"Thanh à, ngươi đi cũng lâu rồi, khi nào thì định trở về?" Ngân Khuynh nhìn theo hướng cô nương đang vui đùa với cánh bướm ở phía xa, ánh mắt không khỏi lạ thường: "Ta thấy công chúa kia không giống như thường xuyên gặp nạn, ngươi mỗi ngày kè kè đi theo người ta, ai không biết lại tưởng ngươi có ý đồ gì!"
Diệp Hồng Thanh cũng nhìn theo hướng của y, nói rằng: "Khi nào ta báo đáp ân tình xong thì sẽ về. Sắp tới có thể ta sẽ đi xuống phương nam, địa phận phương nam không giống phương bắc, có rất nhiều yêu quái hoành. Khuynh, ngươi có bảo bối gì tốt phòng thân, cho ta một ít!"
"Hửm?" Ngân Khuynh ngạc nhiên: "Ngươi đi xuống phương nam làm gì? Đi cùng công chúa...à, nghe nói hai phương nam bắc có ý định hòa đàm, nhưng ta nhớ là vua phương nam cầu thân là muốn thập công chúa mà?"
"Ngươi thế mà biết không ít chuyện nhỉ?" Diệp Hồng Thanh cười cười.
"Ha ha, rảnh rỗi mà!" Ngân Khuynh cũng cười.
"Ban đầu đúng là để thập công chúa đi hòa thân, nhưng mà sau đó bị Triệu Vũ Quang chen ngang, nên việc hòa thân cuối cùng lại rơi trên người nàng ấy!" Nữ tử ngắn gọn sự tình, bảo: "Sự việc gấp gáp, chỉ mười ngày nữa là chúng ta phải lên đường xuôi nam rồi!"
"À, thế nên là ngươi chạy về đây, chủ yếu là muốn xin bảo bối của ta thôi đúng không?" Địa phận phương nam gần với Địa Vực nhất, tuy rằng yêu ma quỷ quái hầu hết bị phong ấn lại, nhưng yêu khí từ Địa Vực nhiều đến mức tràn vào biên giới Phong Lâm, khiến cho rất nhiều sinh vật đọa yêu. Số lượng không nhiều, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Huống hồ, công chúa đi chuyến này không đơn thuần là đi lấy chồng, mà là hòa thân của hai nước, bất cẩn sẽ mất mạng.
"…" Diệp Hồng Thanh không đáp lời ngay, mím môi hai lần bảo: "Khuynh à! Thật ra là ta về thăm ngươi trước khi đi, kia...tiện thể xin ít bảo bối!"
Ngân Khuynh: "…" Đừng tưởng y mắt mù, không nhìn thấy bộ dạng ngập ngừng ấy của nàng.
Dĩ nhiên, bảo bối phòng thân y có không ít, nhưng y sẽ không cho nàng!
.
Mộc Miên không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên nhận được một đống pháp bảo. Nhìn vẻ mặt cứng đờ của Diệp Hồng Thanh, và nụ cười tươi rói của Ngân Khuynh, tự hỏi hai người họ nói chuyện một hồi đã nói những gì, sao cuối cùng lại không nhìn mặt nhau?
Ngân Khuynh mỉm cười: "Mộc Miên công chúa, lần đầu gặp mặt có chút quà, chúc công chúa thượng lộ bình an!"
Mộc Miên cúi đầu: "Cảm ơn! Sau này nếu có cơ hội, ta lại tới chơi."
"Được!" Ngân Khuynh tiễn hai người ra khỏi cung điện, trước khi từ biệt còn nói một câu, là lời khẳng định: "Mộc Miên công chúa, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi!"
Đoạn y quay sang, đưa cho Diệp Hồng Thanh một túi gấm, bên trong có gì thì chỉ có chính y biết. Y nói: "Ta tặng ngươi một thứ, tuy nhiên ta hi vọng ngươi sẽ không dùng đến nó. Cầm lấy, nếu không đến bước đường cùng thì đừng mở ra!"
Mộc Miên nghĩ mãi về lời nói của Ngân Khuynh, rốt cuộc vẫn hỏi: "Thanh, sao ta cứ luôn cảm giác lời nói của Ngân Khuynh có ẩn ý gì đó. Ngươi với y là bạn tốt của nhau, ngươi biết y muốn nói gì sao?"
"…" Diệp Hồng Thanh theo thói quen trước khi đáp lời thường nghĩ một lát: "Ngươi không cần để ý lời của y, trước nay y thích nhất là nói nhảm. Đều là giả bộ để dọa người khác thôi!"
Mộc Miên: "…" Trông y cũng không giống như kiểu thích trêu đùa người khác.
Được rồi, Thanh là bạn tốt của Ngân Khuynh, chắc chắn hiểu rõ tính cách của y hơn nàng. Thanh nói như thế, thì là như thế!
.
Mộc Miên hãy còn nhớ, ngày mà nàng khởi hành xuôi nam là lúc Triệu Vũ Quang dùng đại lễ rước dâu, cưới thập công chúa vào phủ làm chính thê.
Câu nói tuyệt tình của nam nhân ấy còn vang bên tai: "Xin lỗi công chúa, nếu như lúc đầu người đồng ý lời cầu hôn của ta, thì người đã không phải ngàn dặm xuôi nam đi hòa thân. Nước Nam không giống như ở đây, ít ra ở đây còn là nhà của người, nhưng nơi ấy thì người chỉ là một nữ nhân bị vứt bỏ mà thôi!"
Mộc Miên thật ra vẫn không hiểu: "Vì sao ngươi phải làm đến mức này?"
"Vì sao?" Triệu Vũ Quang cười nhạt, nói: "Công chúa có biết, thời điểm người không chấp nhận ta, ngoài kia có bao nhiêu kẻ cười ta không? Họ cười ta trèo cao ngã đau, họ cười ta là đồ ngốc,...Nhưng ta không phục, công chúa thân phận cao quý thì sao, ta muốn xem khi không có ai bao bọc cho người, người có thể vùng vẫy đến đâu!"
Nàng nhìn hắn như kẻ điên, không thể tin nổi: "Ngươi trả thù ta?"
"Đúng thế!" Nam nhân quay lưng đi: "Ta hận ngươi!"
Mộc Miên: "…"
Nàng thấy bản thân rất ấm ức, bởi vì nàng cũng không từ chối hắn, nghĩ mà xem, bỗng dưng có người cầu thân chẳng phải cần suy nghĩ một chút sao?
Chẳng lẽ hắn cầu thì nàng phải nguyện, hắn biến thái thì nàng cũng phải biến thái theo sao?
Nói ra, nàng cũng chẳng có tình cảm gì đặc biệt với hắn, hắn tự bổ não chuyện gì thế?