Vân Dục sửng sốt, nghe được thanh âm của Mặc Thiếu Thiên hết sức nghiêm túc liền cũng nghiêm túc hẳng lên, anh lập tức ngồi xuống hỏi, "Có chuyện gì? Nói đi!"
Mặc Thiếu Thiên mím môi, sau đó mở miệng, "Lâm Tử Lam mất tích !"
Vân Dục ngây ngẩn cả người.
"Tại sao lại thế?" Vân Dục hỏi, khó trách thanh âm của Mặc Thiếu Thiên trầm thấp khẩn trương như thế.
"Tôi hoài nghi cô ấy là bị người ta bắt cóc . . . . . ." Mặc Thiếu Thiên thanh âm trầm thấp nói.
Vân Dục lại sửng sốt, không nghĩ tới sự tình lại éo le như thế, bất quá, hình như trái tim của Mặc Thiếu Thiên đã bắt đầu dao động rồi.
Từ sau khi biết Mặc Thiếu Thiên có một đứa con trai thiên tài, anh không ngừng lãi nhãi bên cạnh hắn, Mặc Thiếu Thiên có tài đức gì mà có thể sinh đứa nhỏ thông minh như vậy, anh không ngừng ghen tị, chỉ là mới không gặp nhau vài ngày thì đã sảy ra chuyện như vậy.
Mặc Thiếu Thiên từ khi tiếp nhận công ty MK thì rất ít vận dụng quan hệ với Cửa Ngục, sợ là bị người phát hiện. Lần này hắn chịu mở miệng thì chứng minh hắn rất quan tâm đến chuyện này.
"Tóm lại, giúp tôi tra vị trí của Lâm Tử Lam, tôi muốn biết cô ấy ở nơi nào!" Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ nói.
Vân Dục lập tức nói, "Cậu yên tâm, tôi sẽ lập tức đi làm, một khi có tin tức tôi lập tức báo cho cậu!" Vân Dục nói.
"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Điện thoại bị ngắt, Mặc Thiếu Thiên nắm di động sau đó ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Hi Hi.
Hi Hi cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Kỳ thật bé biết, cha cũng rất cũng lo lắng cho mẹ!
"Ba đã báo cho người Cửa Ngục, có tin tức họ sẽ lập tức cho chúng ta biết!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hiện tại biện pháp duy nhất chính là chờ.
Chờ tin tức của Lâm Tử Lam!
Hi Hi gật gật đầu, cũng hiểu rõ.
Bé ban đầu cũng muốn tìm người của Hợp Tung nhờ hỗ trợ, nhưng phạm vi thế lực của Hợp Tung không ở bên này, không bằng nhờ thế lực Cửa Ngục của cha.
Chuyện này tạm thời chỉ còn cách đó, hiện tại tâm tình của Hi Hi cũng an tĩnh lại .
Bé đi qua nhìn Mặc Thiếu Thiên, nghĩ nghĩ mở miệng, "Cha, mẹ sẽ không có việc gì. . . . . . Đúng không?"
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, nhìn khuôn mặt khẩn trương non nớt kia của Hi Hi, lòng của Mặc Thiếu Thiên quặn đau.
"Mẹ của con sẽ không có việc gì, tuyệt đối sẽ không!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, gằn từng chữ cam đoan, giọng điệu giống như là một lời hứa hẹn.
Hi Hi gật đầu thật mạnh.
Tuy rằng bé vẫn chưa biết tình huống ra sao, cũng không biết là ai đã bắt mẹ đi, nhưng là căn cứ theo tình huống trước mắt mà nói, nếu người bắt cóc mẹ vẫn chưa gọi điện, như vậy liền chứng minh mẹ vẫn an toàn.
Hi Hi là một đứa nhỏ thông minh, nghĩ vậy, tâm tình bé thoáng thả lỏng một chút.
"Thế nào? Con sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi. .
Hiện tại trời đã khuya , Hi Hi là một đứa nhỏ, trễ như thế mà còn chưa ngủ, Mặc Thiếu Thiên lo lắng thân thể bé chịu không nổi.
Hi Hi lắc đầu, "Không sao!" Không có tin tức của mẹ bé không tài nào ngủ được.
"Con yên tâm, mẹ của con nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!" Mặc Thiếu Thiên an ủi Hi Hi nói.
"Con biết, nhưng con thực sự không sao, con ban ngày đã ngủ đủ rồi, con muốn ở lại với cha!" Hi Hi nói, sau đó chậm rãi dựa sát vào Mặc Thiếu Thiên.
Cảm giác được thân thể nho nhỏ của Hi Hi chậm rãi dựa sát vào anh, Mặc Thiếu Thiên cảm giác đáy lòng có một chỗ dịu dàng xoa nắn hết sức thoải mái.
Vươn tay, Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Hi Hi, đưa bé đặt ở trên đùi của mình, "Con nếu ngủ không được, ba cũng ngủ không được, vậy chúng ta hãy tâm sự!"
Hi Hi nghe xong, nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, gật gật đầu, "Dạ!"
"Con nói một chút chuyện của con và mẹ con khi còn ở Mỹ được không?"
"Dạ được!" Hi Hi gật mạnh đầu, sau đó chậm rãi kể lại chuyện của mình lúc trước cho Mặc Thiếu Thiên nghe.
Mặc Thiếu Thiên chăm chú lắng nghe, nghe mỗi câu chuyện xưa của Hi Hi kể, Mặc Thiếu Thiên thậm chí đều có thể tưởng tượng được hạnh phúc của hai mẹ con bọn họ.
Mặc Thiếu Thiên thực hối hận, mình đã bỏ lỡ bảy năm không thể tham dự vào cuộc sống của bọn họ.
Nhưng mà Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu được chính mình thực may mắn, bởi vì mẹ con bọn họ có thể nhận anh, có thể tham dự vào cuộc sống sau này của bọn họ.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, cưng chìu.
Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, cha biết không? Khi còn ở Mỹ, có một anh ngoại quốc đẹp trai theo đuổi mẹ, đeo bám mẹ hoài, rồi tặng hoa cho mẹ liên tục cả tháng trời, cuối cùng cha có biết tại sao anh ta buông tha không?"
Hi Hi cười, "Mẹ của con nói, mẹ thích đàn ông tóc màu đen, hơn nữa phải là người thật đặt biệt, đã gặp qua là không quên được, nhất định phải là người như vậy, mẹ không thích người tóc màu vàng, muốn đuổi theo thì anh ta có thể, nhưng phải đem chính mình chỉnh lại thành người Trung Quốc!"
Mặc Thiếu Thiên im lặng, lập tức nhạo báng một tiếng, này đích thật là phong cách của Lâm Tử Lam.
Bất quá, Mặc Thiếu Thiên nghĩ nghĩ, hình như mình rất phù hợp với yêu cầu của Lâm Tử Lam!
Sau khi cười xong, Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn anh, "Cha, con có thể hỏi cha một chuyện không?"
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu.
"Cha nhất định phải trả lời thành thật!" Hi Hi nói.
"Được, cha đồng ý!" Mặc Thiếu Thiên nói, đây cũng là lần đầu tiên anh đứng đắn cùng Hi Hi nói chuyện phiếm.
"Cha có phải thích mẹ của con không?" Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Thiên im lặng, không nghĩ tới Hi Hi lại hỏi anh vấn đề này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Thích không?
Mặc Thiếu Thiên không biết thích là cái cảm giác gì.
Chỉ là, đối với Lâm Tử Lam, anh rất muốn tiếp cận cô, thậm chí muốn cùng cô ở chung một chỗ, chỉ là sau khi biết cô có con trai, nhất thời đã tiêu diệt lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của anh, nhưng khi biết Hi Hi là con trai của anh, anh lại kích động, hưng phấn. . . . . .
Về phần thích, Mặc Thiếu Thiên cũng không xác định, Lâm Tử Lam trời sinh tính tình lạnh nhạt, hai người bọn họ đều có tính cách mạnh mẽ, ở cùng một chỗ trừ cãi nhau chính là cãi nhau, này có tính là thích không?
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, cha đang suy nghĩ gì vậy?"
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Hi Hi, "Suy nghĩ câu hỏi của con!"
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, chờ mong anh đích đáp án.
"Cha không biết!" Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi thành thực nói.
Cái gì là thích, cái gì là yêu, anh thật sự không biết.
Trong cuộc sống của anh đã xuất hiện quá nhiều phụ nữ, còn chưa một ai làm cho anh nảy lên ý niệm muốn kết hôn.
Chỉ có Lâm Tử Lam.
Đây cũng là do Mặc Ân Thiên ban tặng.
Ông bắt anh kết hôn, ý niệm trong đầu của anh chỉ có một người, người kia chỉ là Lâm Tử Lam!
Cái này có tính là thích không?
Mặc Thiếu Thiên không rõ ràng lắm!
Chỉ biết là, đối với Lâm Tử Lam, anh có cảm giác rất đặc biệt, cô khác với người khác!
Hi Hi mím môi, nhìn bộ dạng thành thật của cha cũng không nói cái gì nữa.
Có lẽ chuyện tình cảm cứ luôn rối rắm như vậy, Hi Hi cũng không hiểu, nhưng bé chỉ hy vọng cha và mẹ ở cùng một chỗ.
"Cha, nếu mẹ đã xảy ra chuyện, cha sẽ như thế nào ?" Hi Hi đột nhiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên giật mình, nhất thời con ngươi sắc bén dựng lên, "Không có khả năng, sẽ không!" Mặc Thiếu Thiên chắc chắn nói.
Anh sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh!
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, bị phản ứng của cha làm bé có chút giật mình, bất quá, bé thích cha lộ ra biểu tình lo lắng như vậy, kỳ thật, phản ứng này đã thuyết minh đáp án không phải sao?
Hi Hi khóe miệng xả ra một chút cười.
Như vậy như vậy đủ rồi.
"Cha, kỳ thật con từng nghĩ tới, nếu có một ngày cha và mẹ kết hôn , như vậy Cửa Ngục và Hợp Tung chính là người một nhà!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên cong khóe miệng ... một cái, sau đó nghĩ nghĩ, "Nếu cha muốn kết hôn thì đối tượng nhất định sẽ là mẹ của con!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi cười.
Quá đủ.
Có những lời này đã quá đủ.
Nhưng là đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, có thể sống quá ba mươi tuổi còn là vấn đề, kết hôn, sợ là một loại hy vọng xa vời.
Người của hắc đạo đều là như thế, vĩnh viễn không biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì.
"Cha, hiện tại mặc kệ cha và mẹ có thích nhau hay không, bảo bối đều thích cha!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Có lẽ hiện tại Tử Lam không ở đây, Hi Hi rất muốn Tử Lam, nhưng là bé cũng thật sự thực thích Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên im lặng, không nghĩ tới bảo bối nói ra những lời này.
Chưa từng trải nghiệm qua ấm áp gia đình, Hi Hi xuất hiện, làm cho Mặc Thiếu Thiên cảm giác được thật ấm áp.
Cho nên Mặc Thiếu Thiên rất yêu thương Hi Hi.
Trải qua một phen nói chuyện, trong lòng Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất ấm áp, có những lời nói này của Hi Hi anh đã thỏa mãn .
Cha con hai người ngồi ở trong văn phòng nói chuyện rất chuyên tâm nên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Đề tài sau khi chấm dứt, anh nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì đó hay không?"
Hi Hi lắc đầu, "Con không đói, không có tin tức của mẹ, con cái gì cũng đều ăn không vô!" Hi Hi nói.
"Cha biết con lo lắng cho mẹ, nhưng là con phải ăn một chút gì đó, con hiện tại đang ở tuổi phát triển, không thể không ăn!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Chỉ là. . . . . ."
"Nếu một khi có tin tức của mẹ con nhưng mà con lúc đó đói bụng không còn khí lực để đi cứu sao thì làm sao bây giờ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.
Một câu, Hi Hi đã hiểu.
Tuy rằng biết rõ cha khích bé, nhưng là không phải không có lý.
Hi Hi là một đứa nhỏ thông minh, nói một chút liền hiểu, chỉ cần có thể cứu mẹ, Hi Hi cái gì cũng đều làm, cho nên, bọn họ đều phải bảo trì thể lực.
"Dạ, con đã biết!" Hi Hi thật mạnh đích gật đầu.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, biết bé đang lo lắng Lâm Tử Lam, anh làm sao lại không? Nhưng bé hiện tại đang ở độ tuổi đang lớn, Mặc Thiếu Thiên không thể bỏ qua.
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên thả Hi Hi xuống, cầm lấy di động gọi điện kêu Mạc Lương đi mua đồ ăn đem tới đây.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, con muốn đi vệ sinh!"
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, "Để cha mang con đi!"
"Không cần, con biết ở nơi nào, con có thể tự mình đi được!" Hi Hi nói.