Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Trước kia chúng ta đều bị Đường Đại Minh làm cho luống cuống tay chân rồi, nhưng tất cả mọi chuyện vì sao lại phát sinh? Tất cả căn nguyên phát sinh là vì cái gì? Chỉ cần chúng ta tìm được nguyên nhân thực sự vì sao Trịnh Mộc Đa gặp chuyện không may, chúng ta có thể phá cục!"
"Dương sở, tôi vẫn chưa biết rõ!" Ánh mắt Phan Bách Văn có chút mê mang nói.
Dương Tử Hiên xoay người cười nói: "Kỳ thật cậu có thể hiểu, cậu chỉ là do trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bị Trịnh Mộc Đa liên tiếp gặp chuyện không may làm rối loạn suy nghĩ của cậu, tôi hỏi cậu, vì sao Trịnh Mộc Đa lại gặp chuyện không may?"
Phan Bách Văn nghĩ nghĩ, cười khổ nói: "Dương sở, tôi căn bản là không thể điều tra Trịnh Mộc Đa, hiện tại đến lập án điều tra cũng không được, làm sao tôi biết vì sao Trịnh Mộc Đa lại gặp chuyện không may!"
"Cậu sai rồi!" Dương Tử Hiên phất phất tay áo, giọng nói âm vang: "Tất cả căn nguyên đều là bởi vì tổ điều tra chúng ta tiến vào chiếm giữ thành phố An Thuyền, điều tra nguyên nhân thị trưởng Đường Lập chết!"
Phan Bách Văn trải qua Dương Tử Hiên nhắc nhở như vậy, đồng tử đột nhiên co rút lại, nói: "Đúng vậy, tất cả căn nguyên đều ở tại chúng ta tiến đến, điều tra cái chết của thị trưởng An Thuyền."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Chính bởi vì cuộc điều tra của chúng ta xúc phạm đến lợi ích của rất nhiều người, thậm chí là lợi ích tập thể của cả thị ủy An Thuyền, cho nên Trịnh Mộc Đa mới gặp chuyện không may!"
"Bọn họ muốn thông qua Trịnh Mộc Đa gặp chuyện không may, gây trở ngại đến tiến trình điều tra của chúng ta!"
"Cho nên, biện pháp chúng ta phá cục, là tiếp tục điều tra án Đường Lập!" Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
Phan Bách Văn thở dài nói: "Đúng vậy, trước kia tôi cũng là sợ đến luống cuống tay chân rồi, nếu như tổ điều tra chúng ta tiếp tục không để ý Trịnh Mộc Đa nhỏ nhặt này, tiếp tục kiên định điều tra, chỉ sợ hiện tại cũng sẽ không từng bước khó đi như vậy, bị một đám người Đường Đại Minh nắm mũi dẫn đi!"
Dương Tử Hiên vươn tay lên nói: "Hiện tại chúng ta phải chia ra vài đường, tôi phụ trách xung phong ở phía trước, điều tra tại đầu tuyến, nhiệm vụ chủ yếu của cậu chính là đặt Trịnh Mộc Đa ở thành phố An Thuyền, không thể để cho bọn hắn chuyển ra ngoài thành phố An Thuyền, hấp dẫn chú ý của Đường Đại Minh, để cho tôi bí mật khai triển, mở rộng công tác."
"Hiện tại Trịnh Mộc Đa bị một đám người Đường Đại Minh lợi dụng, đã trở thành họa lớn trong lòng Đường Đại Minh, Đường Đại Minh nhất định sẽ nghĩ biện pháp vứt tất cả án Trịnh Mộc Đa ra khỏi thành phố An Thuyền, không tiếp tục liên quan đến hắn, như vậy mới an toàn!"
Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: "Tốt rồi, không nói nữa, cậu tìm ba bốn người tin được từ trong tổ điều tra cho tôi, hiện tại tôi đi tìm người thân Đường Lập để hiểu rõ tình huống."
"Dương sở, ngài cũng phải chú ý, hiện tại người thân của Đường Lập chắc chắn cũng bị rất nhiều người theo dõi!" Phan Bách Văn trầm giọng nói.
Giống như Quan Quang Cốc tưởng tượng, Đường Đại Minh cũng không bởi vì hắn là phó chủ tịch tỉnh mà cho hắn sắc mặt tốt, nghĩ đến cũng đúng, hắn là người sắp lui về hưu, lực ảnh hưởng đã sớm không lớn bằng lúc trước rồi.
Đường Đại Minh cũng không cần phải cầu cạnh hắn cái gì, không để cho hắn sắc mặt tốt cũng là chuyện rất bình thường, một mặt khác, gần đây tiếng hô giúp Đường Đại Minh thăng nhiệm phó chủ tịch tỉnh, tiếp nhận vị trí của Quan Quang Cốc hắn thật sự không nhỏ.
Một người không ngừng phát triển, một người đã đến lúc hoàng hôn, Đường Đại Minh không để cho hắn sắc mặt tốt cũng là chuyện rất bình thường.
Chuyện này càng gia tăng bất mãn trong lòng Quan Quang Cốc, thời điểm phòng tổ chức trung ương khảo sát nhân tuyển tiếp nhận chức vụ của hắn, Quan Quang Cốc đã quyết tâm phủ quyết Đường Đại Minh.
"Chủ tịch tỉnh, tại sao Đường Đại Minh này nói chuyện như vậy, không thèm để mặt mũi cho ngài!" Thư ký đi theo đằng sau Quan Quang Cốc có chút bất bình.
