Tử Lam vừa tỉnh dậy liền nghe phía ngoài có âm thanh, hình như là Mặc Thiếu Thiên đang cùng Hi Hi nói chuyện, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất.
Đứng dậy tùy ý đem tóc cột lại, kéo cửa ra liền đi ra ngoài.
Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên đang ở bên trong phòng khách, ánh mắt Tử Lam theo bản năng nhìn lướt qua, liền thấy Mặc Thiếu Thiên mang dép cô mới mua, hả hê đi tới đi lui.
Tử Lam ngẩn người, Mặc Thiếu Thiên liền thấy nàng.
“Em đã tỉnh?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười hỏi.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, Tử Lam cảm giác có chút kỳ quái. Tử Lam gật đầu một cái, đi ra.
“Ừ, làm sao anh lại tới?” Vừa đi ra bên ngoài vừa hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, “Có người hoan nghênh anh như vậy… tại sao anh có thể không đến đây?”
“Người nào hoan nghênh anh?” Cô theo bản năng hỏi ngược lại. Liền nói.
Mặc Thiếu Thiên lại đến gần cô, “Em cứ nói đi?”
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nở nụ cười tự đắc, nói “Lâm tiểu thư, dép rất thoải mái, anh rất thích!”
. . . . . .
“. . . . . .” Tử Lam im lặng, sớm biết như vậy cô đã không mua cặp dép kia! !
Quả thật mình tìm phiền toái cho mình!
Nhìn Tử Lam im lặng, Mặc Thiếu Thiên nhất thời vui mừng, hắn chính là thích xem bộ dạng kinh ngạc của cô.
Nàng không có ý tứ kia cũng bị hắn nói thành ý tứ kia rồi !
Hi Hi nhìn ánh mắt của mẹ, vội vàng dời đi tầm mắt làm bộ như không nhìn thấy.
Mẹ, con không phải có lòng đấy!
Ai bảo bé một hưng phấn liền không nhịn được đây?
Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy ánh mắt của cô, lập tức ngăn cản tầm mắt của cô,
“Lâm tiểu thư, em thay đổi thân thiết rồi !” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Tử Lam nhìn hắn cười một tiếng, “Mặc tổng, anh nghĩ quá nhiều!”
“Có phải hay không nghĩ quá nhiều, trong lòng em nhất định rõ ràng, chỉ là Lâm tiểu thư, anh thích nhìn em thay đổi!” Mặc Thiếu Thiên cười như không cười nói, bất quá nụ cười kia, hết sức ái muội cùng thỏa mãn.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, cũng biết hắn hiểu lầm, Tử Lam hướng hắn kéo ra nụ cười nhạt, cũng không có giải thích cái gì, ngược lại nhìn hắn,
“Mặc tổng, nếu anh đã ưa thích đôi dép như vậy, có hay không phải trả tiền, 32 ngàn đồng, lấy ra!”
“Tiền thì không có, có thể hay không dùng cái khác tới bồi thường?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại.
Hai người đấu võ mồm, càng ngày càng phúc hắc rồi.
Hi Hi ở một bên nhìn cũng vui mừng thầm.
Tử Lam thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng đùa bỡn không biết xấu hổ, nếu hắn nhận thức hắn thứ hai thì không ai dám nhận thức thứ nhất.
“Mặc tổng, A thị loại thứ nhất ngựa, anh làm sao không thẹn!” Tử Lam gằn từng chữ nói.
“Lâm tiểu thư, em có phải hay không hiểu lầm cái gì? Anh chỉ nói, trừ tiền ra, có muốn hay không anh cũng cho em vật chất bồi thường một cái?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại.
Tử Lam ”. . . . . .”
Phì một tiếng, Hi Hi nhịn không được bật cười, nhưng nhìn qua ánh mắt của mẹ, Hi hi lập tức biết điều mà ngậm miệng, bé dần dần xoay người, quay mặt vào trong, tiếp tục cười
. . . . . .
Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, anh tới nơi này chính là vì nhạo báng tôi sao? Vẫn là vì bày tỏ anh đối với đôi dép này thập phần ưa thích?”
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi, “Anh hôm nay tới là cố ý nói cho em biết một cái tin, làm bồi thường!”
. . . . . .
“Đừng hiểu lầm, anh nói là thật!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Tử Lam cau mày, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô,
“Là như vậy, những người trong công ty đều nhất trí quyết định để cho em nhận lấy chức vị Tổng giám thiết kế này! Dĩ nhiên là sau khi thân thể em tốt lên!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng nói nói.
“Tại sao lại là tôi?” Tử Lam hỏi ngược lại.
“Mọi người nhất trí quyết định cho rằng em là người thích hợp nhất!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Mặc dù tôi không phủ nhận năng lực của tôi kém, nhưng là bàn về tư lịch, luận về thực lực, đều không nên là tôi!” Tử Lam nhàn nhạt nhả ra từng chữ.
