Chương 36: Này gọi là nông cụ - Quỳnh Dao xử án (1)
Tiểu thư đã từng nghe qua Phóng Lợn?”
Đương nhiên câu trên chỉ là suy nghĩ tếu táo trong lòng Tâm Thạch. Bởi đang tình cảnh nghiêm túc thế này, cho cái phương án cũng cần phải nghiêm túc một chút.
Có điều Tâm Thạch không hiểu cho lắm, Quỳnh Dao cần số lượng nhiều để làm gì. Nhưng đây không phải lúc hắn chất vấn ngược lại nàng.
Tâm Thạch ho khan hai tiếng, tỏ vẻ cao thâm mạt trắc, vừa vuốt cằm vừa nói như quân sư đang hiến kế:
“Tiểu thư đã cân nhắc qua đúc lại?”
Quỳnh Dao nghe thế thì nhíu nhíu mày, nàng nói với giọng có chút không vui:
“Đã cân nhắc qua. Nung chảy rồi đúc lại, tốn kém đã đành, lại còn hao phí thời gian. Đừng nói là kế sách của ngươi chỉ có bấy nhiêu a!”
Tâm Thạch trông thấy thần sắc của nàng thay đổi thì cũng không thừa nước đục thả câu, hắn vội bổ sung:
“Ài, không phải. Tiểu thư chỉ cần cho người sửa lại phần sắc bén sao cho giống nông cụ là được.”
Nói xong, hắn gãi đầu một cái, bởi vốn từ của hắn cũng không nhiều, dùng từ hiện đại thì sợ hai người không hiểu. Tỏ vẻ khó xử, hắn chắp tay nói với Quỳnh Dao:
“Tiểu thư cho ta xin cây bút với nghiên mực, ta họa một thể cho dễ hình dung.”
Quỳnh Dao ban đầu nghe Tâm Thạch nói đến việc sửa đổi thành nông cụ thì có hơi ngời ngợi. Dù vẫn chưa rõ lắm, nhưng nàng vẫn muốn nhìn xem Tâm Thạch đây là muốn nấu nướng cái gì.
“Tiểu Nhung!” - Quỳnh Dao nhìn ra ngoài cửa rồi gọi.
Một lúc sau thì giấy bút cũng được mang vào. Tiểu Nhung hỗ trợ mài mực xong thì bị Quỳnh Dao cho lui ra ngoài, Tâm Thạch chậm rãi chấm bút, múa vài đường cơ bản. Hình vẽ của loại vũ khí dần hiện ra trên trang giấy. Dựa vào ký ức về thanh đao của bọn thổ phỉ nên hắn vẽ lại rất nhanh.
Thanh đao chỉ cần tách lưỡi, hạ cạnh là có thể cắt ra tối thiểu thành hai mảnh giống cái dao bầu. Rồi chọn một thanh trúc cột vào để nối thành một món vũ khí tự chế. Tâm Thạch càng vẽ rõ nét, Quỳnh Dao càng cảm thấy vũ khí này trông quen mắt. Dù nét vẽ có hơi nguệch ngoạc một chút, không chi tiết như một họa sĩ người Áo nào đó, nhưng con chim dù ít thịt nhưng ngũ tạng vẫn đủ. Đến khi Tâm Thạch vẽ xong, trong mắt nàng chạy qua một đạo tinh mang.
“Này mẹ nó chẳng phải là Phóng Lợn trong trò chơi Tiệm Phở Anh Hai sao?”
Nhớ lại Tâm Thạch từ khi gia nhập thương đội cũng dùng tên giả là Hạo Nam. Trong đầu Quỳnh Dao nảy ra cái suy đoán kinh thiên động địa:
“Chẳng lẽ hắn… Không thể nào! Không thể! Truyện trên mạng đâu có cái nào viết nhiều người cùng xuyên không bao giờ…”
Trong khoảnh khắc, tâm tình nàng trở nên phức tạp rất nhiều. Càng nghĩ, nàng nghi ngờ càng sâu, lòng càng dâng lên báo động cảnh giác. Thậm chí Quỳnh Dao còn muốn nhờ Bạch trưởng lão bóp chết thiếu niên trước mắt đi cho xong chuyện. Nhưng nếu Tâm Thạch cũng biết Phóng Lợn thì hắn hẳn là đồng hương với nàng. Đồng bào ai nỡ làm vậy với nhau bao giờ?
