Trang Đạo Hiền biết rõ, hắn càng ra vẻ không thèm để ý, sẽ càng có nhiều thường ủy muốn lôi kéo hắn, sức nặng một phiếu trong tay hắn đúng là không nhẹ.
Về phần Trương Luân, Trương Luân rất ít tỏ thái độ rõ ràng trên vấn đề chọn người này.
Tuy trước đó Dương Tử Hiên đã nói chuyện hắn, hắn vẫn không nói một lời, ngồi yên uống trà, không dễ dàng tỏ thái độ, bởi vậy, ở trong mắt người bên ngoài nhìn vào, đều đánh giá khuynh hướng chính trị của hắn rất nhạt.
Hoàng Văn Thanh là chủ tịch tỉnh, lần này tuyển chọn, chính là phó chủ tịch tỉnh, là người hệ thống chính phủ, là phải làm trợ thủ cho hắn, lời của hắn cũng có trọng lượng rất lớn, bình tĩnh nói: "Tôi vẫn dùng câu nói kia, đồng chí Vương Minh Phàm Ích Châu, năng lực công tác rất mạnh, lãnh đạo bộ máy Ích Châu rất có sức chiến đấu, thành tích ấy và tác dụng dẫn đầu của Vương Minh Phàm không thể tách rời nhau."
Nhậm Đoàn mỉm cười, nói: "Đúng vậy, bộ máy Ích Châu rất có sức chiến đấu! Bây giờ tôi còn nhớ rõ, lúc trước tập đoàn Hiện Hải muốn tới Ích Châu đầu tư, nhật báo La Phù và nhật báo Ích Châu đều đưa đầu đề, cái gì mà kéo đầu tư lớn nhất năm của Đài thương, cái gì mà căn cứ sản nghiệp điện tử trung bộ, phô thiên cái địa......Cái đó và năng lực vô cùng cao minh của đồng chí Vương Minh Phàm đúng là không thể tách rời!"
Nhậm Đoàn vừa nói ra những lời này, mặt mũi Hoàng Văn Thanh nhất thời biến đổi, đen sẫm lại.
Các khác thường ủy đều âm thầm cười trộm.
Người nào cũng biết, tập đoàn Hiện Hải này cuối cùng lại cư ngụ ở khu công nghiệp Nam Hồ, lúc ấy, Vương Minh Phàm đúng ăn phải cái hố thật to.
Nhậm Đoàn châm chọc Hoàng Văn Thanh như thế, cũng là vì báo thù sự kiện tranh cãi ngoại giao trước kia, tranh cãi ngoại giao diễn ra, đến cuối cùng là Hoàng Văn Thanh toàn thắng, sau việc đó, Nhậm Đoàn tới kinh thành đều bị phê bình, thật sự là làm Nhậm Đoàn rất căm hận.
Chu Trì Khôn thừa cơ lên tiếng hỏi: "Vậy thì, đồng chí Nhậm Đoàn, ý kiến của anh là gì?"
Nhậm Đoàn cười cười, nói: "Ba cái người được đề cử này, tôi cũng không hết sức quen thuộc, nhưng tôi cảm thấy đồng chí Viên Đồng Tài tương đối phù hợp hơn, lịch lãm rèn luyện nhiều cương vị, kinh nghiệm phong phú."
Trong nội tâm Trần Chí Ôn âm thầm thở dài, có thể nói là Viên Đồng Tài ít nhất đã có thể bắt được ba phiếu bên trong thường ủy tỉnh ủy rồi, phần thắng có thể nói là rất lớn.
Nếu như không phải Dương Tử Hiên có được phần tài liệu này, chỉ sợ Thạch Phong Tín còn phải đợi thêm một thời gian ngắn trên vị trí bí thư thành ủy.
"Đồng chí Chí Ôn, anh có ý kiến gì không?" Chu Trì Khôn lại hỏi Trần Chí Ôn.
Tiền đồ chính trị của Trần Chí Ôn rất sáng, không thể dừng bước ở vị trí thường vụ phó chủ tịch tỉnh, Chu Trì Khôn cũng sẽ không làm ra mâu thuẫn xung đột gì với Trần Chí Ôn.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Trần Chí Ôn mệt nhọc đi khắp nơi giải thích về phân chế độ thuế, thật sự làm thành công rồi, Chu Trì Khôn hắn cũng có một phần công lao.
Trần Chí Ôn cười cười, nói: "Những năm này, thành tích kinh tế của Nam Hồ thế nào, tôi tin tưởng các vị đang ngồi đều rõ như ban ngày!”
“Đồng chí Thạch Phong Tín làm bí thư, biết cách nương theo kinh tế Nam Hồ bay lên, thúc đẩy kinh tế khu công nghiệp Nam Hồ, là khu công nghiệp phát triển nhanh nhất trong tỉnh, từ sắt thép đến máy móc, điện tử, có thể nói Nam Hồ đã làm ra mấy cái sản nghiệp liên hoàn rất lớn!”
“Hơn nữa, đồng chí này có tín ngưỡng chính trị kiên định, thanh liêm, tôi cảm thấy đồng chí Thạch Phong Tín hoàn toàn có tư cách làm phó chủ tịch tỉnh."
Chu Trì Khôn uống một hớp trà rồi mới nói: "Tốt rồi, hiện tại, ba đồng chí này, tin tưởng các vị đang ngồi đều đã có quen biết. Hôm nay phải đưa ra một cái kết quả, chúng ta cứ tiếp tục thảo luận một chút, nếu như không thể đạt thành ý kiến chung mà nói, khả năng phải biểu quyết bằng đầu phiếu. "
Chu Trì Khôn không có ý định lẫn vào trận tranh đấu này, dứt khoát giải quyết bằng đầu phiếu, cũng không người nào có thể oán hận gì hắn.
Đây cũng là một trong những chỗ tốt của người đứng đầu.
Nếu có người thích hợp, bí thư Tỉnh ủy có thể điều khiển thích hợp, giải quyết dứt khoát, nhưng trong suy nghĩ của người đứng đầu không có nhân tuyển, hoàn toàn có thể biểu quyết dân chủ, ai cũng không oán hận hắn được.
Hoàng Văn Thanh, với tư cách người đứng đầu chính phủ, đương nhiên cũng sẽ không để người khác đi trước, dẫn đầu phát pháo, nói: "Tôi cảm thấy đồng chí Viên Đồng Tài không phải là người cực kỳ phù hợp với vị trí trong chính phủ, những năm gần đây, anh ta đảm nhiệm chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, cũng không có thành tích gì nổi trội.”
“Chính phủ thành lập Ủy ban hoạch định chính sách là vì cái gì? Chính là vì tiến hành cải cách chiều sâu và tự hỏi đối với thể chế, dứt khoát hẳn hoi tiến hành cải cách, mà không phải là người hoà giải các mâu thuẫn hiện có, tầm thường vô vi, bình bình đạm đạm cho xong việc!"
Hoàng Trấn Đông lạnh lùng cười một tiếng, nói "Vậy thì xin hỏi chủ tịch tỉnh, mấy năm này ủy ban tỉnh đã làm cái cải cách dứt khoát hẳn hoi gì, cứ xem tổng sản lượng kinh tế tỉnh chúng ta, từ thứ hai, hiện tại rớt xuống thứ tư trung bộ rồi đấy! Cái này là cải cách dứt khoát hẳn hoi của anh sao?".
Hoàng Văn Thanh tức điên phổi rồi, Hoàng Trấn Đông nói lời này, rõ ràng là châm chọc hắn, người đứng đầu chính phủ không làm tốt công việc, hết lần này tới lần khác, Hoàng Văn Thanh không thể chửi mắng Hoàng Trấn Đông quá kịch liệt trên hội thường ủy, chỉ có thể lạnh hừ lạnh một tiếng.
Trương Á Đông biết rõ, nếu như chỉ có Hoàng Văn Thanh ủng hộ Vương Minh Phàm, vậy lần này Vương Minh Phàm không đủ để cạnh tranh với Viên Đồng Tài rồi, như vậy, đối thủ mấu chốt của Viên Đồng Tài, chính là Thạch Phong Tín rồi.
Nghĩ đến đây, đầu mâu Trương Á Đông lại nhắm ngay Thạch Phong Tín, nói: "Nam Hồ phát triển kinh tế cũng không có thành tích gì nhiều, ngoại trừ khu công nghiệp Nam Hồ ra, không có mặt nào khác nhiều ánh sáng đúng không?”
“Trước kia khu công nghiệp Nam Hồ đúng là khu công nghiệp xếp hạng tương đối sau trong tỉnh, là đồng chí Dương Tử Hiên làm sống bàn cờ khu công nghiệp này, không thể quy kết tất cả công lao đến đồng chí Thạch Phong Tín chứ?"