“Vậy em cảm thấy phải là người nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, hai mắt chăm chú tập trung vào nàng.
“Đương nhiên là Trần Mặc rồi, mặc kệ ở tư lịch, hay là ở phương diện năng lực, hắn đều là một người xứng đáng , trước kia nếu như không phải là chú ý lời nói của Trọng Nhược Tình thì Trần Mặc hoàn toàn xứng đáng.” Tử Lam nói.
Cũng không phải là cô không muốn thăng chức, tăng lương, điều như vậy ai mà không muốn , cô cũng không phải là Thánh Nhân, nhưng là Tử Lam cô cảm thấy Trần Mặc thích hợp nhất.
Này cùng cô năng lực không liên quan.
Mặc Thiếu Thiên nghe hết đề nghị của cô, rất nghiêm túc nghĩ tới.
Mặc dù thời gian Tử Lam đến làm không tính là dài , nhưng là năng lực của cô không kém bất kì ai, Trần Mặc, hắn cũng đã cân nhắc qua, hai người thực lực có thể xem như là ngang nhau, hắn một mực suy tính chuyện này, nhưng là hôm nay thấy Tử Lam vì không biết lí do gì cứ như vậy nói hết rồi.
Thứ nhất, hắn cũng muốn khiến Tử Lam đón lấy
Thứ hai, hắn cũng muốn xem một chút Lâm Tử Lam có ý kiến gì.
Ngay khi nghe được lời cô nói, khóe miệng hắn nâng lên nụ cười.
“Lâm tiểu thư, em cũng đã biết, lần này là một cơ hội tốt, nếu để vuột mất thì rất khó mới có lại!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam nhíu mày, “Tôi hiểu biết rõ, chỉ là, tôi sẽ dựa vào năng lực của mình từng bước đi lên đấy!” Tử Lam nói từng chữ một, lời nói hết sức khí phách.
Mặc Thiếu Thiên liền thưởng thức phần này khí phách cùng rộng rãi này của cô.
“Được, anh sẽ mỏi mắt mong chờ đấy!”
“Vinh hạnh cho tôi!” Tử Lam không nhường bước chút nào. Nói dứt lời, Mặc Thiếu Thiên liền đứng dậy,
“Nếu em đã có quyết định như vậy, anh liền không ngăn cản em, anh còn có chuyện, đi trước!”
Vừa nghe đến Mặc Thiếu Thiên nói muốn đi, Hi Hi vội vàng chạy lại, “Cha, cha không phải ăn cơm mới đi sao?”
“Cha còn có chút việc, không ăn đâu! Huống chi, còn có người không muốn cha lưu lại!” Mặc Thiếu Thiên nói, tự tin nhìn hướng Tử Lam.
“Con lưu cha lại, ăn cơm rồi xong hãy đi!” Hi Hi hết sức mong đợi nói.
Mặc Thiếu Thiên ánh mắt nhìn về phía Tử Lam, Hi Hi cũng nhìn về phía cô. Nhìn ánh mắt mong đợi của con trai, cô sao có thể nhẫn tâm phá hư. Bé vẫn luôn hi vọng ba người một nhà có thể ở chung một chỗ, như những nhà bình thường khác, bình thường ở chung một chỗ, thật tốt. Suy nghĩ một chút, cô mở miệng,
“Không lưu anh nhưng cũng đâu ngăn được anh tới . . . . . . Mặc tổng, anh đều không khách khí, còn cần người nào lưu anh à?” Tử Lam hỏi ngược lại.
Ngụ ý, chính là cô cũng không có phản đối.
Hi hi nhếch môi cười.
Mặc Thiếu Thiên lại nhìn Tử Lam, “Lâm tiểu thư, nếu không muốn anh lưu lại ăn cơm thì em trực tiếp nói, cần gì phải nói lời kì cục như vậy?”
. . . . . .
Tử Lam phát hiện, cô lần nữa nghẹn lời.
“Cha, con cũng cần mua chút đồ, cha theo con đi ra ngoài có được hay không?” Hi Hi vui mừng nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng rất muốn cùng Hi Hi ở một chỗ bồi dưỡng tình cảm, cười cười đáp một tiếng, “Dĩ nhiên có thể, muốn mua gì cha cũng cùng con đi!”
“Vậy chúng ta đi!” Hi Hi nói, vì vậy nhìn Tử Lam, “Mẹ, mẹ có muốn hay không cùng đi?”
Tử Lam lập tức nhớ tới hôm nay bị người khác hiểu lầm cô và Mặc Thiếu Thiên là vợ chồng liền lập tức lắc đầu, “Thôi, các người đi đi, nhớ mua giúp tôi vài trái thanh long!”
“Tốt!” Hi Hi đáp một tiếng, liền đi theo Mặc Thiếu Thiên ra ngoài.
