Ghi Chép Thừa Hoan Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 1: Nữ phụ thức tỉnh

Trước Sau

break

Thẩm Trì Doanh bừng tỉnh.

Mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ, ánh mắt mơ màng dần tụ lại, hoa văn long phượng trên đỉnh màn giường lọt vào tầm mắt.

Vừa tỉnh lại, vô số ký ức hoang đường như thủy triều ùa vào tâm trí.

Thần trí nàng càng minh mẫn, những ký ức này càng rõ ràng, khắc sâu vào tâm khảm.

Thì ra thế giới nàng đang sống, lại là một quyển thoại bản mang tên "Bệ Hạ, Người Hối Hận Muộn Màng".

Tên sách như vậy, nam chính dĩ nhiên là Hoàng đế đương triều Hoàn Cẩn, nội dung trong sách lại được trải ra từ góc nhìn của nữ chính Thẩm Uyển Hoa –

Mẫu thân là Đại Trưởng Công chúa đương triều, phụ thân là Ngô Hưng Hầu, Thẩm Uyển Hoa sinh ra đã là quý nữ đứng đầu kinh thành.

Nàng ấy lại nhất mực chung tình với Tín Vương Hoàn Cẩn, cùng hắn trải qua bao sóng gió trên con đường đoạt đích, vì hắn mà chu toàn giữa các thế lực, lo lắng đủ điều.

Thế nhưng, thánh chỉ đầu tiên Hoàn Cẩn ban bố sau khi đăng cơ, lại là sắc phong thứ muội của nàng ấy làm Hoàng hậu...

Điều trớ trêu nhất chính là, trước kia Thẩm Uyển Hoa thấy thứ muội sống trong phủ vất vả, đã đích thân cầu xin Hoàn Cẩn đón thứ muội ra khỏi phủ để chăm sóc.

Nào ngờ, hai người lại lén lút tư thông sau lưng nàng ấy.

Dù đau khổ đến đâu, Thẩm Uyển Hoa cũng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong.

Thứ muội cướp được ngôi vị Hoàng hậu vẫn chưa chịu dừng, không chỉ hết lần này đến lần khác vu oan giá họa nàng ấy, còn muốn dồn nàng ấy vào chỗ chết.

Về sau, Thẩm Uyển Hoa mới tình cờ biết được, thứ muội có thể leo lên ngôi vị Hoàng hậu, là do mạo nhận thân phận ân cứu mạng năm xưa của nàng ấy!

Nghĩ đến đây, Thẩm Trì Doanh khẽ cắn môi, đáy mắt thoáng qua vẻ xấu hổ chột dạ.

Trong sách, nàng chính là thứ muội ác độc, cướp đoạt hạnh phúc của nữ chính.

Nàng thậm chí không thể biện minh cho mình, bởi vì những gì trong thoại bản viết đều là sự thật.

Nghĩ đến kết cục trong sách, ngôi vị Hoàng hậu bị phế, trở thành tù nhân, ngày ngày chịu tra tấn hành hạ... Thẩm Trì Doanh chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Thấy sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, cung nữ hầu hạ bên cạnh vừa lo lắng vừa khó hiểu.

"Nương nương?" Đại cung nữ San Hô bưng chén cháo trắng sứ men hoa sen, nhẹ giọng hỏi: "Người đã mê man cả ngày, dùng chút cháo trước được không ạ?"

Thẩm Trì Doanh lúc này mới giật mình nhận ra trời đã chạng vạng.

"Được." Nàng cố gắng gượng dậy, giọng nói yếu ớt xen lẫn chút khàn khàn, "Ta cũng đang đói, mau dâng đồ ăn lên."

Có lẽ nằm lâu quá, Thẩm Trì Doanh vừa chống tay xuống giường định ngồi dậy, trước mắt bỗng tối sầm, tai ù đi, suýt nữa thì ngã xuống –

"Nương nương!" Mấy cung nữ giật mình, vội vàng chạy tới đỡ nàng.

Được cung nữ hầu hạ, Thẩm Trì Doanh rửa mặt qua loa, rồi dùng hết nửa chén cháo sữa bò nấu với phục linh, khiếm thực, sắc mặt tái nhợt mới dần hồng hào trở lại.

Trăng lên giữa trời, Thẩm Trì Doanh ngây người nhìn bóng trăng loang lổ qua song cửa, bỗng nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay trong cung ngoài cung có chuyện gì xảy ra không?"

Đại cung nữ Phỉ Thúy hơi do dự, "Bẩm Nương nương, chuyện lớn thì không có, việc nhỏ thì có một chuyện, Đoan Tuệ Quận chúa nghe tin nương nương hôn mê, buổi trưa đã đến Khôn Ninh Cung..."

Đầu ngón tay Thẩm Trì Doanh run lên, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Đoan Tuệ Quận chúa chính là trưởng tỷ của nàng, Thẩm Uyển Hoa, con gái của Phú Dương Đại Trưởng Công chúa, nữ chính trong thoại bản.

"Trưởng tỷ... tỷ ấy có gặp Hoàng thượng ở đây không?" Thẩm Trì Doanh cau mày hỏi.

Cung nhân trong điện nín thở, mấy người nhát gan đã bắt đầu run rẩy -- ai cũng biết Hoàng hậu xưa nay hay ghen, kiêng kị nhất là việc trưởng tỷ gặp Hoàng thượng.

"Bẩm Nương nương, đúng vậy ạ." Giọng Phỉ Thúy hơi run.

Quả nhiên, Thẩm Trì Doanh lập tức vênh mặt hất hàm hỏi: "Vậy sao các ngươi không cản tỷ ấy lại?!"

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, mặt mày hoảng sợ, "Nương nương thứ tội! Nương nương thứ tội!"

Phỉ Thúy nhỏ giọng nhắc nhở: "Nương nương, mấy hôm trước người đã chủ động mời Quận chúa đến Khôn Ninh Cung trò chuyện giải khuây cùng người, nên nô tỳ không dám cản..."

Thẩm Trì Doanh nhất thời nghẹn lời, cơn giận mắc ở cổ họng.

Lời này đúng là nàng đã nói, nhưng lúc đó nàng chỉ muốn làm bộ tỷ muội tình thâm trước mặt Hoàn Cẩn.

Thôi vậy, nàng thở dài một hơi.

"Là ta trách lầm các ngươi rồi, đứng dậy hết đi. Tháng này mỗi người được thưởng thêm nửa năm bổng lộc, lấy từ kho riêng của ta."

Cơn thịnh nộ không giáng xuống như dự đoán, lại còn được ban thưởng hậu hĩnh, các cung nhân đều mừng rỡ, vội vàng dập đầu: "Nô tỳ tạ ơn Nương nương ban thưởng!"

Thẩm Trì Doanh xua tay, vẻ mặt thờ ơ.

Là thứ nữ của Phò mã, từ nhỏ nàng đã bị ức hiếp đủ điều trong phủ, một khi có quyền thế, nàng như muốn bù đắp lại quá khứ, ăn mặc tiêu xài phung phí, hào phóng, vung tiền như rác.

Vì vậy, dù nàng thường ngày kiêu căng ương ngạnh, tính tình dễ nổi nóng, cung nhân bên cạnh vẫn một lòng trung thành với nàng.

Suy nghĩ một lát, Thẩm Trì Doanh vẫn không nhịn được hỏi: "Trưởng tỷ và Hoàng thượng đã nói gì với nhau?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc