Hai người bạn chốn khuê phòng, cô một lời tôi một câu nói cho khuôn mặt Đái Mộc Cát đỏ ửng rồi, thời tiết hơi nóng, lại càng tô đậm vẻ ửng đỏ trên mặt Đái Mộc Cát.
"Ơ, thật là khó gặp, cô gái nhỏ này, bình thường coi như là chủ trì kỷ niệm chín mươi năm ngày thành lập trường đại học kinh thành, quay mắt về phía nhiều đại lão trung ương như vậy, cũng là mặt không đổi sắc, bây giờ lại học được cách đỏ mặt, tôi thực thật là rất kỳ quái, xem ra cô gái nhỏ này thật đúng là đang suy nghĩ về đàn ông rồi..."
"Trình Hiểu Điệp, Hồ Mân, các cậu nói gì đấy, có tin tôi xé miệng của các cậu ra hay không..."
Đái Mộc Cát thật sự bị hai người bạn chốn khuê phòng của mình nói đến mức tức giận không nhẹ, liền giả trang ra một bộ dáng hung thần ác sát.
"Xé rách miệng của chúng tôi, tôi cũng muốn nói, phải nói, cũng chỉ là nhớ đàn ông mà thôi, không phải là cái việc gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng!”
“Dựa vào cái gì không để cho chúng tôi nói, năm đó thời điểm đọc sách, hai người chúng tôi đúng là đã bị cậu giễu cợt không ít lần, hiện tại nên đến phiên cậu... cái này gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây..." Trình Hiểu Điệp và Hồ Mân đều là ôm bả vai Đái Mộc Cát, cười đến rung động cả thân thể.
"Các cậu đến đây lúc nào, sao không thông báo một tiếng?"
Đái Mộc Cát không muốn tiếp tục dây dưa đề tài này với các nàng, bằng không thì sẽ không dứt ra được, Hồ Mân đã kết hôn rồi, vừa mới sinh một đứa con, đối với chủ đề giữa nam và nữ, đúng là không có gì cố kỵ, lời gì cũng dám nói.
Đối với một cô gái đã kết hôn, cùng với một cô gái khác sắp kết hôn, Đái Mộc Cát đúng là không có tin tưởng và dũng khí thảo luận những vấn đề này với các nàng.
"Đêm nay có một buổi tụ hội nhỏ, cậu muốn đi đến đó không?" Trình Hiểu Điệp cười hỏi.
"Tôi không có nhiều thời gian như vậy, vừa mới thiệt thòi thua trận tại Hải Nam, đang tại bị các bác các cô trong nhà phê bình, nói tôi làm việc ở Hải Nam, tại sao lỗ lã nghiêm trọng như vậy... phiền chết đây này!" Đái Mộc Cát cau mày nói.
Vừa nói đến Hải Nam, nàng lại lập tức nghĩ tới Dương Tử Hiên, không biết người đàn ông này hiện đang làm gì, không sai biệt lắm, đã hơn một tuần lễ rồi, cũng không chịu gọi một cuộc điện thoại đến cho mình, không biết hắn đang bận cái gì.
Trước kia Dương Tử Hiên đã nói với nàng, bảo nàng trở về kinh thành, sau đó liền tiếp tục làm bất động sản, nhưng chỉ nói đại khái, bảo nàng đăng kí một công ty bất động sản ở kinh thành, sẽ không bị thiệt hại vào đâu.
Hiện nay, bất động sản ở kinh thành cũng là một mảnh thấp kém, thật sự chưa nói tới tình huống gì tốt, sản nghiệp bất động sản cả kinh thành đều bị xem nhạt.
Trong khoảng thời gian này Đái Mộc Cát cũng điều tra nghiên cứu khắp nơi ở kinh thành, nhìn xem có phương hướng đầu tư hay không, áp lực bên trong gia tộc dồn lên nàng không nhỏ, nàng cũng biết nguyên nhân.
Đái Mộc Đức, với tư cách phó giám đốc xây dựng, lần này trong điều tiết khống chế vĩ mô đã quyết sách sai lầm, tỉ lệ cho vay nợ xấu tăng lên gay gắt, rất nhiều khoản cho vay đều bị bọc trong bất động sản thành phố Hải Nam và thị trường chứng khoán trong nước không thoát ra được.
Trong khoảng thời gian này Đái Mộc Đức ở bên trong xây dựng cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, phó thủ tướng Uông Thong Long chủ quản ngân hàng đã bắt đầu đại khai sát giới rồi, rất nhiều phó giám đốc được phân công quản lý hoạt động tín dụng đều bị bỏ cũ thay mới, tổ công tác thanh tra tài sản đang tiếp tục thanh tra, cả hệ thống ngân hàng đều là mỗi người cảm thấy bất an.
Tuy Đái Tự Lập tại đại hội đảng tháng mười có thể tiến thêm một bước, được tuyển cử vào uỷ viên trung ương là chuyện tất nhiên, nhưng tình huống như thế càng làm Đái Mộc Đức khó chịu nổi.
Địa vị chính trị và tiền đồ của Đái Mộc Đức đã trở nên mông lung không rõ ràng, địa vị chính trị giảm xuống nghiêm trọng, địa vị bên trong Đái gia cũng giảm xuống trầm trọng, cũng liên luỵ đến Đái Mộc Cát.
Tuy đám người bên trong Đái gia kia đều không nói gì, nhưng Đái Mộc Cát chấp chưởng quyền hành tài chính Đái gia, tài chính đầu tư tại Hải Nam đã bị co rút lại hơn phân nửa, trong chỗ bí mật đều có câu oán hận.
Tuy không ai dám bày tỏ thái độ với Đái Mộc Cát, nhưng bí mật nói lời ong tiếng ve không phải ít, càng có một vài người nói muốn tranh thủ thời gian gả Đái Mộc Cát, đứa con gái phá sản này ra ngoài, những lời này đều có người chuyển vào trong lỗ tai Đái Mộc Cát, lại làm cho Đái Mộc Cát cảm thấy rất phẫn nộ, đồng thời, cũng cảm giác rất thiệt thòi.
Tài sản Đái gia cơ bản đều là nàng dùng thủ đoạn đầu tư, mới có quy mô như hôm nay, lúc trước từ trên xuống dưới trong Đái gia, đều đem tiền riêng của mình ra, giao do Đái Mộc Cát đầu tư sử dụng, mấy năm này tỉ lệ lợi nhuận đều tăng lên gấp bội, tuy hiện tại lỗ lã, nhưng vẫn lớn hơn rất nhiều so với số tiền lúc trước các nàng lấy ra cho mình.
Nghĩ về những chuyện này, Đái Mộc Cát liền nhớ tới Dương Tử Hiên, người đàn ông này luôn có cỗ ma lực làm cho người ta tin cậy và ỷ lại, hết lần này tới lần khác, hắn lại căn bản không coi nàng là một sự việc, từ cuộc điện thoại lần trước, về sau, liền không hề liên lạc qua, Đái Mộc Cát là một cô gái đã lớn, cũng không có ý tứ chạy tới thành phố Tử Kim tìm Dương Tử Hiên.
"Lần này cậu trở lại kinh thành, đã đi các nơi điều tra nghiên cứu, bước tiếp theo là muốn đầu tư vào ngành sản xuất nào?" Trình Hiểu Điệp nghi hoặc hỏi.
"Chính cậu không thẹn với lương tâm là được rồi, thời điểm kiếm tiền, tại sao không thấy các nàng đi ra vỗ tay khen, đợi thiệt thòi tiền, lại làm khó cậu, tôi xem không bằng Mộc Cát đem tiền trả lại cho các nàng, xem các nàng định làm thế nào? Tự cậu lấy phần tiền của mình đi đầu tư!" Hồ Mân ôm eo nhỏ nhắn của Đái Mộc Cát, vừa cười vừa nói.
Đái Mộc Cát nhíu mày, thở dài nói: "Tôi chỉ có mấy trăm vạn, có thể làm gì? Căn bản không thành việc được!"
Trong lúc nói chuyện, điện thoại vang lên, là giọng nói Dương Tử Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn Đái Mộc Cát vốn đầy vẻ buồn rầu, nhưng lập tức hiện lên một nụ cười, nhưng ngữ khí lại đầy vẻ oán hận, nói: "Rốt cục cũng nhớ đến tôi, cam lòng gọi điện thoại cho tôi rồi hả?"
Giữa trưa, cơm nước xong xuôi, về sau, tại trước khi đi công ty Xuân Huy, Dương Tử Hiên chợt nhớ tới công việc của Đái Mộc Cát, nghĩ thầm liên hệ này đúng là không thể chặt đứt, hắn còn trông cậy vào các mối quan hệ của Đái Mộc Cát ở kinh thành, nắm bắt bất động sản kinh thành nữa mà.
Bất động sản Hải Nam đầy tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tường đổ vách xiêu, tùy ý có thể thấy được khắp nơi, đầy đất đều là khu nhà bỏ đi, giá đất kinh thành cũng cực kỳ thấp, nhưng Dương Tử Hiên lại biết, lúc này mình phải đi kinh thành, nắm thật chặt thời cơ tốt nhất.
Tuy Dương Tử Hiên không muốn Dương Ban Mai Xích nhanh như vậy đã giao thiệp với bất động sản, dù sao thì phát triển đa nghành cũng là một thanh kiếm 2 lưỡi, làm không tốt sẽ tổn thương đến Dương Ban Mai Xích, mất đi phương hướng phát triển của xí nghiệp và nghiệp vụ hạch tâm.
Nhưng theo chân Đái Mộc Cát đi kinh thành bất động sản phân một chén canh, lại là chuyện Dương Tử Hiên cực kỳ muốn.
Trình Hiểu Điệp và Hồ Mân quen biết Đái Mộc Cát cũng không phải là việc một ngày hay hai ngày, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đái Mộc Cát mang theo ngữ khí u oán như vậy nói chuyện cùng người khác.
Ở trong ấn tượng của các nàng, Đái Mộc Cát cho tới bây giờ đều là cô gái cực kỳ cường thế.
Ở kinh thành, hay là ở đại học nổi tiếng nhất trong nước, người xếp hàng theo đuổi nàng không thiếu, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không cho bọn hắn sắc mặt gì tốt.
"Cậu muốn thông qua công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích và tôi hợp tác mở chung cư kinh thành, mở ra danh tiếng và dựng lên thị trường ở thị trường kinh thành, hơn nữa còn coi đây là cơ hội thẩm thấu nghiệp vụ máy nhắn tin trong thị trường kinh thành và Hoa Bắc, Tây Bắc?" Đái Mộc Cát lập tức suy nghĩ cẩn thận những lời Dương Tử Hiên nói.