Lúc này, bóng dáng kia từ sau đám người đi tới, Hi Hi nháy mắt ngẩn người, một đôi con mắt cũng không dám chớp một cái, mà trong lòng, lại nói không nên lời kích động!
Tiếp theo giây, Hi Hi trực tiếp chạy vội qua, lập tức cao hứng ôm lấy Lâm Tử Lam, "Mẹ!"
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, cảm giác bỗng nhiên có một tiểu hài tử ôm lấy mình, nhưng lại kêu cô là mẹ, Lâm Tử Lam lập tức sững sờ tại chỗ.
Mà người trong thôn trang thần bí, cũng đều ngẩn người.
Nhìn Hi Hi ôm Lâm Tử Lam.
Louis cũng sửng sốt, bọn họ tìm người, dĩ nhiên là cô!
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, nhìn Lâm Tử Lam, cô ấy không có chuyện gì, cuối cùng, trong lòng của cô yên tâm rất nhiều.
"Mẹ, bảo bối rất nhớ người!" Hi Hi ôm Lâm Tử Lam, mặc dù lúc này, không nên khóc, nhưng là Hi Hi vẫn là nhịn không được kích động trong lòng, nhìn thấy Lâm Tử Lam vui sướng, nhiều hoài niệm lúc trước cùng Lâm Tử Lam ở một chỗ, nghĩ đến đây, hốc mắt Hi Hi đã ươn ướt.
Bé cũng không sợ người khác chê cười, ôm Lâm Tử Lam một hồi mè nheo.
Lúc này, Lâm Tử Lam chậm rãi phục hồi lại tinh thần, gục đầu xuống, nhìn đứa bé đang ôm mình.
Một khắc kia,trong lòng Lâm Tử Lam, thế nhưng nói không nên lời, cảm giác kỳ quái, nhưng nhìn Hi Hi, lại có một loại cảm giác rất thân thiết.
Cô hình như không bài xích đáu bé này ôm mình như vậy.
Nhưng là, cô luôn luôn làm rõ thực tế.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, nửa ngày sau mở miệng, Lâm Tử Lam nhìn bé mở miệng, "Cháu là. . . . . . ?"
Một câu, kéo Hi Hi quay về thực tế.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi, nhưng là ánh mắt, tất cả đều là xa lạ hoang mang, trong lòng Hi Hi hồi hộp.
"Mẹ, con là bảo bối!" Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói, thanh âm có điểm run run.
Nhưng là, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, ánh mắt cũng là hoàn toàn xa lạ.
Lâm Tử Lam còn chưa có mở miệng nói chuyện, lúc này, Mặc Thiếu Thiên giống như nghe được động tĩnh gì, cố gắng mở to mắt.
Quả nhiên, một khắc nhìn thấy Lâm Tử Lam kia, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên một chút cười, Lâm Tử Lam, rốt cục nhìn thấy cô !
Giây tiếp theo giây, còn không biết tình huống như thế nào, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên nhắm mắt lại, ngã xuống!
Hi Hi muốn nói cái gì, quay đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, hô lớn một tiếng, "Cha !"
…………..diendanlequidon………
Trong phòng, Lâm Tử Lam nhìn người nằm ở trên giường, mày nhíu lại.
Thật sự cô không chút nào nhớ được , chỉ là người đàn ông này, bộ dạng rất yêu nghiệt, hơn nữa,đôi môi biến thnahf màu đen, càng lộ vẻ yêu trị.
Lúc này, Hi Hi đi qua, nhìn Lâm Tử Lam, mày hơi hơi nhíu lại, "Mẹ, người thật sự không nhớ rõ chúng ta sao? !" Hi Hi nhìn cô hỏi.
Nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam xa lạ, Hi Hi chỉ biết, đây không phải là giả, mẹ thật sự không nhớ rõ bọn họ !
Cũng đúng, nếu nhớ rõ nói, mẹ khẳng định sẽ nghĩ biện pháp thông báo cho bọn họ .
Chính là, mọi chuyện vì sao lại biến thành như vậy, chẳng lẽ là tại thồi điểm nổ mạnh kia, mất đi trí nhớ?
Hi Hi có các loại suy nghĩ, nhưng không có một cái đáp án khẳng định.
Duy nhất khẳng định đúng là, mẹ không nhớ rõ bọn họ, không nhớ rõ mọi người bọn họ.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, nghe lời của bé, Lâm Tử Lam thế nhưng cảm thấy thương cảm.
Cô cũng kết luận, Hi Hi không phải đang nói dối, bởi vì cô còn nhớ rõ tối hôm đó, cô thốt ra một câu bảo bối. . . . . .
Mà bé, chính là bảo bối!
Cho nên, Lâm Tử Lam tuyệt đối là cùng bé quen biết!
Cho nên, cô tin tưởng Hi Hi không có lừa cô.
Nhưng là vì sao, Tiêu Dật không có nói cho cô, cô còn có con trai? !
Chuyện này rốt cuộc như thế nào?
Vì sao đứa bé này kêu cô là mẹ, mà kêu người nam nhân này là cha?
Chẳng lẽ cô cùng người nam nhân này —— quen biết!?
Nhìn bộ dáng Lâm Tử Lam mê hoặc, Hi Hi chỉ biết, Lâm Tử Lam thật sự quên .
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn bé, "Tôi lúc trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi chuyện đều quên hết!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi một chữ một nói.
Quả nhiên là như vậy.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, có chuyện cẩu huyết như vậy sao!?
Thật vất vả tìm được, hiện tại một câu, mất trí nhớ !
Rất cẩu huyết !
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, không biết vì sao, càng nhìn càng quen thuộc, hơn nữa, cảm giác thân thiết không hiểu, hơn nữa, rất muốn đi lên ở trên mặt Hi Hi hôn một cái.
Bất quá, cô vẫn bình tĩnh lại.
Không hồi phục trí nhớ lúc trước, cô sẽ không làm ra chuyện thất lễ như vậy.
Lúc này, Hi Hi đi đến bên giường, nhìn Mặc Thiếu Thiên, cha đến bây giờ còn hôn mê, không có tỉnh.
Cũng không biết Hách Tôn thúc thúc theo chân bọn họ lấy thuốc giải độc thế nào ! ?
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Anh ta trúng độc ! ?"
Hi Hi gật gật đầu, trên mặt thoáng hiện một chút thần sắc khổ sở, nếu cha vì thế xảy ra chuyện gì, bé cũng thật muốn tự tử.
Mẹ cũng quên bé , bé nên làm cái gì bây giờ! ?
Nhìn trên mặt Hi Hi biểu tình khổ sở, Lâm Tử Lam cũng không biết vì sao, mày nhíu lại, nhìn Hi Hi khổ sở, cô thế nhưng cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Ngay lúc này, Hách Tôn ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy Hách Tôn trở về, Hi Hi trực tiếp hỏi, "Hách Tôn thúc thúc, thế nào? Có thuốc giả hay không ! ?"
Chuyện được nói rõ ràng, Louis cũng không có giống như lúc trước làm khó bọn họ, buông tha bọn họ, nhưng là, hạn cho bọn họ ở lại mấy ngày, phải lập tức rời đi.
Bọn họ tạm thời đáp ứng.
Nhưng là tình huốn cha như vậy, bọn họ rời đi như thế?
Vì thế, Hách Tôn phải đi tìm Louis trao đổi , xem bọn hắn có thuốc giải hay không.
Lúc này, Hách Tôn nhìn Hi Hi, sau đó lắc lắc đầu.
"Không có, Louis nói, độc này, đều là vì phòng ngừa người tiến vào, chính bọn họ tuyệt đối sẽ không theo bên kia, cho nên không có thuốc giải!” Hách Tôn nói.
Nghe thế cái, sắc mặt Hi Hi hết sức khó coi.
"Chẳng lẽ cha sẽ như vậy sao? !" Hi Hi hỏi.
Hách Tôn mím môi, nhìn Hi Hi.
Lúc này, Hi Hi tựa hồ nhớ tới cái gì, "Nếu chúng ta hiện tại rời đi, đi ra ngoài, đi ra bên ngoài, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp cứu cha !" Hi Hi nói.
Lúc này, Hách Tôn nhìn bé, "Louis nói, cha cháu hiện tại không nên đi lại, đi lại sẽ chỉ làm độc tố càng thêm lan tràn, không thể cử động!"
"Vậy làm sao bây giờ! ? Chúng ta ở chỗ này ngồi chờ chết sao!" Hi Hi lo lắng hỏi.
"Cháu đừng vội, ta nghĩ lại đi rừng rậm nhìn xem, nhìn cha cháu trúng độc gì, Louis nói, cha cháu còn có thể kiên trì hai ngày, cho nên, chờ ta đi lấy căn nguyên của độc dược, có lẽ còn có cơ hội nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải!" Hách Tôn nói.
Nghe lời Hách Tôn nói, Hi Hi sững sờ, sau đó nhìn Hách Tôn, không biết nên nói cái gì mới tốt, "Nhưng là, bên trong rất nguy hiểm!" Hi Hi nói.
Mọi người bọn họ, cũng là mất thật nhiều hơi sức từ bên trong đi ra, nhưng là Hách Tôn là một người đi , nên có bao nhiêu nguy hiểm, Hi Hi đều biết!
Không nói đến mãng xà kia, bên trong còn không biết có bao nhiêu ngạc nhiên cổ quái gì đó.
"Hiện tại, chúng ta chỉ có thể làm như vậy !" Hách Tôn nói.
Có một đường sinh cơ, anh cũng sẽ không bỏ qua!
"Nhưng là. . . . . ." Hi Hi nhìn Hách Tôn còn muốn nói điều gì, lúc này, Hách Tôn vươn tay ngắt lời, sau đó đôi tròng mắt kia nhìn Mặc Thiếu Thiên nằm trên giường.
Vài giây sau, anh chậm rãi mở miệng, "Ta tin tưởng, nếu như là ta trúng độc, Thiếu Thiên cũng nhất định sẽ làm như vậy !"
Anh thập phần khẳng định!
Lúc này, Hi Hi nhìn Hách Tôn, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Bé không nói gì thêm, không có nghĩa là người khác sẽ không nói cái gì.
Nghe được Hách Tôn muốn trở về rừng rậm, Tô Cẩn Nhi lập tức đi đến, nhìn bóng lưng Hách Tôn mở miệng.
"Không được!"
Nghe thấy âm thanh không được, Hách Tôn nhíu mày, không coi đó là vấn đề, ngược lại nhìn Hi Hi, "Chăm sóc tốt cha cháu!!"
Hi Hi không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tô Cẩn Nhi đứng ở phía sau, căn bản Hách Tôn không đem lời của cô nghe lọt!
Thời điểm Hách Tôn đi qua trước mặt Tô Cẩn Nhi, Tô Cẩn Nhi chắn trước mặt của anh, "Không được, anh không thể đi!"
Lúc này, Hách Tôn mới ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt như trước,” Tôi mang cô tới nơi này, không phải để cho cô ngăn cản tôi!”
"Tôi biết, nhưng là anh có thể hiểu rừng rậm nguy hiểm cỡ nào sao, nếu anh quay trở lại, gặp bầy sói thì phải làm sao!??" Tô Cẩn Nhi hỏi.
"Cũng không phải chuyện cô có thể quản!”Hách Tôn một chữ một nói.
Nghe trong lời Hách Tôn nói, trong lòng Tô Cẩn Nhi một trận đau đớn, nhưng là lại thập phần lo lắng, sốt ruột.
"Anh sẽ chết ở bên trong !" Tô Cẩn Nhi lo lắng nói.
"Cũng không có quan hệ với cô!” Hách Tôn thập phần lạnh nhạt nói.
Tô Cẩn Nhi cũng không biết vì sao, Hách Tôn có thể đối với mọi người ôn hòa, nhưng là chỉ duy nhất đối với cô lạnh nhạt như vậy, tàn nhẫn!
Tô Cẩn Nhi đứng ở chỗ đó, bị Hách Tôn chặn không còn lời nào để nói.
"Tránh ra!"
"Không tránh!"
"Tránh ra!"
"Không tránh! ! !" Tô Cẩn Nhi chấp nhất nhìn Hách Tôn, cặp mắt kia, lại dẫn theo vô hạn kiên định cùng ủy khuất.
Hách Tôn nhìn cô, ánh mắt nảy sinh ác độc, trừ bỏ Tô Cẩn Nhi ở ngoài, còn không có người dám ngăn cản anh như vậy, nơi này, Hách Tôn xoay người, hướng đi trở về.
Nhưng mà, thời điểm Tô Cẩn Nhi nghĩ đến anh không đi, Hách Tôn hướng trên bàn lấy thanh dao, lại hướng Tô Cẩn Nhi đi tới.
Tô Cẩn Nhi sửng sốt, nhìn Hách Tôn. . . . . .
Trong lòng hạ quyết đinh, dù sao cũng không cho anh đi!
"Cho dù anh đâm tôi, tôi cũng không để cho anh đi!”Tô Cẩn Nhi nói.
Dù sao cũng không phải không có dã đâm!
Trừ phi, anh giết cô, cô không có cách nào ngăn cản, nếu không , cô nhất định phải ngăn cản.
Lúc này, Hách Tôn nhìn cô, trực tiếp thu dao vào, sau đó nhìn thẳng Tô Cẩn Nhi, "Tôi nói lại lần một lần nữa, tránh ra!"
"Không ——"
"Nói lại lần nữa, lập tức biến mât ở trước mặt tôi, không bao giờ tôi muốn nhìn thấy cô!" Hách Tôn hung hăng nói.
Vì thế, Tô Cẩn Nhi định nói gì,lại dừng lại. . . . . .
Giờ này khắc này, cô không sợ anh giết cô, chỉ sợ anh không cho cô đi theo bên cạnh anh………….
Vì thế, Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, cảm giác nói không ra lời.
Hoa Hồng ở sau nhìn, cô không hiểu yêu, cũng không biết vì sao Tô Cẩn Nhi lại ở bên người Hách Tôn như vậy, không hề tôn nghiêm, nếu như là cô, cô tuyệt đối sẽ không như thế, nhưng là, cô cũng không phát biểu cái gì, cũng sẽ không xem thường cái gì, yêu, cũng yêu đến chỗ sâu nhất, ngay cả mình cũng bị mất!
"Tránh ra!" Hách Tôn lạnh lùng nói.
Vì thế lần này, Tô Cẩn Nhi không có nói cái gì nữa, chính là đứng ở chỗ đó, không hề động.
Nhìn bộ dáng của cô, Hách Tôn cái gì cũng không có nói, trực tiếp vòng qua cô đi ra ngoài.
Tô Cẩn Nhi đứng ở tại chỗ, nắm chặt hai tay, sau đó quay đầu, nhìn bóng lưng Hách Tôn mở miệng, "Cho dù anh tìm được độc gì, cũng không nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải được !!" Tô Cẩn Nhi một chữ một nói.
Lời của cô vừa nói xong, bước chân Hách Tôn dừng lại.
Ánh mắt, hiện lên một tia chắc chắc, lập tức, anh quay đầu nhìn Tô Cẩn Nhi, "Có ý tứ gì! ?"
"Căn bản là không có thuốc giải, cho dù muốn nghiên cứu chế tạo, cũng cần nửa tháng, chờ thuốc giải, Mặc Thiếu Thiên cũng đã chết!" Tô Cẩn Nhi một chữ một nói.
Giống như, không sợ chọc giận Hách Tôn.
Nghe trong lời Tô Cẩn Nhi nói, Hách Tôn ngược lại không tức giận , có nhiều thú vị nhìn cô, "Tôi không phải nói này, tôi là hỏi cô, cô làm sao có thể biết! ?"
Cô theo anh từ Italya đến, cô theo nói không cho anh đi vào, đến bây giờ, một loạt chuyện Tô Cẩn Nhi làm, đều biểu lộ, cô rất hiểu biết nơi này.
Đó cũng là nguyên nhân Hách Tôn mang cô tới nơi này.
Anh cảm thấy, Tô Cẩn Nhi không chỉ biết nơi này rất nguy hiểm mà thôi, cô còn biết nhiều hơn vậy!
Hách Tôn nhìn cô, sau đó chậm rãi hướng cô đi tới, ánh mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, "Làm sao cô biết, nghiên cứu chế tạo thuốc giải cần thời gian dài như vậy!?"
Cô biết đến, giống như rất nhiều. . . . . .
Cô đối với nơi này, giống như rất quen thuộc.
Ánh mắt Hách Tôn, giống như nhìn thấu người khác, Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, không nghĩ tới Hách Tôn lại phát hiện, cô cuống quít né tránh ánh mắt của ánh,"Tôi chỉ là đoán mà thôi. . . . . ."
Tô Cẩn Nhi gật đầu, "Đúng, cho dù anh tìm được, nghiên cứu chế tạo cũng cần thời gian , Mặc Thiếu Thiên căn bản không kịp đợi, cho nên anh không cần đi!" Tô Cẩn Nhi nói.
"Vậy sao?" Hách Tôn hỏi, nhìn về phía Tô Cẩn Nhi.
Hi Hi cùng Lâm Tử Lam cũng đứng ở một bên, một đôi ánh mắt có vài phần tương tự, nhìn hai người Hách Tôn cùng Tô Cẩn Nhi .
Hi Hi cùng Lâm Tử Lam hai người tuy rằng đều không có nói chuyện, nhưng là bọn họ đều có thể nhìn ra được, Tô Cẩn Nhi có cái gì không thích hợp, cô ấy giống như biết rất nhiều chuyện . . . . . .
Lâm Tử Lam ở trong này đợi ba tháng, đều không có quen thuộc như cô ấy!
Hi Hi cũng cảm thấy như vậy, Tô Cẩn Nhi giống như so với bọn họ biết vô cùng nhiều.
Chẳng lẽ, cô đã tới nơi này? !
Nghĩ tới cái khả năng này, trong lòng Hi Hi nói không nên lời khẩn trương, nếu như là như vậy, thật tốt!
"Cô ngay cả thời gian nghiên cứu thuốc giải, cũng biết rõ ràng như vậy!?! ?" Hách Tôn hỏi.
Đáy lòng Tô Cẩn Nhi đột nhiên co rúm lại, cô chỉ biết, lừa không được bao lâu, Hách Tôn là người khôn khéo như vậy, nhất định sẽ phát hiện cái gì!
Lúc này, Tô Cẩn Nhi ngẩng đầu nhìn Hách Tôn, “Đúng, tôi biết rất rõ ràng!"
"Hơn nữa, loại độc chất này, căn bản là không có thuốc giải có thể nghiên cứu chế tạo " Tô Cẩn nhi nói, "Anh cũng không cần đi tìm, bởi vì anh chỉ cần đụng tới, ngay cả anh cũng sẽ trúng độc!"