“Đi thôi, chúng ta trở về!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
“Ừ, chẳng qua em muốn đi toilet, anh chờ em một lát!” Trọng Nhược Tình nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái đi ra lấy xe trước.
Trọng Nhược Tình mặc váy màu đen lộ nữa trên rất hấp dẫn, bên ngoài mặc một cái áo khoác nhỏ màu đỏ, một đôi chân đẹp thon dài lộ ra bên ngoài, dưới chân một đôi giày cao gót màu bạc, cả người tràn đầy phong tình hấp dẫn.
Tử Lam rữa tay có một tật xấu,nàng không thích hong khô, nàng thích để tự nhiên.
Nàng vừa muốn đi ra ngoài, cửa đã tự động mở ra, Trọng Nhược Tình đi vào, hai người vừa lúc không để ý liền đụng vào nhau tay nàng làm ướt quần áo Trọng Nhược Tình một mãng.
"Thật ngại qua tôi không phải cố ý. . . . . .” Tử Lam vội vàng xin lỗi.
“Này, ngươi làm gì đấy ?” Trọng Nhược Tình vội vàng nhìn y phục mình , chút nữa còn phải cùng Mặc Thiếu Thiên đi chơi, nếú ướt như vậy thật là xấu hổ..cũng tại nữ nhân này gây ra.
Trọng Nhược Tình cau mày, “Cô đi đường đều không có mở mắt mà nhìn hay sao? Không biết bộ y phục của ta đây rất đắc tiền sao?”
Lập tức,ý tưởng xin lỗi trong lòng Tử Lam biến mất trong nháy mắt .
Thật con mẹ nó ngang ngược mà..nàng muốn tu dưỡng tốt nhưng có kẻ lại không muốn như vậy ! Kiếm chuyện phải không? nàng bồi tới cùng...
Nhìn Trọng Nhược Tình, “Cô nói tôi đi đường không có mắt vậy cô thì sao..cô cũng chẳng phải không có mắt sao..?"
“Xem ra cô không chỉ không có mắt,mà còn bị điếc!” Tử Lam phi thường bình tĩnh nói.
Tử Lam xưa giờ nếu ai kính nàng một thước nàng sẽ kính người ta một trượng..có người muốn gây sự thì nàng phụng bồi..gặp phật giết phật..gặp ma giết ma..sợ ai sao..nghĩ muốn vô lại với nàng..nàng không bao giờ khách khí.
“Cô —— côi dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô không biết ta là ai sao?” Trọng Nhược Tình tức giận hô.
“Tôi không cần thiết cũng không cần biết côi là ai, nhớ giữ vững tu dưỡng bản thân!” Tử Lam khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, trực tiếp đi đi ra ngoài.
Trọng Nhược Tình kinh ngạc đứng tại chỗ, cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào dám dùng thái độ như vậy nói với nàng, quá kiêu ngạo rồi, nhưng ngại vì Mặc Thiếu Thiên vẫn còn ở bên ngoài đợi nàng, nàng nhanh lên đi vào, trang điểm lại, thu thập một tý đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên an vị ở trong xe, thấy Trọng Nhược Tình tức giận đằng đằng ngồi lên xe, liếc mắt nhìn nàng, “Thế nào?”
“Tức chết em rồi, ở toilet gặp phải một nữ nhân điên, lại dám giáo huấn em, nói em không có giáo dục! ?” Trọng Nhược Tình thở phì phò nói.
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, nghĩ thầm người nào lại dám dạy dỗ Trọng Nhược Tình? Sau lưng của nàng có thế lực mà người bình thường cũng không dám chọc vào!
Trọng Nhược Tình không ngờ Mặc Thiếu Thiên như vậy thờ ơ ơ hờ, nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, “Em bị người khác khi dễ, anh vậy mà không nhúc nhích, không chút nào để ý!”
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng chứa đựng nhàn nhạt nụ cười, thâm thúy tròng mắt làm cho người khác nhìn không rõ lắm, “Ba em là Thị trưởng thành phố, ai dám như vậy cả gan chọc giận em?”
Trọng Nhược Tình mới hít sâu một hơi, “Thôi, không tức giận!” Nghiêng đầu nhìn Mặc Thiếu thiên, “Thiếu Thiên, chúng ta tìm một chỗ tiếp tục chuyện mới vừa rồi có được hay không. . . . . .”