Edit: Lavender - Blue
Lúc này, Hoa Hồng đang ăn, chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng nhìn hướng Lâm Tử Lam, “Đúng rồi, quên nói cho cô biết, con trai của cô đã từng đồng ý kết hôn với tôi đấy. . . . . .”
Lời này vừa nói ra, Hi Hi đang uống nước, phun một ngụm ra ngoài.
Khụ khụ khụ. . . . . .
Một hồi ho khan khụ khụ.
Hoa hồng giống như cũng không thấy, nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nụ cười, “Cho nên, có thể, tôi sẽ là con dâu tương lai của cô!” Hoa Hồng cười nói.
Lâm Tử Lam ngẩn người tại chỗ, nguyên nhân cô sửng sốt là bởi vì Hoa Hồng nói ra những lời này hết sức bình tĩnh.
Bất ngờ, Lâm Tử Lam cũng hoảng hốt một chút.
Đối với sự thẳng thắn của Hoa Hồng, từ lúc nhìn thấy Hoa Hồng, Lâm Tử Lam đã biết, cũng đã quen.
Tuy nhiên, Lâm Tử Lam ngước mắt lên nhìn Hoa Hồng, cũng không phân biệt được lời Hoa Hồng nói là thật hay giả.
Dù sao, Hi Hi cùng người ta sống chung lâu ngày, hơn nữa, Hoa Hồng vẫn bảo vệ Hi Hi, nếu như là thật . . . . . .
Lâm Tử Lam chỉ có thể nói, trái tom cô quá mạnh mẽ!
Cái gì cũng có thể đồng ý!
Tuy nhiên, nhìn tình hình thực tế trước mắt, hết sức buồn cười, Hoa Hồng sừng sốt, còn chưa kịp mở miệng, lúc này, Hi Hi liền thong thả lại sức, nhìn Hoa Hồng, “Đó là tôi nói đùa!”
“Nói đùa! ? Nhưng tôi không có nghĩ cậu nói đùa!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói từng chữ.
Hi Hi “. . . . . .”
Bộ dạng Hoa Hồng rất dễ nhận thấy, tôi quyết định dựa vào dáng vẻ của cậu!
Vì vậy, Hi Hi muốn nói cái gì, nhưng không biết nên phản đối như thế nào, sau đó, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, “Tôi lấy vợ, nhất định trước tiên phải để cho mẹ tôi xem mắt trước, nếu như mẹ tôi đồng ý, tôi sẽ chấp nhận!” Hi Hi nói.
Trực tiếp đem vấn đề ném cho Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam đang ăn cái gì đó cũng sửng sốt, biết Hi Hi cố ý, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút cũng lên tiếng “Mẹ rất tiến bộ , tôn trọng tự do yêu đương, con cảm thấy ok là được!” Lâm Tử Lam nói.
Vì vậy, ý tưởng của Hi Hi, hoàn toàn bị hủy diệt!
Ánh mắt u oán nhìn về phía Lâm Tử Lam, mẹ, mẹ quá không có năng lực !
Lâm Tử Lam ngồi ăn mấy thứ linh tinh xòn lại xem như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng mọi việc không liên quan đến mình.
Lúc này, Hi Hi nhìn về phía Hoa Hồng, Hoa Hồng lại nhíu mày, bộ dạng rất sắt.
Sau đó, Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó hướng về phía Hoa Hồng cười cười cười như không cười “Nếu như vậy, tôi cũng không có gì để nói, tự dưng xó thêm một người vợ, hơn nữa dáng dấp xinh đẹp như vậy, tôi cũng vui vẻ, tỷ chờ tôi, hai mươi năm sau, tôi sẽ cưới tỷ!” Hi Hi nói.
Cái này chẳng có gì đáng ngại!
“Được, là cậu nói, tôi chờ cậu!” Hoa Hồng cũng nói, được Hi Hi khen xinh đẹp, trong lòng vẫn còn vui vẻ.
Chỉ là một giây sau, tâm lý Hoa Hồng đại biến.
“Ừ, tôi nói, chỉ cần đến lúc đó, tỷ không cảm thấy không xứng với tôi thì tốt!” Hi Hi cười nói.
Nhiều nhất, hai mươi năm sau, bé sẽ hết sức đẹp trai, đẹp trai bức người.
Mà Hoa Hồng thì. . . . . .
Nghe được câu này, Hoa Hồng cũng biết Hi Hi là có ý gì.
Chết tiệt!
Sau đó, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười nhạt, “Mặc kệ đến lúc đó tôi biến thành hình dáng gì, cậu đều chỉ có thể chấp nhận!” Hoa Hồng nói gằn từng chữ.
Hi Hi gật đầu, “Tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận!”
Khốn kiếp!
Hoa Hồng rất muốn mắng chửi người!
Hi Hi nói chuyện, cũng thật độc!
Nhìn Hi Hi, bộ dạng hận không ăn được vẻ mặt của Hi Hi.
“Đúng vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận, nếu như cậu dám ở bên ngoài tìm tình nhân …, cậu nên tin tưởng khả năng của tôi!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi cười nói.
Sau đó nâng cằm xinh đẹp của mình!
Dám tìm tình nhân, cô nhất định phế bỏ tất cả!
Không tin có thể thử xem!
Vì vậy, Hi Hi đang ăn động tác ngẩn ra.
Quên mất chuyện này!
Xem ra, là không thể tìm một người phụ nữ đặc biệt có năng lực!
Lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng cười, “Làm sao sẽ như thế, tôi đối với tình cảm rất chung tình!”
“Tốt nhất là như vậy!” Hoa Hồng nói.
Hai người mỗi người cậu một câu, tôi một câu , giống như đang nói chuyện đặc biệt nghiêm túc.
Thật sự rất giống như là bộ dạng tình nhân đang cãi nhau.
Lâm Tử Lam nhìn, cũng có chút không biết nên nói chen vào như thế nào.
Chỉ là, hai người như thế, giống như một cặp dở hơi.
Lúc này, sau khi Lâm Tử Lam ăn xong nhìn bọn họ, “Hai người cứ tiếp tục, tôi đi về phòng !”
Sau đó, dưới ánh mắt của Hi Hi cùng Hoa Hồng, Lâm Tử Lam đặc biệt bình tĩnh đi về phòng.
Nhìn bóng dáng Lâm Tử Lam biến mất ở trước mặt bọn họ, lúc này, hoa hồng lập tức buông chén đũa xuống, vén tay áo lên liền hướng H Hi đi tới.
Nhéo lỗ tai Hi Hi, “Cậu mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa, hửm! ?”
Sau đó, trong phòng khách vang vọng một hồi tiếng cầu xin tha thứ. . . . . .
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ban đêm.
Lâm Tử Lam vẽ một mẫu thiết kế, có chút cảm giác mệt mỏi, liền định không vẽ nữa, rửa mặt, trực tiếp lên giường ngủ.
Mơ mơ màng màng, Lâm Tử Lam cũng không biết ngủ thẳng đến mấy giờ, bỗng nhiên có cảm giác trước mặt thoảng qua một bóng người, trong lòng Lâm Tử Lam hoảng hốt, đột nhiên mở mắt ra.
“Ai ——“ Lời của cô vẫn chưa nói hết, lập tức có người bịt miệng cô.
“Là anh!” giọng nói của Tiêu Dật, trầm thấp vang lên.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Đang nghe âm thanh quen thuộc đó, lông mày của Lâm Tử lam vừa mới cau lại, trong lòng thấp thỏm mới buông xuống.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn lâm Tử Lam bình tĩnh lại, mới chậm rãi buông cô ra.
“Tiêu Dật, đã trễ thế này. . . . . .”
“Xuỵt!” Tiêu Dật làm một động tác im lặng, Lâm Tử Lam cau mày.
Tiêu Dật nhìn cô, ý bảo cô , “Đi theo anh!”
Lâm Tử Lam có chút không hiểu, không biết tại sao Tiêu Dật muốn làm như vậy, sau đó, Tiêu Dật lập tức cầm thêm áo khoác lên người Lâm Tử Lam, kéo cô đi.
Động tác rất nhẹ, dường như, sợ kinh động đến những người khác.
Lâm Tử Lam không biết Tiêu Dật muốn làm gì, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Tiêu Dật sẽ không vô sĩ giống như Mặc Thiếu Thiên giở trò đối với cô.
Mãi cho đến khi, bọn họ ra đến ngoài cửa.
Lâm Tử Lam mới hiểu được hành động của Tiêu Dật.
Anh muốn dẫn cô rời đi!
Nghĩ đến cái này, Lâm Tử Lam ngẩn người một chút.
Không ngờ Tiêu Dật thế nhưng lại làm như vậy.
Lúc này, Lâm Tử Lam còn chưa kịp mở miệng, một ánh đèn liền chiếu tới đây.
“Tiêu đại thiếu gia, đã trễ thế này không ngủ được, anh còn muốn đi đâu à! ?” Mặc Thiếu Thiên cầm đèn chậm rãi đi tới.
Sau lưng là Hách Tôn cùng Tô Cẩn Nhi .
Sau đó, Hoa Hồng cùng Hi Hi, cũng từ bên kia đi ra.
Mấy người, đem Tiêu Dật ngăn ở nơi đó.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật lôi kéo tay của Lâm Tử Lam, ánh mắt đột nhiên thoáng qua một tia sắc bén.
Đáng chết.
Chẳng lẽ người phụ nữ này muốn cùng Tiêu Dật rời đi sao!
Nghĩ đến cái này, trong lòng Mặc Thiếu Thiên thoáng qua cảm giác không thoải mái.
“Còn lôi kéo người phụ nữ của tôi, Tiêu Dật, đây là muốn đi đâu! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt đầy căm ghét, hết sức rõ ràng, hận bây giờ không thể đem Tiêu Dật đập chết được.
Tiết kiệm quá nhiều phiền toái cho anh.
Tiêu Dật lôi kéo Lâm Tử Lam đứng ở đó, không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại ở chỗ này.
Nhưng chuyện xảy ra, sắc mặt của anh cũng không có lộ ra nhiều cảm xúc, cũng chỉ lạnh lùng nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Xem ra, anh ta cũng không phải vô dụng như thế!
Ít nhất, biết tin tức tối hôm nay anh phải đi!
“Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng thì cô ấy vĩnh viễn đều không phải người phụ nữ của anh!” Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên nói từng chữ.
“Thật sao? Xem ra, lễ đính hôn ở trong mắt anh, không coi vào đâu !” Mặc Thiếu Thiên châm chọc nhìn Tiêu Dật nói.
Đính hôn hình thức, Tiêu Dật xem ra, cái gì cũng không phải.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Tiêu Dật thay đổi, nhìn Mặc Thiếu Thiên , khóe miệng cười lạnh “Mặc Thiếu Thiên, cần gì nắm chuyện lúc trước không buông ra? Đừng quên, sau khi Lâm Tử Lam bị tổn thương, đều là do anh ban tặng!” Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên từng chữ nhắc nhở.
Nhắc tới cái này, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên liền biến sắc”Tiêu Dật, anh câm miệng cho tôi!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên lấy súng ra, nhắm ngay đầu Tiêu Dật.
Tình hình giờ khắc này, so với lúc ăn cơm hôm trước, còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, vào giờ phút này tràn đầy tức giận, ai biết không dưới một giây anh sẽ nổ súng!
“Đừng!” Lúc này, Lâm Tử Lam lên tiếng.
Nghe một tiếng như thế, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên nhìn sang bên phía Lâm Tử Lam.
Thấy Lâm Tử lam vì Tiêu Dật cầu xin, lồng ngực của anh dường như có ngọn lửa giận không cách nào phát tiết ra ngoài.
“Tránh ra!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam đứng ở trước mặt Tiêu Dật, bộ dạng không muốn mở đường.
Mặc Thiếu Thiên nắm súng, nắm thật chặt.
Lúc này, tay của Hách Tôn, ở phía sau vỗ nhẹ bả vai Mặc Thiếu Thiên một cái, Mặc Thiếu Thiên có chút hơi ngẩn ra, rõ ràng, mới vừa rồi không nên kích động như vậy.
Lúc này, Hi Hi ở một bên nhìn, thấy một màn như vậy, không nhịn được mở miệng, “Cha!”
Một màn này, Hi Hi cũng không muốn thấy.
Nếu như cha thật sự nổ súng, mặc kệ có bắn trúng Tiêu Dật thúc thúc hay không.
Đây đối với mẹ cùng cha, đều không có lợi cho sự phát triển.
Cho nên, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, lắc đầu một cái.
Mặc Thiếu Thiên rất khó khăn mới làm giảm lửa giận trong lòng xuống.
Sau đó, nhìn Tiêu Dật, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên chợt cười quyến rũ, “Tiêu Dật, lúc nào thì, anh cũng thích núp ở sau lưng phụ nữ!”
Những lời này, đủ độc.
Lâm Tử Lam nghe, cũng cảm thấy hết sức chói tai không thoải mái.
Không ngờ Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, thế nhưng độc ác như vậy, lúc này,Lâm Tử Lam quay đầu lại nhìn Tiêu Dật một cái.
Thế nhưng Tiêu Dật lại đứng ở đó, không có chút nét mặt nào, hình như lời Mặc Thiếu Thiên mới nói, giống như không phải nói với anh.
Không có chút tác dụng nào.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, anh không cần cùng tôi múa mép khua môi, anh cứ nói thẳng, anh nghĩ muốn như thế nào! ?” Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
A. . . . . .
Nghe thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên chợt cười lên, khóe miệng mang theo vài phần khinh thường.
“Làm sao bây giờ? Anh muốn lén lút dẫn người phụ nữ của tôi đi ra ngoài, anh hỏi tôi muốn như thế nào! ?” Nếu như không phải là cảm thấy Tiêu Dật có cái gì không đúng, anh cũng sẽ không phát hiện, Tiêu Dật có sắp xếp khác.
Anh chỉ là đánh cuộc, Tiêu Dật sẽ mang Lâm Tử Lam rời đi.
Nhưng không ngờ chính là tối hôm nay!
Tiêu Dật, quả nhiên, vì Lâm Tử Lam, chuyện gì cũng có thể làm ra .
Nghĩ tới đây, lòng của Tiêu Dật, càng thêm khó chịu.
“Nếu như, tôi muốn để cho anh chết ! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật hung hăng nói.
Vào giờ phút này, Mặc Thiếu Thiên hận không thể giết chết Tiêu Dật.
Vậy mà, Tiêu Dật đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, cho dù đối mặt Mặc Thiếu Thiên hung dữ, vẫn trấn định tự nhiên như cũ, “Sợ rằng, anh không có bản lãnh này!”
Nghe được những lời này của Tiêu Dật, khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười nhạt khinh thường .
“Tiêu Dật, có lúc, tự tin quá mức, cũng không phải là một chuyện tốt!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật nói gằn từng chữ.
“Những lời này, tôi trả lại nguyên vẹn cho anh!” Tiêu Dật cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Hai người đứng ở nơi đó, cho dù vẫn không nhúc nhích dao động súng, nhưng vẫn có thể cảm thấy như cũ căm thù của bọn họ đang từ từ gia tăng lên.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, “Không bằng, kế tiếp, chúng ta chơi một trò chơi như thế nào! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật hỏi.
Khóe miệng mặc dù cười, nhưng là nét cười lạnh, ai nấy đều thấy được, Mặc Thiếu Thiên bên trong là tốt bụng cùng người khác chơi trò chơi?
Nhất định là có âm mưu!
Nếu không, không biết nụ cười kia sao tràn đầy tự tin!
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiêu Thiên, “Trò chơi gì! ?”
“Tôi đánh cuộc, anh cứ như thế này, nhất định sẽ chờ đợi không kịp lúc này nên rời đi thôi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật nói gằn từng chữ.
Nghe thế, ánh mắt Tiêu Dật nhìn thẳng vào Mặc Thiếu Thiên, không biết anh ta lại muốn chơi cái gì.
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Bây giờ tôi đợi không kịp lập tức muốn rời đi!”
Nói xong, càng thêm kéo chặt tay của Lâm Tử Lam, “Mang cô ấy cùng rời khỏi!”
Nhìn động tác của Tiêu Dật, lông mày Lâm Tử Lam nhíu lại, không biết nên nói gì, nhưng là, cô thật sự không muốn kẹp ở giữa bọn họ.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn động tác của Tiêu Dật, ánh mắt sắc bén, hai tay cũng nắm chặt lại, nhưng là, anh nhịn được.
Ngước mắt nhìn Tiêu Dật, khóe miệng thoáng qua một tia chắc chắn, “Sợ anh, không có cơ hội này!”
Tiêu Dật căm tức nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên cũng hung hăng nhìn Tiêu Dật.
Ánh mắt trao đổi của hai người, cũng làm cho không khí xung quanh lạnh lên rất nhiều.
Lâm Tử Lam đứng ở đó,hiện tại cũng không biết nên lấy tâm tình gì đối mặt.
Hi Hi cùng Hoa Hồng cũng đứng ở một bên nhìn.
Xem ra, cha nói không sai.
Tiêu Dật thúc thúc quả nhiên có mục đích này.
Ánh mắt Hi Hi lần nữa đối với Tiêu Dật thoáng qua một tia thất vọng.
. . . . .
Có chút yêu, không thể miễn cưỡng là có thể đi chung với nhau.
Nhưng tại sao Tiêu Dật liền không muốn hiểu rõ chứ.
Đang lúc ấy thì, âm thanh chấn động ong ong vang lên vào lúc này.
Tiêu Dật sững sờ, cũng không có giấu giếm, lập tức nhẹ nhàng ấn xuống một cái trên tai nghe điện thoại.
“Có chuyện gì! ?”
“Tiêu chủ, chuyện có gì ngoài ý muốn!” Ảnh Tử ở bên kia điện thoại nói.
Tiêu Dật sững sờ, ánh mắt theo bản năng quét qua trên người của Mặc Thiếu Thiên.
Anh cũng không có lập tức hỏi chuyện gì, mà lạnh lùng mở miệng nói một câu, “Nói!”
“Thời điểm tôi ở bên ngoài tiếp ứng các người, bị người khác đuổi giết, mà ở bên cửa ra, có rất nhiều người” Ảnh Tử nói.
Nghe thế, nắm tay Tiêu Dật nắm chặt lại.
Chẳng lẽ Mặc Thiếu Thiên ám chỉ chính là chuyện này sao! ?
Ánh mắt, giống như chim ưng hung hăng lướt qua trên người của Mặc Thiếu Thiên.
“Hiện tại như thế nào! ?” Tiêu Dật lạnh giọng hỏi.
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp bỏ rơi bọn họ!” Ảnh Tử nói ở trong điện thoại.
Tiêu Dật nắm tay thật chặt, vì không muốn bại lộ tâm tình của mình, chỉ đành phải lạnh lùng đáp một tiếng, “Ừ!”
Nhìn Tiêu Dật không nói thêm gì nữa, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, hình như, anh ta suy tính không nói, mặc Thiếu Thiên cũng biết chuyện gì xảy ra.
Mà Lâm Tử Lam đứng ở một bên, nhìn Tiêu Dật, “Làm sao vậy! ?”
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, ngước mắt, ánh mắt vừa quét qua mắt Mặc Thiếu Thiên, cuối cùng mở miệng, “Không có gì!”
Mặc Thiếu Thiên cười.
Chuyện như vậy, anh ta làm sao có thể nói cùng Lâm Tử Lam.
Chỉ là, kịch hay vẫn còn ở phía sau.
Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
Tiêu Dật, tôi muốn để cho anh biết vì những chuyện anh đã làm, phải trả giá cao! ! !
Mặc dù Tiêu Dật ngoài miệng nói không có chuyện gì, nhưng Lâm Tử Lam cảm thấy, nhất định có chuyện.
Hơn nữa, chuyện này, cùng Mặc Thiếu Thiên có liên quan.
Nhưng Lâm Tử Lam không phân biệt được chuyện gì, căn bản không thể nào mở miệng, không biết nên nói gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, “Tiêu Dật như thế nào, lời của tôi nói, đúng phải không! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật hỏi.
Lúc này, Tiêu Dật cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, anh cho rằng làm như vậy, tôi liền thỏa hiệp sao! Anh không khỏi quá coi thường tôi!” Tiêu Dật cũng lạnh lùng nói.
Mặc Thiếu Thiên nghe .
Lười biếng nhíu mày, “ok, rất tốt!” Mặc Thiếu Thiên cười nói.
Nhưng xem anh ta có thể giả bộ bao lâu.
Bất ngờ vẫn còn ở phía sau!
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn đến ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên.
Không biết bọn họ đang làm gì, nhưng Lâm Tử Lam rất muốn hiểu rõ, nhưng thời điểm chạm ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng của Lâm Tử Lam xẹt qua một cảm giác khác thường.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam, liếc một cái, rất nhanh, liền di chuyển ánh mắt nhìn về phía nơi khác.
Chân mày của Lâm Tử Lam nhíu lại.
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặc dù ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng Mặc Thiếu Thiên mới biết, anh ta thực sự rất sốt ruột.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Dật lần nữa vang lên.
Thời điểm tiếng chuông điện thoại vang lên, ở trong lòng của Tiêu Dật thoáng qua một tia dự cảm xấu.
Hơn nữa thấy khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười chắc chắn, cũng biết, Mặc Thiếu Thiên không chỉ ngăn cản Ảnh Tử đơn giản như vậy.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dật nghe điện thoại.
Ngay khi nghe được lời nói từ bên trong truyền ra thì trong nháy mắt ánh mắt Tiêu Dật mở to, một giây sau, anh nhanh chóng giơ súng trong tay lên, nhắm ngay Mặc Thiếu Thiên.
Động tác, chỉ trong nháy mắt.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn đứng ở đó, nhìn Tiêu Dật chĩa súng về hướng mình, không có chút nào sợ hãi, ngược lại nhìn Tiêu Dật, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt.
Cuối cùng đã tức giận!
Đây mới là kết quả anh muốn !
Lúc này, Lâm Tử Lam không hiểu Tiêu Dật nghe được cái gì, nhìn hành động của anh, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Tiêu Dật, anh làm sao vậy! ?”
Lúc này, Tiêu Dật cầm súng, dùng rất lớn hơi sức, gân xanh cũng hiện ra ngoài.
“Mặc Thiếu Thiên, anh hèn hạ!” Tiêu Dật gần như ngừng lại một chút nói ra.
Lâm Tử Lam mặc dù không có hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn bọn họ giơ súng như vậy, trong lòng không nói ra được rối rắm.
Mà Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, “Tiêu Dật, chúng ta có qua có lại!” Mặc Thiếu Thiên căm hận nói.
Mấy năm trước, công kích Cửa Ngục như thế, mấy năm sau, anh ta cũng như thế ích kỷ che giấu Lâm Tử Lam.
So sánh với nhau mà nói, anh chỉ là bề ngoài mà thôi!
“Mặc Thiếu Thiên, nếu anh là đàn ông, hãy cùng tôi một chọi một !” Tiêu Dật nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười nhạt, “Tiêu Dật, những lời này, mấy năm trước, tại sao anh không nói! ?”
Anh em Cửa Ngục cũng không phải là người sao?
Đồng Minh bọn họ đều là người! ?
“Mặc Thiếu Thiên !” Tiêu Dật kích động la to, súng trong tay, cũng thiếu chút nữa cướp cò.
Lâm Tử Lam nhìn, một hồi kinh hãi, lập tức cản bọn họ lại, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ?” Lâm Tử Lam hỏi.
Nhưng không ai trả lời cô.
Hi Hi cùng Hoa Hồng đứng ở một bên, Hách Tôn cùng Tô Cẩn Nhi cũng ở đây, cũng không có mở miệng trả lời.
Thật ra thì, cái kế hoạch này, bọn họ cũng đều biết, trừ Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật.
Nhìn bọn họ không trả lời, Lâm Tử Lam cau mày, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ?” Cô hỏi lại câu một lần nữa.
Vẫn như cũ.