Nhậm Đoàn gật gật đầu, nói: "Đây là sự thật! Tại trước khi Dương Tử Hiên đến, khu công nghiệp Nam Hồ chỉ là một cái xác không, đồng chí Thạch Phong Tín cũng là có trách nhiệm nhất định, tăng thêm năm trước Nam Hồ bộc phát ra án mục nát lớn, phần tử mục nát là trưởng ban tổ chức Nam Hồ, Dương Tân!”
“Đồng chí Thạch Phong Tín, với tư cách người đứng đầu, không thể dẫn dắt bộ máy, tiến hành giám sát đối với bộ máy, cũng có một chút trách nhiệm..."
Lúc này Tôn Thanh Vân không nhìn được nữa rồi, nhanh chóng nói: "Bản án Dương Tân mục nát sớm đã có định luận, không quan hệ đến bản thân đồng chí Thạch Phong Tín, không thể đẩy trách nhiệm mục nát sang đồng chí Thạch Phong Tín."
Khuôn mặt Chu Trì Khôn vẫn không gợn sóng, ngồi đấy uống trà, nhìn những người trước mắt môi thương khẩu chiến, nở nụ cười thỏa mãn.
Tôn Thanh Vân là phó bí thư đảng, Hoàng Trấn Đông coi như là thuộc hạ của hắn, không thể trực tiếp phản bác, nhưng Trương Á Đông là người hệ thống chính phủ, không lo lắng về chuyện này, trực tiếp cười lạnh, nói: "Bất kể nói thế nào, cái bản án mục nát này xuất hiện trong địa bàn của Thạch Phong Tín, không trốn thoát trách nhiệm đâu."
Nhậm Đoàn cười cười, nói: "Đã như vầy, tôi cảm thấy không cần phải bỏ phiếu biểu quyết làm gì, không hề nghi ngờ, đồng chí Viên Đồng Tài là hoàn hảo nhất."
Chu Trì Khôn cũng gật gật đầu, tất cả mọi người trong này chỉ còn trưởng ban tổ chức đi theo con đường riêng, không tỏ thái độ, trước mắt xem ra, Viên Đồng Tài đã chiếm ưu thế thượng phong rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Trì Khôn liền muốn mọi người biểu quyết, nói: "Đầu phiếu biểu quyết là chương trình phải đi, không thể tỉnh lược, các đồng chí chuẩn bị biểu quyết."
"Chậm đã!"
Trần Chí Ôn trầm mặc trong một thời gian ngắn, bỗng nhiên mở miệng nói.
Trần Chí Ôn cười cười, nói: "Vừa rồi đồng chí Trương Á Đông và đồng chí Nhậm Đoàn đều đề cập tới trách nhiệm lãnh đạo, chỗ này của tôi có phần tài liệu, tôi cảm thấy tất yếu phải đưa ra để thảo luận một chút."
Trương Á Đông và Hoàng Văn Thanh đều có chút dự cảm không tốt, trước kia Hoàng Văn Thanh đã nói chuyện với Trang Đạo Hiền, Trang Đạo Hiền sẽ quăng Vương Minh Phàm một phiếu, như vậy, ít nhất thì Vương Minh Phàm vẫn còn cơ hội thắng được, chỉ là, Trang Đạo Hiền không công khai nói chuyện cho Vương Minh Phàm, với tư cách át chủ bài để Vương Minh Phàm xoay người.
Nhưng Trần Chí Ôn bỗng nhiên nói muốn đưa một phần tài liệu ra, rất nhiều người đều cảm thấy không đơn giản rồi.
Trần Chí Ôn đưa tài liệu cho Chu Trì Khôn, nói: "Đây là tài liệu hôm trước tôi vừa nhận được, là một ít căn cứ chính xác đồng chí Dương Tử Hiên thu thập, nói về năm trước nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu thay đổi cổ phần không tuân theo quy định, tạo thành xói mòn tài sản quốc hữu nghiêm trọng...ở bên trong, quá trình này còn có vấn đề mục nát."
Chu Trì Khôn biến sắc, tiếp nhận tài liệu, nếu là thật, vấn đề này đúng là không đơn giản, vội vàng nhìn nhìn, sắc mặt càng ngưng trọng hơn, hắn đưa tài liệu cho Trương Luân.
Trương Luân phất phất tay áo, nói: "Chuyện này tôi đã được đồng chí Dương Tử Hiên báo cáo, không cần phải nhìn lại."
