Tuy Trang lão gia tử đã về hưu rồi, nhưng phái bản địa vẫn có lực ảnh hưởng cực lớn tại La Phù tỉnh.
Ba đứa con trai, một người là Thường ủy tỉnh ủy, một người là sở trưởng tư pháp sở, coi như là công đức trọn vẹn rồi.
Trang Đạo Hiền còn trẻ, nếu như không phạm sai lầm chính trị quá trí mạng, tiếp tục tiến bộ lên chức là kết quả có thể đoán được.
Cái này cũng trở thành nhân tố tối quan trọng nhất giúp Trang lão gia tử không đến mức thoáng cái đã già yếu quá mức, có người thừa kế trên mặt chính trị, kéo dài tính mạng chính trị của ông ta.
Hồ Khải cũng đi theo Dương Tử Hiên đến đây, Trang lão gia tử nhìn thấy Dương Tử Hiên, liền vịn trượng dài, giọng nói rõ ràng trong sáng mạnh mẽ: "Cậu chính là vị cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất La Phù tỉnh chúng ta Dương Tử Hiên kia à, tôi đã nghe Đạo Hiền và Lộ Lộ đề cập tới cậu mấy lần!"
"Trang Lão, đây là ngài đang phê bình thời gian công tác, kinh nghiệm của tôi quá ít sao? Cái chữ nhất này, tôi đúng là không thể đảm đương nổi !" Dương Tử Hiên cong eo, vừa cười vừa nói, sắc mặt biểu lộ rất khiêm tốn.
Hắn và phái bản địa không có thâm cừu đại hận gì, Trang lão gia tử với tư cách đã từng nắm giữ chức Bí thư Tỉnh ủy, dẫn đầu La Phù tỉnh chạy theo niên đại cải cách cởi mở, thuận lợi quá độ.
Đối với vài nghìn vạn người dân La Phù tỉnh này, ông ta cũng đã làm ra cống hiến nhất định, Dương Tử Hiên không dám bày ra vẻ kiêu ngạo ở trước mặt một lão gia tử.
Dương Tử Hiên lại bảo Hồ Khải lấy cái túi nhỏ từ trong xe ra, trong đó có một ít bao đông trùng hạ thảo và dã nhân sâm, cung kính đưa cho Trang lão gia tử, nói: "Chúc lão gia tử thân thể khỏe mạnh, thọ tỷ Nam Sơn..."
"Bạn bè lần đầu tiên đến nhà, còn có cả lễ vật, cái đông trùng hạ thảo này đúng là vật quý báu, thiên kim khó cầu ..." Trang lão gia tử cười nói, nhận lấy lễ vật, mấy người giúp việc bên cạnh vội vàng chạy tới tiếp nhận.
Lễ vật là giữa trưa hôm nay, Dương Tử Hiên để cho Hồ Khải chuẩn bị, Hồ Khải tương đối cẩn thận, hiểu rõ phổi Trang lão gia tử không quá tốt, liền chọn lựa đông trùng hạ thảo.
Đông trùng hạ thảo bắt đầu từ thập niên 80 đã là một kg hai ba trăm đồng tiền, đến thế kỷ mới về sau, lại càng giá cả tăng như phi ngựa, tới hơn mười vạn đồng một kg cũng là việc quá bình thường, giá trị bản thân quý ngang hoàng kim, thậm chí được xưng là hoàng kim mềm.
Thập niên 90, giá cả cũng tăng đến mức tương đối lợi hại, chỉ là, Hồ Khải đương nhiên cũng sẽ không mua đủ một kg, chỉ chút ít dệt hoa trên gấm mà thôi.
Dương Tử Hiên nhìn lễ vật này tạm được, không làm cho người cảm thấy khó coi, cũng sẽ không quá mức phô bầy bản thân.
Tuy Trang lão gia tử về hưu rồi, nhưng tổ chức an bài cuộc sống đãi ngộ cho ông ta, loại cán bộ cao cấp này thật sự là rất tốt, còn phân phối cả thư ký.
Trang Đạo Hiền, Trang Đạo Tông, Trang Lộ Lộ, một đoàn người chờ ngay tại cửa lớn cách đó không xa.
Nhưng lúc Dương Tử Hiên liếc nhìn, không phải những người này, mà là Trang Vũ Nhi xinh đẹp tuyệt mỹ.