Bên trong siêu thị, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi vừa xuất hiện, thu hút không ít ánh mắt.
Một lớn một nhỏ nhìn y chang nhau, đi tới chỗ nào, tất cả đều cho mọi người một loại hoảng hốt ảo giác, giống như không thấy ánh mắt tò mò của mọi người, nói
“Bảo bối, con phải mua cái gì?” Mặc Thiếu Thiên rất ít khi tới siêu thị, bây giờ tới, cũng không biết nên làm gì.
“Mua một ít thức ăn, còn nữa, nước tương cũng không có!” Hi Hi nói.
Nghe lời của con, Mặc Thiếu Thiên bình tĩnh gật đầu.
Vì vậy hai cha con bắt đầu đi dạo siêu thị.
Hi Hi thường xuyên đến nơi này, cho nên tương đối quen thuộc, ngược lại, Mặc Thiếu Thiên đi theo sau lưng Hi Hi, nhìn bé chọn đồ.
Hi Hi mua thức ăn cực kỳ nghiêm túc, Mặc Thiếu Thiên cũng là tùy tiện cầm một cái ném vào trong shopping cart.
Hi Hi lại lần nữa lấy ra.
“Cha, cái này không được!” Hi hi nói.
“Tại sao?”
“Cái này không tươi, muốn làm được món ăn ngon thì phải mua thực phẩm tươi!” Hi Hi nói.
Hi Hi cùng Tử Lam đều rất dễ ăn, điều này cũng nguyên ở Hi Hi mặc kệ làm cái gì cũng vô cùng nghiêm túc.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nghiêm túc chọn lựa, cũng không chọ bừa nữa, dù thế nào đi nữa thì hắn đối với mấy cái này là một chữ cũng không biết, lúc này, hắn tùy ý nhìn, liền thấy quầy bán thanh long, nhớ tới nữ nhân kia dặn dò, liền hướng bên kia đi tới.
Hi Hi mua xong đồ dùng cần nấu cho bữa tối thì liền chạy đi mua ngay nước tương, khi tìm thấy, Hi Hi có chút cau mày.
Mẹ nó! Để cao như vậy làm gì? Khi dễ bé với không tới sao? Hi Hi đưa tay ra đủ, làm thế nào cũng với không tới, ngay vào lúc này, một cái tay duỗi tới,
“Là cái này sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Hi hi thấy Mặc Thiếu Thiên tới liền gật đầu một cái.
“Dạ!”
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên rút ra chai nước tương đưa cho Hi Hi, “Xem ra cha tới nơi đây cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng đấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Sẽ không biết chọn mua thức ăn, ít nhất cũng có khác chỗ dùng.
Hi Hi nghe Mặc Thiếu ngày lời nói này, chỉ hận mình tuổi còn nhỏ, dáng dấp chậm a!
Mẹ nó, bé muốn nhanh lên một chút trưởng thành, lớn lên!
So với cha đẹp trai hơn, cao hơn, mạnh hơn!
Nghĩ tới đây, Hi Hi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, bé hiện tại cùng cha có ngang thế lực, vậy người nào rốt cuộc mạnh hơn một chút đây? Mặc dù Cửa Ngục thành lập trước, thế lực cũng hơn một tí nhưng là nhìn về tương lai, bọn họ cũng cùng cả quân hỏa giao dịch, có ở đây không xa về sau, thế lực của bọn họ đã trải rộng thiên hạ, hơn nữa có bé tên thiên tài này ở đây, chuyện này, là sớm muộn thôi đấy!
Thật ra thì bé cũng không kém cha đúng không?
Nghĩ tới đây, Hi Hi nhất thời ổn định một chút.
Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn, “Con đang nghĩ cái gì?”
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu thiên, “Chính con hiện tại nghĩ, lúc nào thì mới cùng dáng dấp với cha một dạng cường đại!”
Những lời này, gián tiếp tính khen ngợi Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, “Con trai ngoan, con còn nhỏ, cha con ưu tú như vậy, con cũng sẽ không kém đến nỗi nào đâu!” Mặc Thiếu ngày hả hê nói.
Hi hi nhìn Mặc Thiếu thiên, “Cha, cha có thể không cần tự luyến như vậy được không?”
Mặc dù sự thật như thế.
“Bảo bối, con nên rõ ràng đây là sự thật!” Mặc Thiếu Thiên không nóng không lạnh nói
. . . . . .
Được rồi! Bảo bối cũng cảm thấy như thế.
Ha ha ha!
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cầm trái hanh long, cười hắc hắc.
Cha cũng quan tâm mẹ nha!
“Đồ mua đủ hết chưa?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Dạ!” Hi hi gật đầu, “Đủ!”
“Đi thôi, đi tính tiền!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Ngay vào lúc này, sau lưng có một máy chụp hình hướng về phía bọn họ lặng lẽ chụp lại.