Sắc mặt Chu Trì Khôn rất nghiêm túc, buông tài liệu xuống, nói: "Vấn đề rất nghiêm trọng, các đồng chí, đồng chí Trương Luân đã tìm hiểu rõ từ trước, vậy thì mời đồng chí Trương Luân giảng giải cho mọi người..."
Trương Luân liền đem vấn đề nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu ra, trần thuật đơn giản một lần: "Căn cứ vào chứng cứ nắm giữ trước mắt, người phụ trách chủ yếu nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, Vương Hiểu Xuân, phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách Phan Trường Hải tồn tại vấn đề mục nát, còn có cả vấn đề thay đổi cổ phần không tuân theo quy định."
…………
Bên trong hội thường là khí thế giương cung bạt kiếm, bên ngoài lại là một bộ dáng hoàn toàn khác, vẫn là một mảnh gió êm sóng lặng, như không có gì xảy ra.
Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi đánh xong mấy trận cầu lông trong sân đại học La Phù, liền nhận được điện thoại của Viên Đồng Tài, bảo hắn tranh thủ thời gian đi đến Ủy ban hoạch định chính sách một chuyến.
Dương Tử Hiên không chần chờ, lập tức lên ô-tô chạy tới ủy ban tỉnh, nhìn thấy Viên Đồng Tài, còn có cả Phan Trường Hải, và mấy vị phó chủ nhiệm khác, tất cả đều mang khuôn mặt đen, ngồi ở hồ trong phòng họp.
"Hôm nay phải họp sao? Trước đây tôi không nghe được thông báo về cuộc họp này!"
Dương Tử Hiên vừa mới đánh cầu xong, không kịp đổi quần áo chính thức, trên người là một cái áo ngắn tay và đầu đầy mồ hôi, Viên Đồng Tài và Phan Trường Hải đều nhíu mày.
Phan Trường Hải âm dương quái khí nói một tiếng: "Dương chủ nhiệm thật đúng quá đặc thù, chỉ sợ cả cao ốc ủy ban tỉnh, chỉ một mình cậu mặc áo ngắn tay kiểu này."
Dương Tử Hiên cười cười, nói "Tôi vừa đi đại học La Phù đánh cầu lông, chạy quá gấp, chưa kịp đổi..."
Một đoàn người Viên Đồng Tài vẫn chưa biết bên trong hội thường phát sinh biến cố, chỉ chăm chăm khiển trách: "Đồng chí Tử Hiên, nơi này là Ủy ban hoạch định chính sách, không phải phòng thay quần áo, lại càng không là sân khấu, cậu ăn mặc như vậy, còn ra thể thống gì nữa?"
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm chửi mấy tiếng, nhưng cũng không phát tác ra, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu như Viên chủ nhiệm và Phan phó chủ nhiệm bảo tôi tới, chỉ là vì phê bình tôi ăn mặc không đúng quy phạm, vậy thì tôi không tới nữa là được."
Viên Đồng Tài đã bao giờ bị một cấp dưới phản bác như thế, tức giận đến thân thể phát run, nói: "Cậu...”
Lời nói đến yết hầu lại không phát ra ra được rồi, đành phải nói: "Ngồi xuống đi...”
Dương Tử Hiên tùy ý tìm cái ghế ngồi xuống, lại muốn nhìn một chút xem đám người này muốn chơi cái gì, hai tay xiên ở trước ngực, từ trong túi quần móc ra một quyển vở ghi chép các nội dung trọng điểm trong hội nghị.
Viên Đồng Tài thấy Dương Tử Hiên ngồi cách hắn rất xa, lại nhíu mày, hướng Dương Tử Hiên vẫy vẫy tay, nói: "Cậu chạy ra xa như vậy ngồi làm gì? Ngồi gần vào, hội nghị hôm nay, nhân vật chủ yếu là cậu!"
Thần sắc Dương Tử Hiên bắt đầu nghiêm túc, hắn đương nhiên không cho rằng đám người Ủy ban hoạch định chính sách kia sẽ chúc mừng hắn cái gì, lúc này, hắn đã là nhân vật chủ yếu, ý tứ chính là, hôm nay hắn là nhân vật bị phê bình chủ yếu trong hội nghị, Dương Tử Hiên đương nhiên không có sắc mặt gì tốt.
Nhưng Dương Tử Hiên cũng không thể hoàn toàn không nghe lời mời, chỉ có thể ở tới gần bọn người Viên Đồng Tài, tìm cái vị trí ngồi xuống.