Trang Vũ Nhi cũng đang theo dõi hắn, nhớ tới lần trước tại sân cỏ quần ngựa bị Dương Tử Hiên khi dễ một phen, trong lòng lại hận đến nghiến răng ngứa lợi.
Dương Tử Hiên nhớ tới lần trước bị Trang Vũ Nhi đánh cho toàn thân tổn thương, bị Trương Tuyết Bách giễu cợt vài ngày, da dẻ liền nổi lên một tầng da gà, cô gái này đúng là không thể đơn giản trêu chọc.
Hơn nữa, hắn từng nghe Trương Tuyết Bách nói qua, Trang Vũ Nhi cũng là một cô cháu gái cực kỳ có chính trị trí tuệ trong những cháu trai cháu gái của Trang lão gia tử.
Phái bản địa không xác định nàng hạch tâm đời thứ ba, mà là định Trang Lộ Lộ, thật sự là một nét bút hỏng.
Ánh mắt chỉ dừng lại vài giây đồng hồ ở trên người Trang Vũ Nhi, Dương Tử Hiên liền lưu ý đến người đàn ông cao lớn một thân nhung trang đứng ở bên cạnh Trang Vũ Nhi.
Khuôn mặt ngăm đen, bộ mặt đầy đường cong cương nghị, con mắt sáng ngời hữu thần, nhưng chói mắt nhất vẫn là một thân quân trang thiếu tướng lục quân kia.
Trong lòng Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, thế lực phái bản địa vậy mà có thể thẩm thấu đến quân đội rồi? Không biết thiếu tướng lục quân này và phái bản địa đến tột cùng có quan hệ thế nào.
Chẳng lẽ Trang Vũ Nhi một mực ở trong quân đội, chính là để liên lạc ràng buộc với phái bản địa và quân đội? Vậy thì dã tâm phái bản địa thật đúng là không nhỏ.
"Đi vào trong ngồi đi, buổi tiệc đều dọn xong rồi, chỉ đợi mấy người các cậu thôi." Trang lão gia tử chống trượng dài đi trở về, phong độ Dương Tử Hiên biểu hiện ra ngoài lại làm cho hắn cảm thấy rất thoả mãn.
Tuy trước kia Trang Lộ Lộ, Trang Dịch Tây, những đưa cháu trai này ở trước mặt hắn nói Dương Tử Hiên không phải người gì tốt, nhưng trong mắt Trang lão gia tử, người chìm nổi cả đời, làm bao nhiêu năm cách mạng, "việc ác" của Dương Tử Hiên trong miệng bọn hắn đều không ảnh hưởng đến toàn cục.
Chỉ là, Dương Tử Hiên vẫn phát hiện ra ánh mắt Trang lão gia tử nhìn mình nhiều hơn một tia gì đó, cụ thể là cái gì, Dương Tử Hiên lại không thể nói rõ ràng.
Mang theo điểm khả nghi như vậy, Dương Tử Hiên tiến đến chào hỏi người Trang gia.
Trang Vũ Nhi quay thân tiến vào, để lại vài người đứng ở cửa ra vào xây bằng thanh gạch, tùy ý có thể thấy được phương tiện công nghệ an toàn cao cấp phòng vệ xung quanh.
Người đàn ông thiếu tướng lại đi tới đối mặt với Dương Tử Hiên, mãnh liệt đập vào bả vai Dương Tử Hiên, thiếu chút nữa làm cho bả vai bên đó của Dương Tử Hiên tê rần.
Lưu Bất Khắc lập tức tiến lên một bước, dự phòng việc ngoài ý muốn, nhưng không dám hoàn toàn đến gần, hắn cũng là xuất thân từ quân nhân xuất ngũ, đương nhiên nhận ra quân hàm của người sĩ quan này.
"Thằng nhóc ngu ngốc cậu và ba của cậu thật đúng là từ một cái khuôn mẫu in ra!"
Lúc này ánh mắt Dương Tử Hiên rất thanh tịnh, bước chân kiên định, rất có tự tin, ở trong mắt thiếu tướng, dường như lại thấy được thân ảnh vị Thiếu tướng kia năm đó ở chiến trường Triều Tiên, cùng nhau vào sinh ra tử trong tiếng hỏa lực.
Trong lòng Dương Tử Hiên thầm kinh hãi, chẳng lẽ người này chính là bạn cũ trong miệng Trang Đạo Hiền kia?