Trong lúc Quỳnh Dao đấu tranh tâm lý thì Tâm Thạch đang hí hửng, thưởng thức kiệt tác của bản thân một cách vô tri. Hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt lạnh xuống của Quỳnh Dao.
Người sau hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh.
“Cũng có thể là trùng hợp thôi. Nhưng nếu hắn quả thật là người xuyên không thì đã sao? Cái thế đạo này còn ai đáng tin hơn người đồng hương?” - Quỳnh Dao thầm nghĩ trong lòng.
Quỳnh Dao sau đó như vô tình mà cố ý, nàng mím môi dò hỏi Tâm Thạch:
“Ý kiến không tồi, Hạo Nam huynh đệ định đặt tên cho thứ này là gì?”
Tâm Thạch lúc này vẫn trong tư thái chứng minh giá trị bản thân. Vì nghĩ rằng nàng đây là đang thử, hắn tự tin nói ra câu trả lời mà hắn tự cho là nàng muốn nghe:
“Gọi nông cụ a! Không gọi quân khí được nữa.”
Nói rồi, hắn còn chớp chớp mắt. Như cái hiền tài đang đợi khen thưởng.
Quỳnh Dao nheo mắt lại, nhìn hắn một hồi lâu. Tâm Thạch thấy thế liền có chút không thoải mái, ánh mắt nàng lúc này có hơi đáng sợ, cho hắn loại cảm giác nhìn thấu tâm can. Tâm Thạch ho khan một cái rồi hỏi:
“Tiểu thư đây là không hài lòng ở điểm nào a?”
Nghe câu trả lời của Tâm Thạch, cộng thêm ánh mắt thiên chân vô tà của hắn. Quỳnh Dao lúc này mới buông lỏng cảnh giác, trong lòng nàng thở dài một cái.
“Có thể ta suy nghĩ hơi nhiều rồi. Ài!”
Trác Quỳnh Dao cũng phải công nhận, sáng tạo tối đạo của Tâm Thạch lại có thể giải quyết một cách triệt để những vấn đề nàng đang gặp phải. Không phải là nàng không nghĩ qua mài lại cho vũ khí thay hình đổi dạng, nhưng sau đó sẽ không có giá trị chiến đấu quá cao. Hình dáng của Phóng Lợn lại có thể chiến đấu hiệu quả, không chỉ cho những ai đã quen dùng thương pháp, mà còn có thể linh hoạt xem như một loại vũ khí sử dụng một lần phóng ra gây bất ngờ cho kẻ địch. Không những thế, bảng vẽ này còn có thể áp dụng được với kiếm, thương, mảnh giáp…
Quỳnh Dao sau khi suy nghĩ xong những này cũng gật đầu, nàng sau đó mỉm cười tán thưởng.
“Tốt! Tốt! Gọi là nông cụ.”
Được Quỳnh Dao xác nhận, trong lòng Tâm Thạch thở phào nhẹ nhõm. Hắn sau đó chắp tay, hỏi với thái độ thăm dò:
“Vậy thưa tiểu thư, như thế có đủ giúp ta thoát được lần này?”
Quỳnh Dao nghe thế thì chỉ cười khẽ, nàng đáp:
“Còn tùy… thuộc vào Hạo Nam huynh đệ.”
“Ta?” - Tâm Thạch vừa nói, một tay vừa chỉ chính mình với vẻ mặt khó hiểu.
…
Bên ngoài, A Vũ cùng Phùng quản sắc mặt khó coi đến cực điểm. Người sau còn cảm thấy có chút hối hận khi bành trướng mà không chọn ngày. A Vũ thần sắc bất an, quay sang hỏi Phùng quản sự:
“Ngài xem, cái này…”
Phùng quản sự biết hắn lo lắng, nhưng lão càng lo lắng hơn. Lão cũng tính qua từ trước, từ đầu tới đuôi cũng chỉ là cái người đứng đằng sau quan sát. Toàn bộ quá trình từ tính kế đến đưa tang chứng một mực là A Vũ đi làm. Chuyện đâu ngờ đến nước Trác Quỳnh Dao cũng tham gia vào, này đã vượt quá tầm kiểm soát của lão.
“Đừng lo, nếu bọn hắn khai ra ngươi. Ta bảo lãnh cho ngươi toàn mạng… Với cả quân khí ở trong bao vải từ trước, Hạo Nam không thoát khỏi liên quan, cứ chờ xem sao…” - Phùng quản sự trấn an A Vũ.
Một lúc sau, tất cả các nghi phạm được mang ra ngoài. Bất ngờ là Quỳnh Dao cũng không có thông báo kết quả thẩm vấn, không có kết luận ai là nội gián hay ai vu oan giá họa. Chỉ cho hộ vệ giữ cả sáu người ở yên một góc. Có vẻ như nàng đang đợi cái gì.
Tên binh lính lúc đầu được Quỳnh Dao cử đi làm việc lúc này cũng quay lại, đi cùng là một cái lão đầu vận đồ hành nghề của đạo sĩ, vừa đi vừa xoay xoay bàn bát quái, còn nhìn xung quanh một lượt rồi bấm đốt ngón tay như thể đang tính toán cái gì. Phong thái lão đạo khiến người trong nghề cũng công nhận một tiếng đạo hạnh cao thâm.
Lão đạo sĩ sau khi đến thì lập một tế đàn, âm dương bát quái đủ bộ. Dù vẫn còn là ban ngày nhưng nhang đèn cũng được chuẩn bị thập phần chu đáo, bộ dạng giống như đang chuẩn bị làm phép đến nơi.
Đám tạp dịch cùng nghi phạm đều một mặt mộng bức. Không cần biết Trác Quỳnh Dao đây là muốn nấu nướng cái gì, nhưng phong cách xử lý chuyện nội bộ của nàng này quả thật để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
“Đây là không tra được nội gián nên tìm thầy coi bói để tính ra hay sao?”
“Sặc, cũng có khi lắm.”
Vương đội trưởng nghe thấy lời bàn tán thì mặt cũng đen lại. Này cũng không trách hắn được, đi theo Trác Gia hai mươi năm mà chưa bao giờ hắn gặp trường hợp như này. Trác tiểu thư chơi có hơi hoang dã, lão cảm thấy có chút hối hận vì quyết định hạ cái tôi để làm việc dưới trướng của nàng.
Vương đội trưởng có xúc động muốn hỏi Quỳnh Dao đây là đang làm cái gì, sau một hồi cân nhắc thì lão bỏ đi ý nghĩ này. Nếu Quỳnh Dao giải quyết không ổn thỏa thì báo với Trác Quang Chính một tiếng là được, ảnh hưởng uy vọng của nàng chứ không phải của hắn. Có khi lần này nàng ngã ngựa, thì lão không cần khúm núm với nàng nữa cũng nên.
Còn Phùng quản sự là cái nhân tinh, không phải vì Trác Quỳnh Dao là người chơi hệ tâm linh mà lập tức buông lời trào phúng nàng. Bởi vì những việc Quỳnh Dao đã làm chứng tỏ nàng không phải kẻ vô tri. Quỳnh Dao làm như này hẳn là có ẩn ý đằng sau, thậm chí lão bắt đầu nghi ngờ nhân sinh quan là liệu có hay không tồn tại ma quỷ.
Các nghi phạm có sáu người tất cả. Từ Tâm Thạch, ba huynh đệ Lưu Quan Trương cho đến hai tên đàn em Lâm Sở Khanh. Bọn hắn lúc này bị ép quỳ hai chân trước cái lễ đàn làm phép của lão đạo sĩ. Người sau lúc này đang đứng trên tế đàn, sắc mặt nghiêm nghị, chắp tay với Quỳnh Dao rồi nói:
“Trác tiểu thư, đã chuẩn bị xong.”
“Có thể bắt đầu.” - Quỳnh Dao gật đầu đáp lại.
Lão đạo sĩ sau khi được Quỳnh Dao xác nhận thì lấy ra một thanh kiếm gỗ và hai con rối hình người to cỡ bàn tay. Chuẩn bị xong đồ nghề thì lão bắt đầu tiến lại phía Tâm Thạch và Lưu Bi. Hai người trông thấy lão đạo sĩ tay cầm kiếm gỗ, tiến về phía bọn họ với ánh mắt bất thiện thì trong lòng run lên.
Không làm việc dư thừa, lão đạo sĩ dùng kiếm gỗ cắt một đường ngọt lẹm lên đồng phục tạp dịch của hai người. Không ai ở đây là võ đạo cao thủ nên cũng không có người nào nhận ra là làm cách nào một thanh kiếm gỗ lại sắc bén đến vậy. Đám người đứng xem trông thấy cảnh này cũng một hồi trầm trồ.
Tâm Thạch chỉ cảm giác được có thứ gì đó xoẹt qua góc áo, giống như một sợi lông vũ bay trong gió vô tình lướt qua hắn vậy. Tiếng động thậm chí nhỏ đến mức cả Tâm Thạch và Lưu Bi chỉ kịp phản ứng lại sau khi mảnh vải đã rơi xuống đất. Tâm Thạch vô thức nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
“Kiếm pháp thật lợi hại!”
“Quả thật lợi hại! Nhìn bộ dáng cũng ngoài sáu mươi đi, kiếm pháp vẫn lợi hại như vậy hẳn trong giang hồ không phải kẻ vô danh.”
Đám người xung quanh thay nhau buông lời tán thưởng. Cũng có người cố nhìn xem lão đạo sĩ có phải nhân vật phong vân nào đã đến tuổi xế chiều hay không.
Quỳnh Dao chứng kiến đường kiếm đó, trong lòng nàng sinh ra một cảm giác hâm mộ. Nhưng bề ngoài từ đầu đến cuối vẫn bộ dáng như biết từ trước, không có quá nhiều cảm xúc.
Lão đạo sĩ bộ dáng thong dong, không hề để tâm đến lời tán thưởng. Hắn ta sau đó làm một hành động khiến toàn trường im bặt.
Chỉ thấy hai ngón lão khẽ búng, hai mảnh vải nằm trên đất như bị vô hình lực hút kéo lên, bay thẳng đến bàn tay lão đạo sĩ rồi nằm gọn như thể đạo pháp hiển linh.
Chỉ im lặng trong khoảnh khắc. Trong số tạp dịch, có kẻ lập tức cung kính quỳ rạp xuống đất, vừa bái lạy vừa hô:
“Tiên sư! Bái kiến đại tiên sư!”
Chỉ cần có kẻ đi đầu, sau đó là đám tạp dịch đồng loạt làm theo. Khung cảnh lúc này giống như có giáo phái nào mới đi ngang khai sáng đạo pháp, người người thần sắc cung kính, ánh mắt nóng rực. Thiếu điều viết lên mặt ba chữ “Truyền cho ta”.
Lão đạo sĩ một mặt nghiêm nghị từ sớm, cực kì kiệm lời, cứ để hành động chứng minh bản lĩnh. Để khi lão chịu mở miệng, từng lời nói lại càng có sức nặng:
“Không dám nhận! Không dám nhận! Chư vị quá khen! Bần đạo đạo hạnh chỉ có bấy nhiêu, không đến mức tiên sư cao cao tại thượng!”
Vừa dứt lời, lão đạo sĩ liếc nhìn toàn trường một lần rồi tiếp tục thong dong lên tiếng:
“Lão phu cũng là phàm phu tục tử! Nhận tiền của người, giúp người giải quyết hậu hoạn là chuyện thường tình.”
Phùng quản sự hai chân mềm nhũn, mồ hôi hột lăn dài trên trán. Nhưng Là người lăn lộn ở thương đội hai mươi năm, thuộc địa phận cổ Lư Thành. Nhân vật nào mà hắn không biết, huống gì là một cái đạo sĩ đạo hạnh cao thâm. Dẫu vậy, bộ dạng lão đạo sĩ này là lần đầu hắn gặp, không hề biết có người nào như thế ở Cổ Lư Thành. Chuyện lạ tất có yêu, nhưng cứ càng như vậy thì hắn càng không dám làm gì.
Thử hỏi nếu chất vấn nhầm một cái đạo sĩ đạo hạnh cao thâm thì ngươi muốn chết theo mấy kiểu?
Nhưng nếu Phùng quản sự chịu để ý đến thần sắc của Quỳnh Dao, có lẽ hắn đã không sợ hãi đến vậy. Quỳnh Dao lúc này cũng không có gì là chấn kinh, chỉ ung dung nhìn đạo sĩ hành sự.
Lão đạo sĩ lúc này mới dùng miếng vải lấy được từ Tâm Thạch cùng Lưu Bi buộc lên thân con rối, tiếp theo là ngón tay lão bấm mấy cái thủ thế lên đỉnh đầu con rối. Sau đó, lão dùng hai ngón tay chọc lên phần đầu. Trong khoảnh khắc ấy, ngón tay lão khẽ run về hướng Tâm Thạch cùng Lưu Bi, nhưng động tác này nhỏ đến mức không ai nhận ra điểm gì khác thường.
Bỗng, theo động tác của lão rơi xuống, Tâm Thạch cùng Lưu Bi lập tức lăn ra đất, hai tay ôm đầu, miệng thì kêu rên thống khổ.
“A! Hự…”
Sắc mặt hai người dần đỏ lên, tròng mắt mở trừng trừng, gân xanh nổi chằng chịt tựa như vừa trải qua cực hình tra tấn. Cảnh tượng này khiến đám người đứng nhìn xung quanh một hồi ớn lạnh. Thậm chí hai tên tiểu đệ của Lâm Sở Khanh sau khi thấy cảnh này lập tức cả người run bần bật, như thể người chịu tra tấn là bọn hắn.
Tâm Thạch cảm thấy mi tâm như bị cái gì đó nhọn nhọn đâm vào, tuy lực đạo hẳn không quá mạnh nhưng giống như đâm trúng huyệt đạo hay điểm yếu, khiến cơn đau như bị phóng đại lên rất nhiều lần.
Trông thấy màn thị uy đã có tác dụng, lão đạo sĩ lúc này âm thầm vẫy vẫy hai ngón tay, dường như đang thu lại thứ gì đó nhưng vì quá nhỏ bé nên không ai ở đây có đủ bản lĩnh để nhận ra.
Sau khi động tác lão đạo sĩ thu lại thì Tâm Thạch cùng Lưu Bi mới cảm nhận được cơn đau đang dần vơi đi. Tâm Thạch thở dốc, tay run run giơ lên sờ lấy mi tâm, hắn cảm nhận được có loại chất lỏng đang chảy xuống.
“Máu! Chính Là Máu…”
Từng giọt huyết thủy cứ thế lốm đốm chảy xuống, dù cảm giác đau đớn lúc nãy vẫn còn âm ỷ trên vầng trán nhưng hắn không sờ được miệng vết thương. Điều này khiến Tâm Thạch có hơi rùng mình. Hắn biết, có đạo thư thì hẳn là thế giới này đạo pháp cũng không hiếm lạ, nhưng quỷ dị như thế này có hơi đáng sợ.
Người xung quanh thấy thế thì thay nhau hít một ngụm khí lạnh, góp phần vào hiệu ứng nóng lên toàn cầu.
Lão đạo sĩ lúc này mới vuốt vuốt chòm râu ngắn, tỏ vẻ thần thông quản đại, nói với giọng điềm nhiên:
“Này là hậu quả nếu những lời các ngươi khai báo với Trác tiểu thư là giả dối. Hiểu chưa?”
Nói rồi, lão nhìn một lượt qua đám nghi phạm còn lại. Mấy tên đó khi bị ánh mắt âm trầm của lão đạo sĩ lướt qua thì rùng mình, liên tục gật đầu xưng phải, nhưng trong thâm tâm như thế nào thì không ai biết rồi.
Đạt được hiệu quả trấn tràn, lão đạo sĩ lúc này mới thong dong thò tay vào cái thắt lưng. Từ bên trong, lão lôi ra một vật vừa dài, vừa đen, đã vậy còn to to tròn mập.
P/S: Mấy hôm nay ta ít ra chương vì trong lòng hơi phiền, sắp thi bằng lái tới nơi mà không có chữ nào trong đầu. Ngày 28 thi rồi, hôm nay úp xong là mai lên thớt. Cầu độc giả cho ta xin chút niềm tin. Sầu quá.
Như mọi lần, ta spoil truyện của mình, chương sau Quỳnh Dao giúp Tâm Thạch bằng cách mà anh chị em có coi truyện cổ tích sẽ biết. Ta để chữ “xử án” thì có đoán được không? Nhớ xem có ông quan nào xài phương pháp gì là lạ để xử án kiểu tâm linh không? Ta phải suy nghĩ rất lâu để đưa chi tiết này vào truyện, thậm chí phá một ít dàn ý để sắp đặt nó vào. Ta không viết thuần Việt được là ta yếu kém, nhưng sẽ cố gắng chèn nhiều chi tiết Việt nhất để bù lại. Mong anh chị em thông cảm. Cảm ơn.