Quan Quang Cốc hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi sắp lui rồi, người ta là rể hiền phái bản địa, nào lại đi để tôi, một người già sắp về hưu này ở trong mắt?"
"Chỉ cần một ngày ngài chưa lùi, ngài chính là phó chủ tịch tỉnh, lễ nghi nên có vẫn phải có!" Thư ký nhanh chóng nói.
Những lời này lại rất xuôi tai, để cho Quan Quang Cốc vui mừng một hồi, nói: "Tốt rồi, không nói về hắn nữa, chúng ta đi gặp Dương Tử Hiên, xem có thể có phát hiện mừng rỡ gì hay không!"
"Chủ tịch tỉnh, không biết Dương Tử Hiên này có kiêu ngạo như Đường Đại Minh kia không?" Thư ký mở cửa xe cho Quan Quang Cốc rồi hỏi.
Quan Quang Cốc lắc đầu, nói: "Không, Dương Tử Hiên lấy cái gì để kiêu ngạo đây? Đường Đại Minh kiêu ngạo, đúng là được thành lập trên thực lực tuyệt đối!"
Thư ký cười cười, nói: "Ngài nói cũng đúng!"
...
Dương Tử Hiên đang mang theo mấy thành viên tổ điều tra ra ngoài thị ủy nhà khách, liền gặp được một cỗ Audi cách đó không xa đi tới.
Dương Tử Hiên hơi kinh ngạc, biển số xe cái cỗ xe Audi này treo, đúng là của ủy ban tỉnh.
"Tử Hiên đồng chí, vội vã đi nơi nào vậy?" Quan Quang Cốc xuống xe, xa xa đã gọi Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên vội vàng đi lên nắm tay cùng Quan Quang Cốc, hỏi: "Quan chủ tịch tỉnh, làm sao ngài lại tới rồi?"
"Ai, An Thuyền xảy ra chuyện lớn như vậy, truyền thông tỉnh náo đến ngất trời rồi, tôi có thể không tới sao, bên ngoài còn có một đôi phóng viên đang bao vây chặn đánh, có lẽ là chúng ta vào bằng đường vòng thì tốt hơn." Quan Quang Cốc thở dài nói.
Quan Quang Cốc là phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý chính pháp, đúng là không có nghiệp vụ gì liên quan đến Dương Tử Hiên hắn.
Hơn nữa, trước kia Dương Tử Hiên còn nghe nói, phó chủ tịch tỉnh này và phái bản địa quan hệ không tệ, ý đồ Quan Quang Cốc tìm đến hắn, đã có điểm ý vị sâu xa.
"Tử Hiên đồng chí, không có ý định mời tôi đi vào ngồi một chút sao?" Quan Quang Cốc cũng không có bày ra phó chủ tịch tỉnh sĩ diện, cười cười.
Dương Tử Hiên hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Quan chủ tịch tỉnh nói gì vậy, mời vào mời vào."
Hai người phân biệt ra hai bên ngồi xuống, về sau, Phan Bách Văn phân phó người dâng trà nước, liền đi ra ngoài làm việc.
"Lần này Quan chủ tịch tỉnh tới An Thuyền vì cái gì vậy?" Dương Tử Hiên nhấp một ngụm trà, nhìn Quan Quang Cốc, muốn hiểu rõ mục đích của hắn.
Bưng nước trà trên mặt bàn lên, Quan Quang Cốc chớp chớp lông mày đã đầy hoa râm: "Chủ yếu vẫn là vì bản án Trịnh Mộc Đa này, hiện tại trong tỉnh đúng là huyên náo xôn xao, không biết Hoàng chủ tịch tỉnh chứng kiến báo chí chưa, nhưng trước mắt, ông ta vẫn chưa làm ra chỉ thị cụ thể."
Trong lòng Dương Tử Hiên vừa động, Quan Quang Cốc đây là đang lộ ra tin tức cho hắn, trước mắt lãnh đạo cao tầng chính phủ tỉnh vẫn chưa để ý đến chuyện Trịnh Mộc Đa này, nói cách khác, lần này Quan Quang Cốc tới, là chính hắn tự chủ trương.
"Tôi tới thành phố An Thuyền, chủ yếu là vì chuyển quyền xử lý bản án Trịnh Mộc Đa, từ cục công an thành phố An Thuyền đến sở trên tỉnh, dù sao cũng liên quan đến nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta, lại tạo thành ảnh hưởng xã hội tương đối ác liệt, có lẽ là dời đến sở trên tỉnh thì tốt hơn..." Quan Quang Cốc chú ý đến sắc mặt Dương Tử Hiên đang biến hóa, đây là hắn đang thăm dò thái độ của Dương Tử Hiên.
Sắc mặt Dương Tử Hiên quả nhiên khẽ biến, nói: "Cái này không quá thỏa đáng đâu, Quan chủ tịch tỉnh."
Thật sự bị sở trên tỉnh lấy được quyền phá án, mặc dù Dương Tử Hiên điều tra ra cục công an thành phố An Thuyền có vấn đề, có tình tiết vu hãm, vu oan giá hoạ Trịnh Mộc Đa, cũng không thể làm gì được cục công an thành phố An Thuyền.
Dương Tử Hiên vừa nghe đã biết, chuyện này hơn phân nửa là chủ ý của Đường Đại Minh, xem ra quan hệ giữa Quan Quang Cốc và phái bản địa rất sâu không phải lời đồn, vậy mà lại vì chuyện này mà tự mình đến An Thuyền một chuyến.
"Phải thỏa đáng!" Quan Quang Cốc thăm dò ra thái độ của Dương Tử Hiên xong, lúc này cũng nói rõ thái độ của mình.