Người này từ đâu đến vậy?! Má, đẹp trai vãi!
Cậu cầm bát mì định bắt chuyện thì nghe được một giọng nói hơi khàn gợi cảm phát ra từ miệng người nọ: “Tiêu Văn Ninh à?”
Đôi mắt bị sắc đẹp che khuất của lập tức sáng lên, mặt cậu lạnh lùng, tự hỏi có phải Trần Phong đã biết được điểm yếu của cậu nên phái một anh chàng đẹp trai đến để lấy mạng nhỏ của mình hay không.
Người nọ thấy cậu không nói lời nào, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lên đối chiếu với số nhà, kiểm tra xong thì ngẩng đầu lên lần nữa: “Hàn Diệu, vệ sĩ của anh.”
Tiêu Văn Ninh chợt nhận ra, cậu gật đầu: “Hẳn là Trần Phong đã nói mật khẩu cho cậu rồi, vào đi.” Nói xong thì bình tĩnh cầm bát xoay người vào trong.
Lò cò vào phòng khoác áo vào, ngồi trên xe lăn chờ Hàn Diệu, mấy phút sau, cậu nghe thấy âm thanh bước chân đi trên cầu thang, một lúc sau thì người đã đứng trước cửa, cậu âm thành đánh giá, hỏi: “Không phải ngày mốt mới tới sao?”
“Anh Trần nói tôi đi làm càng sớm càng tốt.”
Tiêu Văn Ninh gật đầu: “Lại đây đẩy tôi, tôi sẽ dẫn cậu về phòng nghỉ ngơi trước, có gì thì mai rồi nói.”
Hàn Diệu nhìn lướt qua chân cậu, không tỏ vẻ gì bước đến, đẩy cậu ra khỏi phòng.
Đến trước cầu thang, Hàn Diệu dừng chân lại, giọng điệu Tiêu Văn Ninh bình đạm: “Ôm tôi đi xuống, trên lầu không có chỗ cho cậu đâu.”
Hàn Diệu không chút do dự, lưu loát bế cậu lên, tay Tiêu Văn Ninh câu lấy cổ hắn, sắc mặt lạnh lùng như hoa liên tuyết, trong lòng lại mừng rỡ như cỏ đuôi chó: Cơ thể này, đủ rắn chắc.
Bế người xuống thẳng vào phòng cho khách, Tiêu Văn Ninh ngoài là người trong là chó giải thích một chút, lại để Hàn Diệu bế cậu về phòng ngủ: “Chân của tôi chỉ có thể đi lại được một lúc, trong khoảng thời gian này cậu có thể sẽ vất vả chút.”
Hàn Diệu biết người chủ lần này bị tàn tật, nghe cậu nói xong chỉ tùy tiện gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thấy Tiêu Văn Ninh không nói gì nữa thì xoay người nhấc chiếc ba lô được đặt trên đất lên, chuẩn bị xuống lầu, nhưng đi chưa được mấy bước đã nghe Tiêu Văn Ninh hét lên lên, hắn lập tức quay đầu lại lao thẳng tới bên giường, ôm lấy người không hiểu sao lại đột nhiên đứng dậy, suýt nữa đã té vào lòng, tay Tiêu Văn Ninh chống trên ngực hắn, dồn toàn bộ trọng lượng lên cơ thể, muốn đẩy người nọ ngã xuống, nhưng cơ thể Hàn Diệu quá ổn định, cậu đè nữa ngày vẫn không đẩy ngã được hắn.