“ŧıểυ hầu, đem lục hương cần xuất tống xuất đi” (Tống xuất = đi ra)
Một thân nam trang, thanh âm vẫn còn non nớt trong trẻo nghe như một cô nương, đối với bên ngoài kêu to
Mày thanh mi tú, cả người mang theo một cỗ anh khí, cánh môi hồng nhuận thoáng dày và rộng, lại mang theo một tia dụ ý, khiến cho mọi người không khỏi muốn âu yếm
Nhưng mà lại nghĩ tới nàng chính là Nguyên Tiêu cô nương của Vân Hương khách sạb, ở trong Hỉ Hoan thành tuyệt đối không có bất kỳ loại nam nhân nào dám đối với nàng trêu chọc
Tuy rằng, hiện tại nàng chính là một mảnh mai cô nương, nhưng nàng lại có sức mạnh phi thường
Một tay cầm lấy chảo to, một tay cầm đại xẻng, không cần dùng hết sức, bộ dáng thoải mái tự nhiên, làm cho nam nhân cũng cảm thấy không bằng
Nàng có thói quen mặc nam trang, mái tóc dài luôn được buộc kỹ và bao trong bố khăn, một thân vải thô, nếu không nói rõ, người ta còn tưởng rằng là cái ŧıểυ tử
Bộ dạng không hề giống với ŧıểυ thơ con nhà khuê cách, ngay cả tính tình cùng khí lực cũng không giống người bình thường làm cho người ta không dám chống đỡ, bởi vậy tuy rằng mười chín tuổi, còn là không ai dám nhắc tới thành thân với nàng
Cũng không có ai muốn kết hôn với cọp mẹ!
Đối với Nguyên Tiêu là không sao cả! Nàng đối với việc lập gia đình không có gì hứng thú gì, cho dù là cả đời gả không ra đi, cả đời canh giữ ở Vân Hương trong khách sạn, nàng cũng rất sẵn lòng
Mục tiêu cả đời của nàng chỉ có một, đó chính là đả bại Long Đằng tửu lâu đối diện, chính xác mà nói, là đả bại Hạ Ngự Đường
Cừu nàng cùng hắn kết năm tám tuổi, nàng vẫn nhớ rõ! (Cừu = thù)
Tuy rằng sau này mới biết, hành động khi đó của nàng có bao nhiêu kinh thế hãi tục, cũng khó trách a cha đánh nàng, ngay cả khi hồi tưởng lại, nàng cũng cảm thấy thật mất mặt.
Nhưng này không phải trọng điểm. Trọng điểm là, sau khi hôn nhau, nàng cùng Hạ Ngự Đường liền kết thành thù!
Cả hai người cũng đều không xem đối phương vừa mắt, dù có chết cũng muốn đấu tới đối phương suy sụp mới thôi
Cho nên, năm năm trước a cha đem vị trí đầu bếp giao cho nàng, cũng là đem sự sống chết của Vân Hương khách sạn giao cho nàng quản lý, mỗi ngày nàng đều nghiên cứu các loại tửu thực, cố gắng khai phá mỹ vị thực thiện, muốn hấp dẫn thực khách đến
Mọi ngày nàng đều cố gắng, nấu món ngon hơn danh trù của Long Đằng tửu lâu, mà sự thật chứng minh, nàng thành công!
Vân Hương khách sạn mỗi ngày đều đông khách, làm cho nàng mỗi ngày đều bận bù đầu bù cổ, làm việc trong bếp
Nhưng mà việc làm ăn của Long Đằng tửu lâu vẫn tốt lắm, tuyệt không bại bởi Vân Hương khách sạn.
Chính là điểm ấy làm cho Nguyên Tiêu càng hận, như thế nào mà không lấy hết khách nhân của hắn?
Mím chặt môi cánh hoa, Nguyên Tiêu rất nhanh bỏ tỏi vào chảo, phi cho thơm, rồi thêm hạt tiêu, bỏ thịt gà đã được nêm gia vị sẵn, dùng đại hỏa, tung chảo, thuần thục dùng cái xẻng xào, lại để vào một hương liệu khác, một bên suy tư, tay vẫn không quên động tác, thành thục mà xào.
“Lão, lão bản……” một gã ŧıểυ nhị bộ dạng giống một thiếu niên, thở hồng hộc chạy tiến trù phòng, khẩn trương kêu nàng
“Làm sao?” Nguyên Tiêu tức giận lên tiếng trả lời, đem thịt gà đã xào tốt vớt lên dĩa “Tốt lắm, đem tỏi hương thịt gà đoan……”
“Lão bản, có người đến làm loạn, muốn ăn quỵt……” thiếu niên thở dồn dập đánh gãy lời nói của Nguyên Tiêu.
Nguyên Tiêu ngừng động tác, đôi ngươi nheo lại. “Ăn quỵt?”
Kì thật ở trong thành còn không có người nào dám ở Vân Hương khách sạn làm như vậy
Người trong thành đều biết, Nguyên Tiêu không chỉ trù nghệ hảo, quyền đầu càng cứng rắn, tuyệt không dám ở Vân Hương trong khách sạn làm loạn, lại càng không ăn quỵt!
“Đúng, họ chính là những người nơi khác đến” thiếu niên chạy nhanh gật đầu, tuy rằng khẩn trương, nhưng lại cũng thực hưng phấn.
Lão bản nhà hắn, là một nữ trung anh hào, tuy hắn là một ŧıểυ hầu, nhưng đối với nàng sùng bái không ít, xem ra lần này bọn người không có mắt kia chết chắc rồi!
“Tốt lắm.” Nguyên Tiêu nhoẻn môi cười lạnh, đem đĩa thịt gà đưa cho ŧıểυ hầu ở kế bên “Đem ra cho khách nhân” Nói xong, cũng bước nhanh ra khỏi trù phòng.
Vừa ra trù phòng, chỉ thấy mấy tên côn đồ đối với chưởng quầy lão Lí gào thét: “Cái gì? Bảo chúng ta trả tiền? Lão nhân, ngươi thật không có mắt, có biết lão đại nhà chúng ta là ai không?”
Nguyên Tiêu nheo ngươi lại, hướng mắt liếc nhìn bọn lưu manh du côn một cái, liền bẻ tay, các đốt xưng tay bị đa͙σ lực nhồi nhét, vang ra thanh âm thuần thúy “Răng rắc”
Mặc dù có du côn đến làm loạn, nhưng người trong khách điếm vẫn an tọa như cũ, hoàn toàn không có ai khinh hoảng đào tẩu; Thậm chí, đối với việc thấyNguyên Tiêu muốn xuất thủ, thì mọi người càng hưng phấn, dán mắt đến người Nguyên Tiêu
“Các vị nhân huynh, thật xấu hổ, nếu có gì không vừa ý thỉnh tự chịu, cũng thỉnh không cần phải ăn quỵt” Nguyên Tiêu nhếch môi cười, ôn tồn nói
“Thúi lắm, các người cho lưu lão đại ta đây ăn cái gì, mà cái xú ŧıểυ tử ngươi dán can đảm nói chúng ta ăn quỵt, muốn chết!” một gã cuồn cuộn hướng lên ói ra khẩu đàm, nắm tay muốn đánh Nguyên Tiêu.
Nguyên Tiêu ngắm liếc người trước mặt, cánh môi nhoẻn lên, liền tặng đối phương một quyền, tặng hết quyền này, nàng hung tợn đá cho đối phương một cước
“Cho các ngươi mặt không biết xấu hổ, dám đến ăn quỵt tiệm của cô nãi nãi, ta xem các ngươi muốn chết!” hừ lạnh, Nguyên Tiêu khinh thường dẫm lên tay tên du côn bị nàng đánh ngã trên mặt đất, lần nữa dùng sức mạnh hung hăng chuyển qua, nhất thời thanh âm như khóc thét từ trong miệng tên du côn phát ra.
“Nguyên lai là cái thối đàn bà, lên!” du côn còn lại thấy huynh đệ của chính mình bị đánh, nhanh chóng xông lên phía trước, vây quanh Nguyên Tiêu
Nguyên Tiêu khinh thị liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rất nhanh đối với bọn họ xuất thủ, đá một cái, khủy tay theo đó mà xuất ra, thượng thêm mấy quyền nữa, dễ dàng cùng bọn họ đánh nhau.
Mà khách nhân khác ngồi tại một bên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Vào thời điểm hỗn loạn, một chiếc xe ngựa vừa vặn đi tới trước của Long Đằng tửu lâu tiền, một thân ảnh thon dài bước xuống xe ngựa.
Hắn mặc y phục gấm vóc màu xanh , tóc dài được thắt bằng bạch ngọc , khuôn mặt đã khôi ngô nay lại càng tuấn mỹ thói quen nhếch lên một chút cười nhạt, trên tay là một thanh bạch ngọc chiết phiến.
Kia bộ dáng tuấn nhã, tuyệt không giống thương nhân giàu có, giống cái thư sinh tuấn tú, vừa xuất hiện liền sặc sỡ loá mắt dẫn tới ánh mắt của mọi người
Mà con ngươi đen hẹp dài, đương nhiên nhìn sang Vân Hương khách sạn đang náo nhiệt, lãnh đạm liếc mắt một cái thu hồi tầm mắt, xoay người tao nhã, tỏ ra hữu lễ, nắm lấy tay của hồng y cô nương giúp nàng xuống ngựa.
Nguyên Tiêu trừng mắt, đối với nam nhân có ánh mắt lãnh đạm cảm thấy không vui, tuy rằng hắn chỉ thản nhiên liếc mắt ngắm một cái, nhưng ánh mắt của hai người bọn vẫn là chống lại nhau
Mà nàng cũng không bỏ sót nam nhân trong mắt cười nhạo, kia khinh mạt cười nhạo, làm cho nàng cả người lửa giận bốc lên .
Du côn lão đại bị đả bại, không phục, cởi ra dài y, hung tợn hướng tới Nguyên Tiêu mà đánh “Xú bà nương, đi chết đi……”
Màn này xảy ra, làm cho mọi người đều kinh hô, cũng khiến cho người ở đối diện chú ý tới
Nguyên Tiêu nhanh chóng ra quyền, “Phanh!” một tiếng, nắm tay đem ghế dựa dài đánh vỡ một mảng, chính giữa mặt du côn
“ŧıểυ hầu, vơ vét tiền trên người bọn họ, rồi đem người ra bên ngoài cho ta” Chậm rãi thu hồi quyền đầu, Nguyên Tiêu lạnh giọng nói xong, mắt đẹp vẫn đang trừng mắt với nam nhạn đối diện.
“Trời ơi! Thật đáng sợ, như thế nào dã man như vậy……” Y phục màu hồng cô nương nhu nhược vỗ về ngực, nũng nịu trong ngực nam nhân
Hạ Ngự Đường cười cười, con ngươi đen không dấu vết ngắm Nguyên Tiêu liếc mắt một cái, ngữ khí ôn nhã, lại mang theo một tia khiêu khích. “Trần ŧıểυ thư có điều không biết, Nguyên Tiêu cô nương ở trong thành, cậy mạnh nổi tiếng, cũng khó trách sẽ làm ngươi sợ”
“Nguyên lai nàng chính là Nguyên Tiêu nha……” Y phục màu hồng nữ tử không phân cao thấp liếc mắt ngắm Nguyên Tiêu một cái, trong mắt mang theo một chút khinh trào. “Nghe nói, Hạ công tử trước đây bị nàng cường hôn qua?”
Hạ Ngự Đường khiêu lên mày nhỏ, tuấn nhan có kinh ngạc. “Không nghĩ tới chuyện lâu như vậy, Trần ŧıểυ thư cũng nghe quá, ai! Chuyện này đối ta thật sự là cái thương tổn.”
Nói xong, hắn ra vẻ chán nản liễm mâu, bạc môi lại ẩn ẩn gợi lên
Đối diện với bạo hỏa nữ nhân như chú hổ kia, hẳn là nhẫn không được bao lâu đi?
Quả nhiên, vẫn đứng ở tại chỗ, Nguyên Tiêu đã nghe không nổi nữa, hai tay chống nạnh ở thắt lưng, rống giận: “Hạ Ngự Đường, ngươi nói đủ chưa?”
Vương bát đản! Nàng không hé răng, coi như nàng dễ khi dễ a?
Bị chỉ tên nói họ, Hạ Ngự Đường nâng con ngươi đen lên, tiêu sái phe phẩy chiết phiến, tuấn nhan giơ lên một chút cười “Nguyên Tiêu, ta đương nhiên cũng không muốn nói, nhưng là năm đó bị ngươi chà đạp thảm như vậy, ấn tượng của ta thật sự khắc quá sâu, tưởng quên cũng quên không được.”
“Thúi ŧıểυ tử! Ai chà đạp ngươi a?” Nguyên Tiêu thở phì phì xông lên trước, thân thủ thô bạo đẩy ra nữ nhân tựa chim sẻ dựa vào lồng ngực của hắn đi ra
Nhìn đến liền chướng mắt!
Nàng thân thủ thô lỗ bắt lấy áo của hắn, hung tợn cảnh cáo: “Nói cho ngươi nghe, chuyện năm đó, tốt nhất ngươi không nên nhắc lại.”
Cái chuyện cũ mất mặt tới cực điểm, nàng ước gì quên sạch sẽ!
Vừa thấy đến hắn, nàng đã nghĩ đứng lên, hơn nữa người ở bốn phía còn thường xuyên cố ý vô tình lấy lời này đề tán gẫu
Mà hắn, đối với việc này liền làm ra bộ dạng đáng thương, càng khiến cho người bên ngoài đồng tình, mà nàng Nguyên Tiêu vĩnh viễn là cái người xấu
Đồ hồ ly dối trá, chỉ biết dùng này khuôn mặt tuấn mỹ hời hợt gạt người
“Nguyên Tiêu, người nói ra việc này không phải ta nha!” Hạ Ngự Đường vẻ mặt vô tội, cho tới nay người nhắc lại chuyện cũ không phải hắn, mà là người bên cạnh, hắn chính là phụ họa vài câu mà thôi
“Ngươi!” Nguyên Tiêu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quyền đầu cũng đang ngứa, hận không thể đấm một cú khuôn mặt anh tuấn của hắn
Lửa giận làm cho nàng nắm chặt lấy vạt áo của hắn, mà Hạ Ngự Đường cũng rất phối hợp theo đó mà hạ người xuống.
Mặt hai hai người dựa vào có điểm gần……
“Nữ nhân này, lại muốn đối Hạ công tử làm cái gì?” Trần ŧıểυ thơ bị đẩy ra liền mất hứng mà nói, gặp hai người mặt dựa vào gần như vậy, gấp đến độ bính ra một câu. “Ngươi có phải hay không lại muốn cường hôn Hạ công tử?”
“Cái gì?” Nguyên Tiêu sửng sốt, “Ai mà……”
Lời còn chưa dứt, nàng mới phát hiện mặt hai người dựa vào có điểm gần, mà tay nàng cầm lấy vạt áo của hắn, theo tình tình bấy giờ, cứ như là nàng vừa muốn cường hôn hắn.
“Nguyên Tiêu, ngươi muốn ôn lại hình ảnh trước đây sao?” Hạ Ngự Đường thanh âm rất nhẹ, khinh đến chỉ có bọn họ hai người nghe được đến
“A?” Nguyên Tiêu lại là ngẩn ra, ngắm đến ánh mắt giảo hoạt của hắn, lại cảm thấy cả kinh, muốn buông tay rời xa hắn.
Nhưng không còn kịp rồi! Ngay sau khi tại nàng lui, hắn dùng mũi chân đá chân của nàng, làm cho chân nàng đứng không vững, tay vô thức, bắt lấy vạt áo của chống đỡ, mà hắn cũng thuận thế cúi đầu (Anh này thật biết lợi dụng)
Nàng vừa vặn nâng mặt lên, môi hai người vừa vặn dán vào nhau!
Đồng dạng hình ảnh, đồng dạng địa điểm, đồng dạng đám đông vây quanh, ôn lại hình ảnh Nguyên Tiêu lúc tám tuổi……
Tiếng giận dữ gầm lên, vang tận mây xanh, Nguyên Tiêu dậm chân tại chỗ, thở phì phì đi qua đi lại, vừa đi vừa tức giận mắng, lửa giận trong lòng theo đó mà tràn đầy.
Cái kia vương bát đản dám tính kế nàng, hại nàng ở trong thành lại thêm một lần mất mặt!
Nguyên gia cô nương cường hôn Hạ gia thiếu gia lại diễn ra một lần, ở trong thành lại truyền miệng nhau, còn nàng mất hết mặt mũi
Khi hai người dán môi vào nhau, nàng tinh tường nhìn ra trong ánh mắt hắn lộ ra ý cười, tức giận đến nàng đưa hắn một quyền, nổi giận đùng đùng hồi khách sạn
Không nghĩ tới ngay cả người trong khách điếm cũng dùng ánh mắt ái muội nhìn nàng, nói nàng ái mộ Hạ Ngự Đường thật lâu, mới có thể dùng kế trước đây, cùng cử chỉ, lại lần nữa cường hôn hắn.
Thí! Nàng là bị hắn chơi xấu!
Nhưng là căn bản không có người nghe nàng nói chuyện, mỗi người đều nhận định là nàng cường hôn hắn, hại nàng hết đường chối cãi, chỉ có thể chấp nhận
Mười một năm qua, luôn như vậy, nàng hoàn toàn bị Hạ Ngự Đường vui đùa mà ngoạn, con hồ ly kia, chỉ biết dùng khuôn mặt kia gạt người, giả bộ vô tội lại bộ dáng thiện lương
Mà nàng, thô lỗ lại dã man, cho nên đương nhiên, kẻ luôn bị mọi người coi là sai, liền là nàng!
Không có người biết đến diện mục thật sự của Hạ Ngự Đường, chỉ có nàng biết được, nhưng là nói ra cũng không có người tin tưởng, bởi vì nàng đối Hạ Ngự Đường chán ghét đến độ, mỗi người đều nhìn ra được.
Đáng giận!
“Hoa Hỉ Nhi, ngươi làm sao có thể có được một vương bát đại ca?” Vỗ cái bàn, Nguyên Tiêu giận đỏ mặt, đối với Hoa Hỉ Nhi đang uống trà, rống to
Hoa Hỉ Nhi chậm rãi uống một ngụm trà, mà lỗ tai vẫn nhận hết tiếng rống to mà giận dữ, làm cho nàng chịu không nổi ngoáy ngoáy lỗ tai đáng thương của mình
“Nguyên Tiêu, sự tình đều đã xảy ra, ngươi tức giận như thế nào cũng vô dụng đi?” Hoa Hỉ Nhi nhẹ nhàng nhíu mày, khoan khoái nói
Nguyên Tiêu cường hôn đại ca nhà nàng là chuyện náo nhiệt ở trong thành được truyền tới nhiều ngày, xem ra muốn cho lời đồn đãi biến mất còn khó hơn lên trời!
“Ngươi bảo ta có thể không tức giận sao? Ai muốn cường hôn con hồ ly kia, rõ ràng hắn đá ta chân, ta đứng không vững nên mới có thể……”
Nguyên Tiêu không ngừng giải thích, mình nàng tràn đầy ủy khuất bất mãn, cũng không có người tin tưởng nàng, cũng không có người muốn nghe nàng nói, trừ bỏ Hoa Hỉ Nhi.
Bất đắc dĩ là, nàng cũng chỉ có thể tìm Hoa Hỉ Nhi trút bầu tâm sự, tuy rằng cùng Hạ Ngự Đường không hợp, bất quá nàng lại cùng Hoa Hỉ Nhi rất quen.
“Ngươi nói cho ta nghe cũng vô dụng, sự tình đều đã tạo thành.” Hoa Hỉ Nhi đồng tình ngắm Nguyên Tiêu liếc mắt một cái, Nguyên Tiêu cùng nàng đại ca đấu hơn mười một năm, có thể nói là lũ thắng lũ bại.
Ai! Nha đầu ngốc nghếch mắt hổ, như thế nào có thể đấu lại đại ca lão hồ li? Đương nhiên là bị thiệt thòi
“Đáng giận, ta thật sự là xui quẩy tám đời mới có thể quen biết Hạ Ngự Đường.” Nguyên Tiêu thở phì phì cầm lấy chén trà, uống xong mồm to mà nói
“Ai kêu ngươi không có việc gì đứng trước mặt đại ca ta? Ngươi sao không cách xa hắn một chút!” Hoa Hỉ Nhi dùng ánh mắt ngạo nghễ, liếc Nguyên Tiêu liếc một cái.
Lại nói tiếp, Nguyên Tiêu cũng rất quái lạ, rõ ràng chán ghét đại ca nàng, cố tình vừa thấy đến đại ca liền xông lên trước, nhất định phải đấu một trận, hơn nữa biết rõ lần nào đấu đều thua, mà lại không từ bỏ ý định.
“Ta cũng tưởng cách hắn rất xa nha!” Nguyên Tiêu tức giận nói: “Làm ơn, ngươi đã cho ta thích cùng hắn đấu sao?”
Nguyên Tiêu –nàng mới nhàn rỗi như vậy mà đi kiếm hắn sinh sự!
Chính là mỗi lần vừa thấy Hạ Ngự Đường đến, tâm tình của nàng sẽ không tốt, con ngươi đen đùa cợt của hắn nhìn tới nàng, của nàng cơn tức liền bay lên, không biết như thế nào, chính là khống chế không được chính mình, sau đó sẽ vọt tới trước mặt hắn, lửa giận hừng hực cùng hắn đấu sống đấu chết!
Cho nên, người trong thành nhân đều cảm thấy là nàng tự tìm phiền toái
“Có thể nói đời trước các người đã là oan gia, đời này mới có thể đấu thành như vậy” đôi mâu đảo liên, Hoa Hỉ Nhi khẽ nhếch môi cười
Nguyên Tiêu lập tức run run cả người, tức giận đối với Hoa Hỉ Nhi mà trừng mắt “Làm ơn! Cùng con hồ ly kia là oan gia, ta mới không hay ho như vậy.”
Oan gia? Phi! Nàng mới không cùng Hạ Ngự Đường thân như vậy
“Không được, thù này không báo, ta nuốt không trôi cục tức này” Nắm quyền, Nguyên Tiêu càng nhớ càng phát hỏa, mỗi một lần đều bị Hạ Ngự Đường vui đùa ngoạn, làm cho nàng cực kỳ không cam lòng.
“Ngươi muốn báo thù?” Nhìn Nguyên Tiêu, Hoa Hỉ Nhi muốn cho nàng đánh mất ý niệm trong đầu.
“Nguyên Tiêu, ngươi là đấu không lại đại ca của ta.”
Hơn nữa, chỉ sợ con gấu nàng sẽ bị hồ ly đại nuốt vào bụng, ăn cả xương cốt cũng không thừa
“Ta không tin ta vĩnh viễn đấu không lại hắn.” Nguyên Tiêu hừ lạnh, không chịu thua nâng lên cằm.“Hỉ Nhi, giúp ta nghĩ biện pháp, như thế nào mới có thể thắng Hạ Ngự Đường?”
“Này……” Hoa Hỉ Nhi suy nghĩ nói “Ta nhớ rõ gần đây đại ca cùng Trần gia bàn bạc việc làm ăn về hương liệu, cho nên mới cùng Trần gia ŧıểυ thư như hình với bóng”
Trần gia ŧıểυ thư? Nguyên Tiêu sửng sốt một chút, nghĩ đến cái y phục màu hồng cô nương kia
“Ngươi là nói, đại ca nhà ngươi, có thể thượng thú Trần ŧıểυ thư?”
Nghĩ đến cái Trần ŧıểυ thư ôn nhu nhược nhược, bộ dáng lúc nàng rúc vào trong ngực Hạ Ngự Đường, mà Hạ Ngự Đường cũng không đẩy nàng ra, hai người thoạt nhìn thực vô cùng thân thiết.
Bộ đáng thân mật kia, làm cho nàng cảm thấy cô nương kia thực chướng mắt, cảm thấy thật chán ghét.
Cảm giác kỳ quái làm cho Nguyên Tiêu sửng sốt, nhu nhu ngực, cảm thấy tâm tình có chút là lạ…… Mạc danh kỳ diệu ( …….Không giải thích được )
Bĩu môi, không để ý tới loại cảm giác kỳ dị này, hiện tại có thể trả thù Hạ Ngự Đường mới là trọng điểm
“Ân!” Hoa Hỉ Nhi gật đầu. “Là rất có khả năng này”
“Tốt lắm.” Nguyên Tiêu gật đầu, cánh môi giơ lên.
“Nguyên Tiêu, ngươi muốn làm sao?” Hoa Hỉ Nhi nhíu mày.
“Hừ! Ta muốn phá hư, làm cho hắn không đến thú Trần ŧıểυ thư, cũng không bàn được việc làm ăn!” Nguyên Tiêu nắm tay thề