Tử Lam đang đứng ở khúc quanh vô tình nghe được đối thoại của bọn họ, nhìn hai người thâm tình ôm hôn , nàng nhíu mày giây lát.
Vốn nàng đối với việc hắn không nhớ nàng, có chút hoài nghi, nhưng hiện tại, nàng đã không có nghi ngờ gì nữa.
Không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại rât tinh mắt đấy! (nếu tỷ biết thiên ca vẫn nhớ, tỷ không bay ngược lại sang Mĩ mới lạ..nghiệt duyên mà)
Nàng không dám chắc năng lực hiện tại của nàng bao nhiêu, nhưng trên phương diện thiết kế, nàng tương đối có phần rất tự tin về mình!
Nàng ở nước Mĩ nhận được rất nhiều phần thưởng, đâu phải là giả đâu...
Hiện tại nàng hoàn toàn thả lỏng tâm tình yên tâm công tác..
Nghĩ tới đây, Tử Lam hớn hở xoay người bỏ đi , không làm phiền người ta âu yếm yêu thương.
Mặc Thiếu Thiên giống như phía sau lưng có thêm một đôi mắt, hắn thật đắc ý, sau khi nàng quay người bỏ đi,Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên nở một nụ cười tà mị yếu ớt, ngay sau đó buông Trọng Nhược Tình trong ngực ra.
“Anh làm sao vậy Thiếu Thiên ?” Trọng Nhược Tình hỏi, nàng không đơn giản chỉ là nhân viên quản lý của công ty ,nàng còn là vị hôn thê chưa cưới của Mạc Thiếu Thiên..
Tin đồn, Mặc Thiếu Thiên nữ nhân có thể tạo thành mấy chục đội banh, nhưng duy nhất có thể ở lâu bên cạnh hắn ở A Thị này chỉ có thiên kim của Thị Trưởng là Trọng Nhược Tình.
Cho nên, tất cả mọi người đều đồn rằng, Mặc Thiếu Thiên có thể là yêu Trọng Nhược Tình , nếu không, sẽ không đổi nhiều người như vậy,mà Trọng Nhược Tình lại có thể ở bên cạnh hắn ngây ngô lâu như thế !
Tóm lại trong mắt mọi người , chuyện không sớm thì muộn hai người cũng sẽ cưới nhau thôi !
“Nơi này là công ty!” Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt nói, mới vừa nhu tình yêu thương,hiện tại không còn xót lại gì ngoài vô tình hờ hững.
Trọng Nhược Tình cũng không thấy điểm nào kỳ quái, chỉ là cười một cái “Được, em đi làm việc đây, buổi tối gặp!”
“Ừm!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, đợi Trọng Nhược Tình rời đi, hắn cũng xoay người đi, gương mặt tà mị nở một nụ cười , vẫn như cũ đẹp trai làm cho người ta tim đập thình thịch.
Nữ nhân này, hắn muốn để cho nàng biết 7 năm trước đắc tội với hắn kết quả sẽ là gì !
Thế nhưng dám gọi hắn là 'ngưu lang' ...
Lại dám trả cho hắn phí dịch vụ.. Cầm trên tay chiếc lắc tay mỉm cười thích thú..
Chờ xem hắn như thế nào giáo huấn nàng..
Tử Lam buổi chiều đi dạo phố mua một it nhu yếu phẩm cần dùng trong nhà.
Lúc nàng trở về đã hơn sáu giờ chiều, vừa vào cửa liền nhìn thấy Hi Hi trên người mang tiểu tạp đề ở trong phòng bếp bận việc, trên bàn đã bày rất nhiều món ăn, thơm ngào ngạt , bảo đảm khách sạn quốc tế 5 sao đầu bếp ở đó nấu cũng không ngon bằng bé đâu nha !
Nhìn bóng dáng Hi Hi bận rộn, trong lòng Tử Lam có một chút áy náy xót xa.
Nhưng hết cách rồi, nàng từ lúc sinh ra đến lớn , cái gì đều biết, chỉ là không biết làm cơm, Hi Hi lại nói, nàng làm thức ăn, Darling đều không ăn.( Darling là con chó nhỏ của Hi Hi) (>._.<)
Mặc dù điểm này khiến Tử Lam có chút thất bại, nhưng thật may vì nàng có một con trai thiên tài, vì vậy nàng không cảm thấy bản thân thất bại lắm..
“Bảo bối, mẹ yêu con!” Tử Lam đổi dép tiến vào, trên mặt Hi Hi liền rơi xuống một cái hôn.
Hi hi thấy mẹ trở lại, lộ ra một nụ cười ưu nhã, “Mẹ, con cũng yêu người, mau rửa tay, lập tức liền ăn cơm!”
Tử Lam gật đầu một cái, nhanh đi rửa tay .
Rữa tay xong, Tử Lam ngồi vào bàn ăn, nhìn những thức ăn kia, nước miếng chảy dài , con trai làm cơm, luôn là đa dạng chồng chất, nàng ăn hoài không chán!
“Mẹ, hôm nay phỏng vấn như thế nào?” Hi hi hỏi.
Tử Lam ăn như gió cuốn mây bay,nghe Hi Hi hỏi mới dừng lại xíu trả lời " nói chung hồ sơ mẹ không một chút tì vết nào chỉ có một số người thích làm khó dễ nhưng cuối cùng mẹ vẫn được trúng tuyển" Nói xong nàng vùi đầu tiếp tục ăn..