Hắn nghe thấy Tiêu Văn Ninh ở trong ngực mình mang theo giọng mũi, bỗng thấy hơi mềm lòng.
Xả nước xong, hắn đặt người đã lột sạch sẽ vào bồn tắm, sau đó tự cởi quần áo dơ của mình ra, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa. Tiêu Văn Ninh say đến mức toàn thân xụi lơ, trượt từng chút một xuống bồn tắm.
Hàn Diệu còn chưa kịp xả sạch dầu gội, quay đầu lại đã thấy Tiêu thiếu gia đã chìm luôn trong bồn tắm. Hàn Diệu vội vàng lao tới, vớt người ra khỏi mặt nước.
Tiêu thiếu gia vừa bị cụng đầu vừa bị sặc nước, nhưng vẫn không tỉnh táo lại, cơ thể trần truồng của cậu rúc vào ngực Hàn Diệu, lẩm bẩm vài tiếng rồi tiếp tục ngủ ngon lành.
Lúc Tiêu Văn Ninh tỉnh dậy đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cậu ngồi dậy, khàn giọng gọi Hàn Diệu hai tiếng, nhưng chẳng ai trả lời cả. Cậu vừa định xuống giường tìm nước uống, thì đã thấy Hàn Diệu bưng cái ly tới.
Tiêu Văn Ninh cau mày nhanh chóng nhận lấy uống mấy ngụm thì cổ họng mới không còn khô khốc khó chịu như thế nữa. Cậu ngẩng đầu đưa ly cho Hàn Diệu, chưa kịp nói lời cảm ơn, đã ngồi sững sờ ở trên giường.
Qua vài giây cậu mới kinh ngạc hỏi: “Cậu bị chó gặm à?”
Khóe miệng Hàn Diệu mấp máy, nói hơi khó khăn: “Ừ, bị anh gặm.”
Hàn Diệu, người bị Tiêu Văn Ninh gặm, để cái ly sang một bên, hai bên khóe miệng hắn đều bị thương, dấu răng rõ ràng, vết thương còn mới.
Tiêu Văn Ninh chỉ vào chính mình: “Tôi.”
Hàn Diệu gật đầu.
Vẻ mặt Tiêu Văn Ninh đầy khiếp sợ: “Tôi… Chẳng lẽ tôi đã cưỡng hiếp cậu ư?”
Nhìn thấy bộ dạng không nói nên lời của Hàn Diệu, Tiêu Văn Ninh vui vẻ nói: “Giỡn thôi.”
Cậu nhắm mắt lại tính nằm thêm chút nữa, bỗng chú ý tới áo ngủ trên người mình, khựng lại vài giây, ngẩng đầu nói với Hàn Diệu: “Cảm ơn.”
Hàn Diệu ừ một tiếng đáp lại, hắn ngồi xuống mở hộp thuốc của mình ra, lấy ra một lọ dầu thảy lên giường: “Đầu của anh.”
Khi vừa tỉnh dậy, Tiêu Văn Ninh đã cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng cậu cứ tưởng là do say rượu. Cầm lọ dầu rồi đưa tay sờ lên thử, cậu mới phát hiện trán mình đã sưng to một cục, xuýt xoa một tiếng, rồi xoa nhẹ hai cái.
Sau khi ra ngoài uống rượu, tỉnh dậy thấy thật là vui vẻ.
Chân cẳng Tiêu Văn Ninh đã linh hoạt, nên cậu chẳng muốn ăn cơm hộp nữa, nhưng trong tủ lạnh trừ mì ra thì chẳng còn nguyên liệu nấu ăn nào khác, hơn nữa để mấy ngày nước dùng cũng đã ra nước mất rồi.