Hắn không nhịn được, trong đầu cố gắng tìm kiếm những đoạn ngắn trí nhớ của thằng ngốc Dương Tử Hiên kia, nhưng không tìm thấy một mảnh và tin tức cùng trí nhớ nào về vị thiếu tướng trước mắt này.
"Làm sao vậy, không nhớ được tôi à? Thời điểm lần đầu tiên tôi gặp cậu, vẫn còn mặc tã đấy, cậu mới mấy tuổi, không nhớ rõ tôi cũng là chuyện bình thường mà!”
“Tôi và ba ba, mẹ của cậu từ rất sớm đã quen biết, cùng nhau đánh nhiều trận, chúng ta đều là người phụ trách chiến dịch tây tuyến, về sau, ba của cậu gặp chuyện không mayra đi, tôi cũng vậy bị điều đến quân đội Tây Bắc, không nghĩ tới, cậu đã lớn như vậy rồi!"
Thiếu tướng cố gắng đè nén kích động trong lòng mình, nói: "Trước đây không lâu, tôi đã được điều trở lại quân đội kinh thành, đi nghe ngóng một chút, mới biết được cậu đã bị đưa đến La Phù tỉnh, trong khoảng thời gian này tôi luôn nghĩ ngợi, dù thế nào cũng phải bớt thời gian đến nhìn cậu một cái..."
"Tôi vốn có tên gọi là Vương Kẽm Tích, cậu cứ gọi tôi chú Vương là được rồi, tôi nhỏ tuổi hơn ba của cậu..." Giọng nói Vương Kẽm Tích rất to.
Dương Tử Hiên bỗng nhiên trừng lớn con mắt, kiếp trước hắn coi như là kẻ yêu thích quân sự, đối với cái tên Vương Kẽm Tích này, đúng là không có gì xa lạ.
Đảm nhiệm qua quân trưởng quân đoàn hai, một trong số ít những tướng lãnh đã tham gia chiến dịch lớn chính thức, trở thành nhân vật lĩnh quân thế hệ tiếp sau của lục quân, hơn nữa còn nhậm chức đại tư lệnh quân khu.
Thời điểm Dương Tử Hiên sống lại, thế Vương Kẽm Tích đã rất mạnh, nếu như hắn nhớ không lầm, hiện tại Vương Kẽm Tích đã là phó tư lệnh viên quân đội kinh thành, sang năm sẽ được lên quân hàm trung tướng rồi, nếu như không có gì ngoài ý muốn mà nói, qua vài năm nữa sẽ đến quân đội Đông Nam nhậm chức.
Tiều Tiên phản kích Mỹ trong chiến đấu tây tuyến, nếu so với đông tuyến thì đáng đánh hơn nhiều, Vương Kẽm Tích mượn đòn bẩy này, vị trí tại bộ đội không thể không dậm chân tại chỗ.
Nhưng Dương Tử Hiên có chút không rõ, vì sao Vương Kẽm Tích lại thoáng cái liền đến phái bản địa, cho dù hắn muốn đến tìm kiếm mình, cũng không cần thông qua Trang Đạo Hiền chuyển lời nói chứ? Chẳng lẽ Vương Kẽm Tích và phái bản địa có quan hệ đặc thù gì sao?
"Vũ Nhi! Cháu chạy đi đâu?" Vương Kẽm Tích gọi Trang Vũ Nhi đang đi vào trong phòng lại, nói: "Tới đây!"
Trang Vũ Nhi rất là khó xử, thân thể uyển chuyển thay đổi, không tình nguyện đi đến trước mặt Dương Tử Hiên và Vương Kẽm Tích, cúi đầu nắm tay vào nhau.
"Tử Hiên, ba của cậu chết, một mực giống như tảng đá đặt ở trong tâm của tôi, những năm này tôi luôn muốn giúp cậu làm chút gì đó, về sau, Vũ Nhi đến làm thủ hạ của tôi, tôi liền tự chủ trương thương lượng cùng Trang lão gia tử, muốn tác hợp cho cậu và Vũ Nhi!”
“Vừa đúng lúc cậu đang nhậm chức ở La Phù tỉnh, như vậy đi, mấy ngày nay nếu như hai người giúp cảm thấy phù hợp, trước hết cứ đính hôn đã..."
Cuộc sống quân đội, cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết ở trên người Trang Vũ Nhi, cởi quân trang ra, Trang Vũ Nhi vẫn là cô gái Giang Nam uyển chuyển quyến rũ.
Con ngươi trong sáng dịu dàng như nước, váy dài tươi mát không vết bẩn, bắp chân hết sức nhỏ và nhẹ nhàng, sạch banh, không có xương mắt cá chân, tất cả đều làm hiển lộ rõ ràng mị lực và khí chất của một cô gái.
Hai hàng cúc áo bấu chặt, đè ép đường cong bộ ngực thành hình cung hoàn mỹ, tròn tròn nhún nhún! Còn có cả xương quai xanh hết sức nhỏ và tinh xảo.
Tuy đã sớm nghe qua Trang lão gia tử nói, nhưng lúc Vương Kẽm Tích nói ra ở trước mặt hai người trong cuộc, vẫn đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng như nước gợn, tràn ra trên khuôn mặt tuyệt mỹ.
Cắn cắn bờ môi tươi mới ướt át, đang muốn mở miệng cự tuyệt, Dương Tử Hiên đã đoạt lời trước nàng, phát ra một tiếng
"Cái này không quá phù hợp rồi!"
Dương Tử Hiên nhíu chặt lông mày, tuy Vương Kẽm Tích uy danh hiển hách, nhất một thân quân trang thiếu tướng lục quân chói mắt kia lại càng có lực áp bách rất mạnh, nhưng không cách nào áp bách hắn khuất phục trên mặt lựa chọn cảm tình.
Kiếp trước của hắn, cầu sinh tồn trên phố phường, thỏa hiệp chính giữa kẽ hở các thế lực, cuối cùng vẫn rơi vào cục diện đột tử ở đầu đường.
Kiếp nầy sống lại, Dương Tử Hiên càng có ý nghĩ cố chấp và quật cường hơn.
Đối với quỹ tích lên chức của Vương Kẽm Tích, ấn tượng ở kiếp trước của Dương Tử Hiên vẫn tương đối khắc sâu.
Công tác trong cơ quan chính trị bộ đội, đều là phân công quản lý công tác tập huấn, tham mưu, là tướng lãnh cao cấp thật sự đã từng dẫn dắt bộ đội đi chiến tranh.
Quỹ tích lên chức như vậy đã nói lên việc Vương Kẽm Tích có lực lãnh đạo và khống chế chỉ huy rất mạnh.
Dương Tử Hiên đã làm tốt chuẩn bị tranh cãi với Vương Kẽm Tích, người dùng danh nghĩa trưởng bối và bạn cũ cha hắn để nói chuyện với hắn.
Sự tình cũng như Dương Tử Hiên dự liệu, ánh mắt Vương Kẽm Tích lợi hại, trừng mắt liếc nhìn Dương Tử Hiên, giọng nói vang dội mà mười phần mạnh mẽ, rống lên một tiếng.
"Có cái gì không thích hợp!"
Vương Kẽm Tích cao tiếng quát một câu, các bàng chi thân thích phái bản địa đứng bốn phía đều kinh động rồi, ào ào đi ra nhìn Dương Tử Hiên và Vương Kẽm Tích.
Ánh mắt Dương Tử Hiên bỗng nhiên lạnh xuống, mặc dù cực kỳ hiểu rõ đối với quỹ tích lên chức của Vương Kẽm Tích, vài chục năm sau sẽ trở thành nhân vật đại biểu lục quân cực kỳ lớn trong nước, nhưng giờ phút này, Dương Tử Hiên vẫn cảm thấy Vương Kẽm Tích xuất hiện quá đột ngột.
Tuy Vương Kẽm Tích một mực mang binh, nhưng thủ đoạn tâm cơ cũng tuyệt đối là tốt nhất, nhân vật V.I.P nhất trong quân đội.
Nhưng giờ phút này, Dương Tử Hiên không suy đoán được động cơ Vương Kẽm Tích đột nhiên tìm đến mình lần này, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì tình bạn cũ mà đến trợ giúp con trai bạn cũ an bài một mối hôn sự?
Dương Tử Hiên không suy đoán ra cách nghĩ chính thức của Vương Kẽm Tích.
Thế lực bộ đội hết sức phức tạp và mịt mờ, khác với thế lực đảng chính địa phương, thường xuyên được hấp thụ ánh sáng, dân chúng đều có thể thông qua truyền thông hiểu rõ một ít chân tướng phía sau màn khi các thế lực đảng chính đấu sức!
Bộ đội trong nước cho tới nay đều là chủ nghĩa Lục Quân thịnh hành, nhưng tại niên đại 90 đã có chuyển biến, thế lực hải quân đột nhiên quật khởi, lại làm cho quầng sáng chủ nghĩa Lục Quân chậm rãi biến mất.
Tiến vào thế kỷ mới được mười năm, thế lực hải quân đột nhiên suy sụp, thế lực hệ không quân cường thế quật khởi, rất nhiều tướng lãnh xuất thân quân chủng không quân được đề bạt đến vị trí mấu chốt trong bốn tổng bộ.
Thậm chí rất nhiều người tiến vào bộ máy lãnh đạo tối cao nhất trong bộ đội, phát động khiêu chiến nghiêm trọng đối với một hệ tướng lãnh xuất thân hệ Lục Quân.
Dưới tình huống khẩn cấp này, Lục Quân hệ đẩy Vương Kẽm Tích ra, với tư cách nhân vật lĩnh quân hệ Lục Quân, bản thân việc đó đã có thể nói rõ Vương Kẽm này rất mạnh mẽ.
Dương Tử Hiên quen biết không sâu đối với kết cấu quyền lực bên trong Dương gia, chỉ biết là, vô luận là ở cơ quan đảng chính hay ở trong bộ đội, Dương gia đều có được quan hệ sâu xa.
Lão gia tử Dương Khai Hoài chính là người xuất thân từ chiến tranh, có không ít bạn cũ tại quân đội, Dương Tử Hiên không biết những tướng lãnh Dương hệ trong bộ đội này rốt cuộc là ủng hộ phương thế lực nào.
Mặc dù nói Vương Kẽm Tích và cha Dương Tử Hiên năm đó là chiến hữu, nhưng có phân ra thượng hạ cấp, lúc ấy vẫn chưa khôi phục chế độ quân hàm, không có chức tướng quân này, cha Dương Tử Hiên chính là thượng cấp lãnh đạo của hắn.
"Chú, tôi nghĩ xưng hô chú như vậy, càng thêm phù hợp hơn một chút, tôi cảm thấy tôi và Trang tiểu thư mới gặp mặt lần thứ hai, vội vàng như vậy rất không tốt, không bằng để cho chúng ta từ từ hiểu rõ nhau, về sau, lại từ từ xem xét..." Dương Tử Hiên cảm thấy không cần phải thoáng cái đã cự tuyệt đề nghị của Vương Kẽm Tích.
Dù sao thì quyền quyết định vẫn đang ở trong tay mình, chẳng bằng hiện tại qua loa với Vương Kẽm Tích, nhìn xem có phải là Vương Kẽm Tích thật sự muốn tác hợp hôn nhân giữa mình và Trang Vũ Nhi hay không.
Tuy Dương Tử Hiên bây giờ vẫn chưa cần dựa vào thế lực binh chủng nào, nhưng nếu như muốn tại đi được xa hơn trên mặt chính trị, thế lực bộ đội ủng hộ là rất quan trọng.
Dương Tử Hiên cũng không muốn làm cho Vương Kẽm Tích, một một tướng quân tiền đồ vô lượng như vậy tức giận.
Vương Kẽm Tích nhìn ánh mắt trong suốt của Dương Tử Hiên, giọng nói cũng chậm lại: "Cậu suy nghĩ rất tốt! Làm như vậy cũng không sao!"
Giữa ban đêm mùa hè, bốn phía là một mảnh tiếng côn trùng kêu vang, có vẻ thanh tịnh dị thường, trang viên nằm giữa một khu vực trống trải, mặc dù không có quạt điều hòa, gió đêm thổi qua da thịt, cũng mát mẻ đến sâu trong tim.
Trang Vũ Nhi và Trang lão gia tử đi ở phía trước, Dương Tử Hiên và Vương Kẽm Tích theo sát ở phía sau, cách đám người có một chút khoảng cách.
Vương Kẽm Tích đột nhiên vỗ bả vai Dương Tử Hiên, hạ giọng nói: "Trước kia Trang lão gia tử coi như là chư hầu một phương, La Phù tỉnh là quê quán rất nhiều nguyên lão trung ương, từ nguyên quán đi lên mà nói, tôi cũng là người La Phù tỉnh!”
“Trang lão gia tử năm đó có thể làm được đến vị trí Bí thư Tỉnh ủy, cũng có quan hệ nhất định với một ít nguyên lão trung ương, cho nên bây giờ tôi vẫn gạt hắn —— không nói với hắn về gia thế nhà của cậu! Chỉ nói là cậu là một người cháu của tôi!"