cảnh Thần hỏi, tận lực duy trì thanh âm của mình.

Trần Mặc ôm cô, nhắm mắt lại, thực hưởng thụ hiện tại.

"Em biết không? Giờ khắc này, anh cảm giác, thực hạnh phúc. . . . . ." Trần Mặc ôm cô nói.

Hạnh phúc. . . . . .

Nghe thế, cái mũi Lam  Cảnh Thần, lại không tiền đồ chua xót một chút.

"Tốt lắm, anh mau đi ra đi, tôi còn muốn nấu cơm!"

"Để cho anh ôm em một chút!” Trần Mặc nói, chính là không nghĩ buông cô ra.

Quả thực, Lam  Cảnh Thần không có cử động nữa, mà là đứng ở nơi đó, tùy ý anh ôm.

Trong hốc mắt, nước mắt ở đảo quanh, nhưng là cô cực lực chịu đựng.

Trần Mặc không biết là, hiện tại hạnh phúc  không chỉ là anh, chỉ bằng câu nói đơn giản kia của anh, đã làm cho cô thật thỏa mãn. 

Cô hiện tại cái gì cũng không yêu cầu xa vời , thực thỏa mãn. . . . . .

Thực thỏa mãn. . . . . .

Giống như cảm giác được Lam  Cảnh Thần  không thích hợp, Trần Mặc thế này mới buông lỏng ra cô, xoay người nhìn cô, "Em làm sao vậy?"

Lúc này, nước mắt Lam  Cảnh Thần, cuối cùng là một giọt một giọt rơi xuống .

"Em không sao nhi!" Lam  Cảnh Thần như trước mở miệng nói, thói quen  kiên cường làm cho người ta nhìn.

Cô vừa muốn lau đi nước mắt trên mặt, lúc này, tay Trần Mặc đưa qua, giúp cô lau.

"Thực xin lỗi. . . . . ." Trần Mặc mở miệng.

"Anh biết, anh thực ích kỷ, nhưng là tha thứ cho anh, thật không có biện pháp buông tay em ra!” Trần Mặc nhìn cô nói.

"Lam  Cảnh Thần, anh yêu em, anh không biết về sau có thể cho em hạnh phúc hay không, nhưng là anh sẽ cố gắng, em nhất định phải chờ anh.... .....anh sẽ quí trọng em!” Trần Mặc nhìn cô cô, một chữ một chữ  nói cho cô.

"Ừ!" Lam  Cảnh Thần gật gật đầu, nước mắt nhịn không được  đi xuống.

"Cho nên, đừng khóc . . . . . ." Nói xong, Trần Mặc giúp cô lau nước mắt.

"Tốt lắm, em đã biết, anh mau đi ra đi, em còn muốn nấu cơm!" Nói xong Lam  Cảnh Thần liền đẩy anh đi ra ngoài.

Ngay cả, lời của anh làm cho cô thực cảm động.

Nhưng là cô lại biết, bọn họ sẽ không cùng một chỗ.

Mà cô một người, sớm đã thành thói quen kiên cường.

Cho dù ở trước mặt người đàn ông cô thích, cô cũng không thể làm nũng, dựa vào, ỷ lại.

Bởi vì cô sợ hãi. . . . . .

Sợ hãi đến được, sau đó lại mất đi. . . . . .

Nhìn Lam  Cảnh Thần đẩy anh đi ra ngoài, Trần Mặc đành phải cười cười, "Em đừng khóc, anh ra đi!"

"Em đừng khóc, anh đi ra ngoài đi, em còn muốn nấu cơm!"

"Này còn kém không nhiều lắm!" Nói xong, Trần Mặc đi qua, trực tiếp hôn lên môi Lam  Cảnh Thần, sau đó mới ngoan ngoãn  đi ra ngoài.

Lam  Cảnh Thần liền đứng ở nơi đó, cho dù đã muốn tiếp nhận hôn, nhưng là hiện tại, đáy lòng vẫn là tạo nên  gợn sóng. . . . . .

Sau khi anh rời khỏi đây, Lam  Cảnh Thần mới bắt đầu tiếp tục nấu cơm, hiện tại bắt đầu, đầu óc của cô, tất cả đều là lời Trần Mặc mới nói.... ...

Đại khái hơn phân nửa tiếng sau, mới làm tốt .

Trần Mặc ngay tại trong phòng khách xem tivi, nghỉ ngơi.

Lam  Cảnh Thần trực tiếp bưng đồ ăn, đến phòng khách bên kia đi.

"Làm xong, rất đơn giản, không biết anh thích ăn không!" Lam  Cảnh Thần nói.

Nhìn cô  lại đây, Trần Mặc lập tức kích động  ngồi xuống, sau đó nhìn đến trước mặt đắc ý, đôi mắt lộ ra kinh hỉ.

"Em còn có thể làm mỳ Ý?" Trần Mặc có chút ngoài ý muốn.

"Trong nhà không có gì , chỉ có mì, anh chấp nhận  ăn đi!" Lam  Cảnh Thần nhìn anh nói.

Trần Mặc không có khách khí, trực tiếp cầm lấy dĩa ăn mà bắt đầu ăn, sau khi ăn một miếng, vẻ mặt anh thỏa mãn  bộ, "Đây là món mì ý ngon nhất mà anh ăn được.... .....”

Tuy rằng biết anh cố ý nói như vậy , nhưng là Lam  Cảnh Thần vẫn là cười cười.


break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc