Gấp Không Thể Chờ (18+)

Chương 34

Trước Sau

break



“Năm nay con dặn dò mẹ nhiêu đây thôi, sang năm con lại dặn tiếp, mẹ nè, phải sống thật tốt ở thế giới khác nhé. Sang năm con lại tới đây mừng sinh nhật mẹ.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn Hàn Diệu đang đứng đằng sau.


Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, cuối cùng mặt trời cũng chịu ló ra từ tầng mây, chỉ trong chốc lát ánh sáng vàng kim bùng nổ, toả đầy đất, vương đầy trên người.


Tiêu Văn Ninh mỉm cười với Hàn Diệu, sau đó giơ tay giới thiệu: “Đây là mẹ tôi.”


Hàn Diệu gật đầu: “Anh rất giống mẹ.”


Tiêu Văn Ninh hơi ngạc nhiên, cậu quay đầu xem di ảnh, sau đó mừng rỡ hỏi: “Thật sao?”


“Ừ.”


“Lần đầu tiên tôi nghe có người nói vậy đấy.” Cậu hơi tò mò hỏi: “Nếu chúng tôi đi cùng nhau, thì sẽ có người nhận ra bọn tôi là mẹ con sao?”


Hàn Diệu tiến lên vài bước, đứng song song với tấm bia cùng cậu, hắn cẩn thận nhìn bức ảnh, nghĩ một lát: “Chắc là sẽ cảm thấy hai người giống chị em.”


Tiêu Văn Ninh nhướng mày cười: “Không ngờ cậu lại khéo nói chuyện như thế.”


Hàn Diệu thành thật trả lời: “Cô Diệu rất đẹp.”


Tiêu Văn Ninh đút tay vào túi áo, đụng mấy cái vào người Hàn Diệu, mặt mang ý cười thuận miệng hỏi: “Vậy tôi thì sao?”


“Anh?”


“Đúng vậy, trông tôi thế nào?”


Hàn Diệu cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt không che dấu sự chân thành trần trụi, sau vài giây hắn nghiêm túc nhận xét: “Cũng khá đẹp.”



Tiêu Văn Ninh cười cười: “Dù sao thì tôi cũng là con trai của bà ấy.”


Đứng trước bia mộ thêm lúc nữa, sau đó Hàn Diệu mới xoay người đi xuống núi cùng Tiêu Văn Ninh.


Tùng bách thẳng tắp, ngô đồng cao vút.


Tiêu Văn Ninh vẫn đút tay vào áo khoác như cũ, cậu vừa đi vừa nói chuyện:


“Thực ra tôi cũng không có kí ức nào về bà ấy cả, đa số đều do bảo mẫu kể cho tôi nghe. Có lẽ bảo mẫu chăm sóc cho tôi là em gái của mẹ tôi, tôi vẫn luôn gọi bà ấy là dì Hinh, so ra thì thật ra dì giống mẹ tôi hơn.”

“Hồi nhỏ có lần tôi cho rằng mẹ của Tiêu Văn Hạo cũng là mẹ của tôi. Sau đó có một hôm tôi bị Tiêu Văn Ninh đẩy từ trên lầu xuống, tôi bị lăn xuống như trái bóng cao su vậy.”

“Vậy mà mẹ của Tiêu Văn Hạo chỉ ôm mình cậu ta rồi hỏi cậu ta có sợ không. Lúc ấy tôi uất ức đến nỗi khóc oà lên, vậy mà bà ấy cũng chẳng thèm liến tôi một cái.”

 

break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc