Edit : Lavender – Blue
Cho đến khi Hi Hi tắm xong, thấy Lâm Tử Lam ở ngoài ban công , liền đi qua.
“Mẹ!” Hi Hi gọi một tiếng, đi tới, “Làm sao còn chưa ngủ ạ! ?” Hi Hi hỏi.
“Không có gì, bây giờ không ngủ được!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi mặc áo ngủ nhỏ xíu, nhìn hết sức đáng yêu, “Vậy con bồi mẹ một lát!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi bảo bối, mẹ có chuyện muốn hỏi con!”
“Chuyện gì! ?” Hi Hi hỏi.
Chuyện mẹ phải biết, bé gần như đều nói cho mẹ, không biết mẹ còn có cái gì muốn hỏi đây!
“À, mẹ muốn biết, trước đây mẹ và cha con đính hôn, là xuất phát từ tự nguyện chứ! ?” Lâm Tử Lam hỏi.
Nếu như không phải là xuất phát từ tự nguyện, như vậy vẫn còn cóthể là vì Hi Hi, nhưng khả năng này rất nhỏ, nhưng Lâm Tử Lam không rõ ràng lắm, cô đối với Mặc Thiếu Thiên tình cảm sâu đậm.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Hi Hi biết, mẹ đang hoài nghi tình cảm trước đây của mẹ với cha.
Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, “Đúng là, lúc mới bắt đầu quan hệ của mẹ và cha không tốt lắm, không thể nói không tốt lắm, nhưng hai người luôn ở trong trạng thái khó xử, cha khoa trương, nhưng mẹ lại quá cẩn thận, cho nên, hai người luôn ở giữa tầm nhìn !” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, nghe bé dùng từ, có một loại xấu hổ, nhưng cũng không cắt ngang, mà để cho bé nói tiếp.
“Nhưng lúc đính hôn, hai người là thật lòng, nhìn ra, mẹ rất hạnh phúc!” Hi Hi cười nói.
Nhìn nụ cười của Hi Hi, Lâm Tử Lam biết, Hi Hi không có lừa gạt cô.
Thật ra thì, cô cũng có thể cảm thấy, nhưng ở trong lòng vẫn có một chứt nghi ngờ , cô không thể tin được.
Trạng thái bây giờ của cô chính là trạng thái ban đầu mới vừa cùng Hi Hi từ nước Mỹ trở về, không thể tin được, cũng không dám yêu.
Nhưng một khi yêu, cô liền bất chấp tất cả.
Đây chính là Lâm Tử Lam.
Hi Hi thật sự hiểu lòng của mẹ , mẹ lo lắng, sợ hãi , không dám tiếp nhận.
Ngay cả bề ngoài giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng, thật ra cũng sợ, sợ phản bội.
Hi Hi hiểu.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, gật đầu, “Mẹ biết rồi!”
Chuyện đã xảy ra sau khi đính hôn , Lâm Tử Lam cũng biết, Hi Hi cũng không có gạt cô.
Nói đến cùng, theo Tiêu Dật , là Mặc Thiếu Thiên mang cho cô tai nạn, nhưng mà theo cô lại không phải, là cô làm liên lụy tới Mặc Thiếu Thiên mới đúng.
Nếu như không có cô, cô kết luận Diệp An Nhiên sẽ không ra tay với Mặc Thiếu Thiên, cũng bởi vì có sự tồn tại của cô, mới làm liên lụy tới Mặc Thiếu Thiên.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam thở dài, chuyện tình cảm, là phiền não nhất !
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, mẹ bây giờ đang suy tính, không phải là chứng minh mẹ đã bắt đầu để tâm đến cha rồi sao ?
Đây là một khởi đầu tốt đẹp!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Hi Hi mím lại cười.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Con cười cái gì! ?”
Hi Hi lắc đầu liên tục, “Không có gì!”
Sau đó, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, từ từ lại gần, khóe miệng nhìn lâm Tử Lam cười, “Mẹ, có phải mẹ đã thích cha rồi không ! ?” Hi Hi hỏi.
Nhưng nếu quên mất cha, thì phải là đối với cha không có tình cảm , bây giờ, dạng vẻ của mẹ , có phải đã thích cha rồi không?
Nghe được câu hỏi Hi Hi nói, Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó trên mặt nổi lên một chút ửng đỏ.
“Không có!” Lâm Tử Lam phủ nhận.
Hi Hi nhìn bộ dạng của Lâm Tử Lam, mở miệng cười , “Mẹ, mẹ nói dối!”
“Mặt của mẹ đều đỏ!” Hi Hi nói.
“Đó là bởi vì uống rượu đỏ !” Lâm Tử Lam nói.
Dù sao, Lâm Tử Lam sẽ không thừa nhận thích Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng Hi Hi nhìn, lại cảm giác không giống.
Khóe miệng bé cười nhạt, “Mẹ, thật ra thì thừa nhận thích cha cũng không có cái gì không tốt, cha con chính là tiêu chuẩn người đàn ông ba tốt!”
“Đàn ông ba tốt? !”
Nghe nói như thế, ánh mắt lâm Tử Lam nhìn về phía Hi hi, “Con chắc chắn chứ?”
“Ách. . . . . .” Hi Hi sửng sốt một chút, “Chúng ta nói đến khi cha tìm kiếm mẹ khắp trái đất , cha tuyệt đối tin tưởng!” Hi Hi hết sức khẳng định nói.
Chính là ba tháng, cha tất cả ngày đêm đều tìm kiếm mẹ, chưa từng từ bỏ, là Hi Hi tận mắt chứng kiến tình cảm của cha đối với mẹ !
Nghe lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nhíu mày, nhấp một ngụm rượu đỏ, ngay sau đó nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Vậy đàn ông ba tốt?”
“Có tiền, đẹp trai, lại chung tình!” Hi Hi nói.
Có lẽ trước đây nói đến lời này, bé đều muốn cắn đầu lưỡi của mình, nhưng bây giờ, bé không sợ.
Sự thật như thế mà!
Chỉ là, chẳng biết tại sao, Lâm Tử Lam nghe Hi Hi nói ba cái này, nhịn không được cười lên.
“Con khẳng định chứ! ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi, ngụ ý, cô không tin!
Thấy thế nào Mặc Thiếu Thiên cũng không phải là người chung tình!
Hi Hi gật đầu liên tục, “ Khẳng định 100% !”
Trước kia không dám nói, nhưng bây giờ, Hi Hi khẳng định 100% !
Lúc này, Lâm Tử Lam dằng dặc mở miệng, “Làm sao mẹ nhìn không giống!”
“Mẹ, nhìn người không thể nhìn bề ngoài nha? Mặc dù thoạt nhìn cha cả đời phóng đãng không kềm chế được yêu đương tự do, nhưng từ sau khi biết mẹ, cha liền thay đổi vô cùng chung tình !” Hi Hi nói.
Sau đó chỉ sợ Lâm Tử Lam không tin, giơ tay làm bộ thề , “Con dùng khí tiết của con thề!”
Tử Lam “. . . . . .”
“Không, dùng nhân cách thề!” Hi Hi bổ sung.
Lần này, Tử Lam tuyệt đối im lặng !
Mấu chốt là, khí tiết của Hi Hi rất có giá trị sao?
Nhân cách có giá trị sao?
Lâm Tử Lam dắt lừa thuê sao, giống như cùng Hi Hi bán thứ gì . . . . . .
“Mẹ, mẹ không tin sao! ?” Hi Hi nhìn Tử Lam hỏi, ánh mắt chớp chớp, dáng vẻ rất non nớt rất ngây thơ .
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút mở miệng, “Nếu như so sánh hai phía, mẹ tương đối không tin khí tiết cùng nhân cách của con!”
Hi Hi “. . . . . .”
“Mẹ! ! ! !” Hi Hi kêu một tiếng, bày tỏ bất mãn, phản đối.
Lâm Tử Lam cũng cười một tiếng, âm thanh của Hi Hi, làm cho cô cảm nhận hạnh phúc làm mẹ .
“Mẹ, con phản đối!”
“Phản đối không có hiệu quả!” Lâm Tử Lam trực tiếp bác bỏ trở lại.
“Mẹ. . . . . .” Hi Hi kêu một tiếng.
Lâm Tử Lam cười, “Được rồi, mẹ nói giỡn!” Lâm Tử Lam nói.
Lúc này, Hi Hi lại bĩu môi, chỉ là thấy dáng vẻ mẹ cười vui vẻ như vậy, bé cũng liền thỏa mãn.
“Được rồi được rồi , khuya lắm rồi, ngày mai con còn phải đi đến trường, đi ngủ sớm một chút!” Lâm Tử Lam nói.
Lúc này Hi Hi mới gật đầu, “Dạ, mẹ ngủ ngon!”
Sau đó, Hi Hi bước tới nhẹ nhàng hôn lên mặt Lâm Tử Lam .
“Ừ, ngủ ngon!” Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn, hết sức mê người.
Sau đó, Hi Hi đi về phòng , Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế xích đu, nhìn bầu trời, cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua, rất thoải mái, mới vừa lo lắng cùng không vui, cũng đều bởi vì Hi Hi tan thành mây khói.
Ngồi ở trên ghế không bao lâu, uống xong ly rượu đỏ trong tay, Lâm Tử lam cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường không bao lâu, Lâm Tử Lam liền ngủ thiếp đi.
Nhưng đêm nay, Lâm Tử Lam ngủ cũng không khá lắm.
Trong đầu dần hiện ra các sự vật, các loại hình ảnh, đêm tối, có xe, có biển, có ánh lửa, còn có tiếng súng, có tiếng bom . . . . . .
Đủ loại đan quyện vào nhau, Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, trán cũng toát ra mồ hôi.
Chỉ một giây sau, một khắc kia ngọn lửa bùng lên , Lâm Tử Lam thấy một người từ đối diện xông lên, nhưng lúc này, Lâm Tử Lam đột nhiên la lên một tiếng, kinh hãi tỉnh lại.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, sau mấy giây, cô mới bình tĩnh lại, biết đó là giấc mơ.
Bây giờ , cô rất ít mơ giấc mơ như thế , không biết tại sao, hôm nay lại mơ như vậy.
Hơn nữa, Lâm Tử Lam nắm chăn thật chặt, trong lòng, không ngừng kinh hoàng . . . . . .
Ngay vào lúc này, lại nghe được âm thanh bên ngoài thình thịch , Lâm Tử Lam nhìn về phía cửa, sau đó, cửa chợt bị đẩy ra, một bóng dáng chạy vào.
“Sao vậy? Thấy ác mộng! ?” Mặc Thiếu Thiên đi qua, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam vẫn nằm ở trên giường như vậy, nhìn Mặc Thiếu Thiên xuất hiện ở trước mắt mình, kinh ngạc không thôi.
Anh không phải đi rồi sao?
Thế nào sẽ đi vào?
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, đối mắt mở thật to , hoài nghi bây giờ vẫn còn nằm mơ không phải là thật.
Cho đến khi tiếng nói của Mặc Thiếu Thiên lần nữa truyền tới, “Sao vậy?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô rất lo lắng hỏi.
Lần này, Lâm Tử Lam mới xác định, mình không phải là đang nằm mơ, Mặc Thiếu Thiên xuất hiện trước mặt cô, giống như là diễn viên phim truyền hình.
Thật lâu, Lâm Tử Lam mới tìm lại giọng nói của mình, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh…anh không phải đã đi rồi sao! ?”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ý thức được Lâm Tử Lam nói cái gì, “À, có chút việc, vừa trở về!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến cái này, lúc này Lâm Tử Lam mới nhẹ nhẹ gật đầu , “À!”
“Em làm sao vậy? Thấy ác mộng phải không! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam ân cần hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu, “Ừ, đã rất lâu rồi chưa từng thấy. . . . . .” Lâm Tử Lam nói.
Có thể có liên quan tới việc hôm nay thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe kích thích đến trí nhớ của Lâm Tử Lam , cho nên, mới có thể dẫn đến thấy ác mộng!
Nếu không, trong cơn ác mộng của Lâm Tử Lam cũng sẽ không xảy ra hiện xe.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, trong đêm tối, sau khi nghe được Lâm Tử Lam nói ra những lời này, ánh mắt thoáng qua một tia u ám, nhưng rất nhanh đã bị Mặc Thiếu Thiên che giấu , nhìn cô, “Được rồi, không có việc gì, anh ở đây, em ngủ đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Khó được nhìn thấy bộ dạng dịu dàng này của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Nhưng Lâm Tử Lam rất muốn nói, anh ở nơi này, tôi càng không ngủ được!
Nhưng lời này, Lâm Tử Lam không có nói ra, nếu không Mặc Thiếu Thiên chắc chắn lập tức đổi sắc mặt, sẽ làm ra chuyện gì, cô cũng không biết!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cô vẫn nhìn mình, Mặc Thiếu Thiên chợt nghĩ đến cái gì, mở miệng, “Em yên tâm, em ngủ, anh lập tức đi!”
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cũng biết anh hiểu lầm, nhưng muốn giải thích, rồi lại không biết làm sao mở miệng, định, Lâm Tử Lam cũng sẽ không nói, gật đầu, nhắm mắt lại đi ngủ lần nữa vậy.
Còn Mặc Thiếu Thiên ngồi ở bên cạnh cô, không có bất kỳ cử động nào, cảm thấy hô hấp của Lâm Tử Lam về sau đều đều, cho là cô đã ngủ , lúc này Mặc Thiếu Thiên mới từ từ đứng dậy, đi ra rất nhẹ nhàng.
Lúc cánh cửa kia đóng lại, Lâm Tử Lam từ từ mở mắt ra. . . . . .
Nhìn hướng cửa, lúc này Lâm Tử Lam mới thở dốc một hơi.
Thật ra thì, điều đáng sợ nhất trong giấc mơ của cô, là cô nhìn thấy khuôn mặt đang chạy về phía cô , là Mặc Thiếu Thiên! . .