Tưởng Gia Quyền lại không muốn nói chuyện với hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng, trước kia vợ hắn và hắn đều công tác tại Đông Nhuộm, chỉ là nhân vật tầng dưới chót, có thể thường xuyên nhìn thấy Bàng mập mạp vênh váo tự đắc khi dễ bọn hắn, những người dân xóm nghèo kia.
Lúc đó, Tưởng Gia Quyền cũng đã được nghe nói về chút ít sự tích vô lại Bàng mập mạp đã làm, cho nên, đối với Bàng mập mạp, đúng là không có một tia hảo cảm nào.
Dương Tử Hiên lạnh lùng nói: "Xem ra thật đúng là cần từ từ chỉnh đốn Đông Nhuộm, không nghĩ tới, cao tầng Đông Nhuộm còn dính tới cả loại thế lực xã hội đen."
Bàng mập mạp không biết thân phận Dương Tử Hiên, nghe được Dương Tử Hiên biết thân phận thực sự của mình, âm thầm lắp bắp kinh hãi, cánh tay đưa vào trong túi quần, lấy điện thoại di động ra gọi viện trợ.
Dương Tử Hiên cũng không thèm ngăn cản, Bàng mập mạp vừa cầm lấy điện thoại, lập tức gọi chút ít tiểu đệ: "Lão Nhị, gọi hết tất cả anh em đến quán bar Bay Lên, tới nện tình thế, vậy mà trong này đụng phải đau đầu rồi, bố mày nuốt không trôi cơn tức này. "
Dương Tử Hiên để cho Tô Ban Mai cùng Trần Ấu Trúc đi về trước, còn mình thì bấm điện thoại Bàng Đông Thành, không muốn kinh động đến cảnh sát thành phố Tử Kim.
Bàng Đông Thành vừa tiếp, Dương Tử Hiên liền nói: "Bàng Đông Thành đấy à, tôi là Dương Tử Hiên, con của anh hiện tại đang ở quán bar Bay Lên, lôi kéo một đám người tới, nói muốn đánh chết tôi, anh xem làm sao bây giờ?”
“Có phải là hắn thật sự muốn đánh chết tôi tại quán bar Bay Lên không? Có phải là nó nghe anh sai khiến không? Anh dám sai khiến con của mình đánh cán bộ quốc gia sao? Anh thật đúng là quá lớn mật rồi! Cái này gọi là trả đũa hả?"
Lúc Dương Tử Hiên nói chuyện, một câu nghiêm trọng hơn so với một câu, một hành vi phạm tội khó nghe hơn một hành vi phạm tội tiếp theo, Bàng Đông Thành cũng đang ở một chỗ ăn chơi giải trí thuộc Đông Nhuộm, mấy ngày này, hắn còn đang tích cực làm dịu quan hệ với các quan chức, vừa nghe được cú điện thoại của Dương Tử Hiên, lập tức liền tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi), đứng bật dậy.
"Dương sở trưởng, chuyện này tuyệt đối không có gì liên quan đến tôi, đó là thằng chuyên gây nghiệp chướng! Hiện tại tôi sẽ lập tức đến hiện trường ngăn cản hắn."
Bàng Đông Thành nói rất rõ ràng, không phải hắn sai khiến Bàng mập mạp.
Dương Tử Hiên cười lành lạnh nói: "Hạn cho anh năm phút đồng hồ, nếu anh không đến, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát."
Sắc mặt Bàng Đông Thành lập tức biến đổi, Dương Tử Hiên không báo cảnh sát, tất cả vẫn có thể thương lượng, nhưng một khi Dương Tử Hiên báo động, sẽ không có đường sống để thương lượng rồi, con mình ngồi tù là chuyện khẳng định.
Tụ tập lưu manh xã hội, đánh cán bộ cao cấp quốc gia, cái tội danh này tuyệt đối không nhẹ, cũng không phải Bàng Đông Thành hắn có thể bảo vệ được.
Con ngồi tù thì cũng thôi, trách nhiệm trên người hắn rốt cuộc vẫn không thể nói rõ ràng, chỉ cần Dương Tử Hiên ấn định là hắn sai khiến, hắn cũng không có cách nào giải thích.
Bàng Đông Thành hoả tốc chạy tới quán bar Bay Lên, nhìn thấy trước cửa đã tụ tập rất nhiều côn đồ, Tưởng Gia Quyền, còn có mấy bảo vệ khác đang che chở Dương Tử Hiên.
Trần Chính thì mang vẻ mặt cầu xin, những người này đánh thì cũng thôi, hắn là người ưa thích xem náo nhiệt, nhưng đánh trong quán bar của hắn, liền làm cho hắn không chịu được, đập hỏng rồi, hắn cũng không còn lá gan đòi Bàng mập mạp bồi thường.
“Dừng!” Giọng nói xé tai vang lên ngoài cửa, Bàng mập mạp không nghĩ tới bố mình vậy mà lại đích thân chạy tới, vừa định đi lên nịnh nọt một tý, lại bị Bàng Đông Thành trực tiếp tặng cho một cái tát: "Hư việc nhiều hơn là thành công!"
Bàng mập mạp không nghĩ tới chuyện cha hắn lại đánh hắn ngay trước mặt bọn tiểu đệ, làm cho hắn đánh mất toàn bộ mặt mũi, trong khoảng thời gian ngắn cũng luống cuống tinh thần.
Phải biết rằng, cho tới bây giờ, Bàng Đông Thành đều ủng hộ hắn tập hợp thế lực đen tại vùng này, như vậy mới có thể để cho Bàng Đông Thành chèn ép những dân chúng không ngừng kêu oan kia, có thể trả đũa những quần chúng kêu oan phản ánh vấn đề sông Lục Nha ô nhiễm kia.
Bàng Đông Thành cho Bàng mập mạp một cái tát, về sau, liền quay đầu sang chỗ Dương Tử Hiên, mặt mũi tràn đầy tươi cười, nói: "Dương sở trưởng, đều tại tôi không biết dạy con, những chuyện hắn làm, tôi thực sự xin lỗi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận, đưa hắn đến cơ quan công an.”
Mặt mũi Bàng Đông Thành tràn đầy tươi cười nhìn Dương Tử Hiên, sau đó lại quay đầu hung dữ nhìn Bàng mập mạp, lạnh lùng quát một tiếng: "Vẫn chưa tranh thủ thời gian tới xin lỗi Dương sở trưởng hả, thằng ngu?"
Dương Tử Hiên reo rắc mầm mống xích mích tại Đông Nhuộm, lại làm cho Phạm Hoàng Sơn và Bàng Đông Thành sinh ra mâu thuẫn vô cùng bén nhọn.
Các thế lực bên trong Đông Nhuộm, hiện tại đã chia làm hai thế lực, một thế lực là do Phạm Hoàng Sơn cầm đầu, tích cực phối hợp hành động với ủy ban tỉnh, một thế lực tôn Bàng Đông trở thành thủ lĩnh, đi theo lợi ích, hai thế lực này đều nhằm vào nhau, đấu đến cậu chết tôi sống.
Trong đó, thế lực dùng Phạm Hoàng Sơn cầm đầu, đã tiếp nhận Dương Tử Hiên chiêu an rồi, hoàn toàn trở thành công cụ chính trị của Dương Tử Hiên.
Mặt khác, một phương thế lực do Bàng Đông Thành dẫn dắt, lại không ngừng cản trở tổ điều tra ủy ban tỉnh khai triển, mở rộng công tác.
Tuy nhiên, Bàng Đông Thành dám chơi động tác nhỏ ở dưới mặt đất, nhưng trên mặt mũi thì vẫn phải cho Dương Tử Hiên, không dám đắc tội Dương Tử Hiên ở nơi công cộng.
Hắn biết rõ, nếu quả thật Dương Tử Hiên muốn bóp chết hắn, thật sự không phải là sự tình quá khó khăn, nhất là từ thành tích của Dương Tử Hiên lúc trước, đã làm qua vài án cán bộ cấp sở mục nát, thậm chí còn bắt một bí thư thị ủy.
Hết lần này tới lần khác, những bản án này hoàn thành, về sau, không hề có ai dám kích động đánh trả mãnh liệt.
Không có một vài mối quan hệ, không có một vài thủ đoạn, căn bản là không giải quyết những bản án lớn như vậy.
Bởi vậy, Bàng Đông Thành căn bản là không có năng lượng và dũng khí đối kháng cùng Dương Tử Hiên.
Các tiểu đệ của Bàng mập mạp đang đứng bốn phía đều là hai mặt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người, không biết hai cha con nhà này rốt cuộc là muốn chơi trò gì.
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, lạnh lùng nói: "Không có gì đáng ngại, tôi cũng không bị tổn thương!"
Nói xong, hắn liền trực tiếp đứng dậy, mang theo Tưởng Gia Quyền lên xe, không thèm nhìn Bàng Đông Thành đang đuổi theo đằng sau.
Sau đi rời đi, Dương Tử Hiên quay đầu hỏi Tưởng Gia Quyền: "Anh hiểu rõ bao nhiêu về Bàng mập mạp này?"
Tưởng Gia Quyền liền đem chút ít sự tích ác liệt của Bàng mập mạp trước kia nói một lần, Dương Tử Hiên cau mày, nói: "Nói như thế, chỉ sợ Bàng mập mạp này cũng có hiềm nghi tiếp tay phạm tội, sở giám sát tỉnh vẫn muốn tiến hành điều tra đối với vấn đề mục nát bên trong Đông Nhuộm, trước kia Phạm Hoàng Sơn đã tố cáo bọn người Bàng Đông Thành với tôi, nhưng chứng cớ không tính là quá đầy đủ, cho nên tôi một mực không động thủ, hiện tại xem ra chúng ta có thể đột phá từ trên người Bàng mập mạp....”
Xuống xe, về sau, Dương Tử Hiên phân phó Hồ Khải: "Tôi hoài nghi có thể là Bàng Đông Thành dung túng cho đứa con trai này, tụ tập du côn, phát triển thành thế lực xã hội đen tại sông Lục Nha, hộ tống cho Bàng Đông Thành hắn!”
“Chỉ cần là có quần chúng kêu oan phản ánh vấn đề sông Lục Nha ô nhiễm, hắn liền phái Bàng mập mạp và đám tiểu đệ kia đi trả đũa, cho nên, qua nhiều năm như vậy, quần chúng bốn phía sông Lục Nha đều giận mà không dám nói gì, kêu ca không được giải quyết, mới tạo thành huyết án nhà trẻ.”