Không có ai nói cho Lâm Tử Lam!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh đã làm cái gì! ?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Làm gì, anh ta đã từng làm chuyện gì đối với anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Một câu nói, Lâm Tử Lam kinh hãi.
Biết bọn họ không tầm thường, cũng biết bọn họ cùng hắc đạo có quan hệ.
Nhưng nếu như, Mặc Thiếu Thiên đơn phương làm cái gì đối với Tiêu Dật, Lâm Tử Lam hỏi như vậy, có vẻ hợp lý!
Nhưng nghe được lời nói sau của Mặc Thiếu Thiên, cô đột nhiên cảm thấy, tự mình hỏi một câu, trong nháy mắt không có ý nghĩa.
Tiêu Dật, đã từng làm giống như chuyện Mặc Thiếu Thiên làm sao!
Mặc dù cô không biết chuyện gì, nhưng lại biết rất nghiêm trọng!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật.
“Tiêu Dật, tôi nhẫn nhịn anh đã lâu rồi, mấy năm trước, anh liên kết với các bang phái khác giết chết vô số anh em của tôi ở Cửa Ngục, nhưng mấy năm sau, anh tự mình đem Lâm Tử Lam giấu đi, tôi không động anh…anh thật sự coi tôi là kẻ đần độn sao! !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật la to.
Thù hận mấy năm trước, cũng đặt ở đáy lòng.
Thù này không báo, anh không phải là Mặc Thiếu Thiên!
Có thù phải trả, mới là tính cách của anh.
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam chợt hiểu rõ ra.
Bây giờ, Mặc Thiếu Thiên là nhân lúc Tiêu Dật ở chỗ này, cũng đối với người của Tiêu Dật, làm ra chuyện giống vậy sao!
Nhưng cô lại không biết nên mở miệng như thế nào, hóa giải chuyện này.
Tiêu Dật cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặc dù như thế, nhưng bây giờ, anh vẫn không cách nào tha thứ đối với những chuyện Mặc Thiếu Thiên đã làm với anh.
“Mặc Thiếu Thiên, tôi bây giờ đang ở nơi này, có chuyện gì, anh nhằm vào tôi!” Tiêu Dật nhìn Mặc thiếu Thiên nói gằn từng chữ, gương mặt đẹp trai, bởi vì dùng sức quá mức, mặt đều đỏ lên.
Nghe lời nói như thế, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười lạnh.
Anh biết Tiêu Dật hiện tại lo lắng chuyện gì.
Chỉ là, Cửa Ngục, còn có mấy bang phái khác đồng thời công kích Đồng Minh.
Bây giờ, kẻ địch của Đồng Minh trước sau đều có, kẹp ở giữa, không cách nào đi tới, cũng không cách nào lui về phía sau.
Nhưng anh không có tàn nhẫn như Tiêu Dật, trực tiếp xuống tay, mà nhất định uy hiếp Đồng Minh.
“Dĩ nhiên, tôi làm chuyện này chính là muốn anh đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật nói gằn từng chữ, “Anh yên tâm, tôi không có tàn nhẫn như anh, tôi còn không cho người giết bọn họ, bây giờ, bọn họ đang chờ anh tới cứu, nhưng nếu như anh đến trễ, vậy coi như khó mà nói. . . . . . !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật từ từ lên tiếng.
Bộ dáng kia, mặc cho bất luận kẻ nào cũng biết ý của Mặc Thiếu Thiên!
Tiêu Dật đứng ở đó, nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, Tiêu Dật biết, Mặc Thiếu Thiên đang ép anh rời đi.
Buộc anh buông tha Lâm Tử Lam.
Dưới mắt, anh muốn mang Lân Tử Lam rời đi, căn bản là chuyện không thể nào.
Có thể chính là lại để cho anh buông Lân Tử Lam ra. . . . . .
Không!
Không thể nào!
Anh không thể buông Lâm Tử Lam ra!
Anh biết, như vậy vừa buông ra, chính là vĩnh viễn rồi !
Lúc này, Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt cũng nhìn Tiêu Dật.
Mọi người đọc hết chưa, mình edit hết hơi luôn nè!