Khóe miệng Hàn Diệu mang nét cười: “Có cơ hội đưa anh đi trải nghiệm thử.”
“Cậu chơi rồi hả?”
“Ừ.”
“kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”
“Cũng được.”
“Vậy cậu hứa đấy nhé, lần sau mang tôi đi chơi.”
“Được, có dịp thì đi.”
Tàu bắt đầu khởi động chậm rãi lên tới giữa không trung, sau đó bắt đầu thong thả xoay tròn. Tiêu Văn Ninh cúi xuống nhìn, thấy chóng mặt nhức đầu ngay lập tức, câu vội vàng phân tán lực chú ý, quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Diệu.
Tốc độ tàu lượn càng lúc càng nhanh, lượn cao xuống thấp chẳng có quy tắc nào. Tiếng gió gào thét bên tai, khoé mắt Hàn Diệu cảm nhận được ánh mắt xuyên thấu của Tiêu Văn Ninh, hắn quay đầu đối mặt với Tiêu Văn Ninh: “Anh làm gì vậy?”
Tiêu Văn Ninh vui vẻ cười hi hi hai tiếng, trong tiếng tru tréo của đám học sinh kia, lớn tiếng nói: “Hàn Diệu, sao cậu đẹp trai thế?!”
Hàn Diệu mặt mày đầy hào hứng, lễ phép đáp lại: “Tiêu Văn Ninh.”
“Hả?”
“Sao anh đẹp vậy?”
Tiêu Văn Ninh nhoẻn miệng nói khách khí với hắn: “Quá khen quá khen, cậu vẫn đẹp trai hơn.”
Sau khi xuống tàu lượn, các cô gái lại chủ động mời bọn họ đi cùng.
Trong lòng Tiêu Văn Ninh không muốn lắm, nhưng thấy Hàn Diệu không tỏ vẻ gì cả, nên nghĩ một lát rồi cũng đồng ý. Dù sao cũng ít khách quá, có thêm mấy người này thì cũng góp đủ số lượng.
Sau khi chơi tất cả các trò chơi quy mô lớn đang mở thì cũng đã đến chiều. Cô gái mời bọn họ chơi vì muốn cảm ơn hai người đã góp đủ quân số nên quyết định mời một bữa cơm. Trừ lúc hoà hoãn khi đối mặt với Hàn Diệu thì sắc mặt Tiêu Văn Ninh lúc nào cũng lạnh lùng, khiến mấy cô gái chẳng dám nói chuyện cùng cậu, có chuyện gì cũng nói với Hàn Diệu cả.
Tuy Hàn Diệu cao to, nhưng lại đẹp trai tỏa nắng như mặt trời, hơn nữa hắn xấp xỉ tuổi của mấy học sinh này, nên cực kì dễ nói chuyện.
Cùng nhau đi vào quán ăn, chọn đại vài món. Các cô gái cố tình ngồi đối diện Hàn Diệu để nói chuyện cùng hắn.
Tiêu Văn Ninh thờ ơ lạnh nhạt, hơi khó chịu, đến khi đồ ăn mang lên, Tiêu thiếu gia tùy ý ăn hai miếng. Cậu không khỏi thắc mắc, bây giờ mấy đứa con gái đã bắt đầu trắng trợn xin số điện thoại của người lạ như thế rồi sao?
Hàn Diệu nghe cô nói xong, thẳng thừng cự tuyệt: “Tôi không cho cô số điện thoại được.”