Viên Đồng Tài trực tiếp ném một phần văn bản tài liệu trên mặt bàn cho Dương Tử Hiên, hỏi: "Chính cậu nhìn đi, nói cho chúng tôi nghe một chút, cậu gọi cái này là gây ô nhiễm không đủ tư cách, là từ đâu ra vậy?”
Sắc mặt Dương Tử Hiên biến hóa, cầm lấy văn bản tài liệu, đúng là tài liệu Đông Nhuộm trình báo, muốn đưa nhà máy sản xuất mới vào hoạt động, cuối cùng lại bị hắn không phê chuẩn.
Không nghĩ tới, đám thằng nhóc Đông Nhuộm kia, thật đúng là đã tìm tới đám người Viên Đồng Tài này, nhờ bọn họ biện hộ cho nhà máy.
Viên Đồng Tài là chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, quyền cao chức trọng, chưa chắc để ý tới một cái Đông Nhuộm nho nhỏ, hơn phân nửa là Đông Nhuộm tìm tới Phan Trường Hải cầu tình.
Phan Trường Hải hiện tại chẳng được phân quản lý nghiệp vụ cải cách xí nghiệp nhà nước, cũng tự biết không có tư cách khoa tay múa chân ở trước mặt Dương Tử Hiên, bởi vậy mới kéo Viên Đồng Tài lên, Viên Đồng Tài chắc chắn cũng là do Phan Trường Hải xúi dục.
Viên Đồng Tài không quen nhìn tác phong của Dương Tử Hiên, lần này Đông Nhuộm trình báo tài liệu, bị Dương Tử Hiên bác bỏ "vô lý", đây chỉ là cái cớ để hắn đối phó Dương Tử Hiên, cũng là một cái cơ hội để hắn có thể đem đầu mâu nhắm ngay vào người Dương Tử Hiên.
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, xem ra hôm nay đám người này có ý định cho mình lên côn đường hội thẩm rồi.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Chẳng lẽ Viên chủ nhiệm cho rằng lý do tôi bác bỏ dây truyền sản xuất của Đông Nhuộm không đầy đủ?”
Viên Đồng Tài không thèm liếc nhìn Dương Tử Hiên, tuy Dương Tử Hiên ở ủy ban tỉnh đã là "địa vị không cao, quyền uy rất nặng", nhưng Viên Đồng Tài vẫn không để vào mắt.
Viên Đồng Tài biết lần này mình cạnh tranh lên cán bộ cấp phó tỉnh, phần thắng rất lớn, rất có thể có thể sẽ nhanh chóng thăng nhiệm phó chủ tịch tỉnh, mà lại vẫn tiếp tục được phân công quản lý khối nội dung Ủy ban hoạch định chính sách này, phó tỉnh, đối phó với một cán bộ phó sở, ưu thế tâm lý và ưu thế vị trí sẽ càng thêm rõ ràng.
"Trường Hải, cậu cũng quen thuộc nghiệp vụ cải cách xí nghiệp nhà nước, cậu nói một chút xem đồng chí Dương Tử Hiên dùng "gây ô nhiễm không đủ tư cách” là lý do, không để Đông Nhuộm khởi động dây truyền sản xuất, phải chăng là đựa vào chính sách và căn cứ pháp luật?"
Viên Đồng Tài không muốn tự đánh mất giá trị con người, tranh luận cùng Dương Tử Hiên, liền đẩy Phan Trường Hải ra.
Phan Trường Hải cũng không để cho hắn thất vọng, lập tức hành động như pháo thủ chủ lực, oanh tạc Dương Tử Hiên: "Dùng kinh nghiệm nhiều năm của tôi, cái gọi là gây ô nhiễm không đủ tư cách, làm mắc kẹt dây truyền sản xuất của người ta là không có chính sách và căn cứ pháp luật!”
“Theo tình cảm mà nói, Đông Nhuộm là nơi nộp thuế rất cao của thành phố Tử Kim, hàng năm nộp thuế lên đến mấy ngàn vạn, chỉ cần điểm này, liền không có lý do gì ngăn cản người ta đưa dây truyền sản xuất lên ngựa.”
“Đương nhiên, khả năng là Dương phó chủ nhiệm mới tới Ủy ban hoạch định chính sách, chưa quen thuộc tình huống và quy tắc Ủy ban hoạch định chính sách, về tình cũng có thể hiểu.”
“Chỉ là, làm lãnh đạo chủ quản những nghiệp vụ này, tốt nhất là tranh thủ thời gian làm quen, miễn để cho những người phụ trách phía dưới xí nghiệp này chê cười Ủy ban hoạch định chính sách chúng ta.”