Vẻ mặt Tiêu Văn Ninh trông rất khoe khoang: “Người đầu tiên mà cậu hôn là tôi chứ gì, lúc đó cậu ngạc nhiên đến nỗi đờ ra trên người tôi tận năm phút đấy thôi.”
Hàn Diệu cũng chẳng ngượng ngùng gì, hào phóng gật đầu hỏi: “Sao anh lại cố ý hôn tôi?”
“Tại vì cậu đẹp trai á.”
“Cứ thấy ai đẹp trai là anh đều hôn à?”
“Không, cậu là người đầu tiên mà tôi muốn hôn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cậu rất đẹp trai.”
Động tác của Hàn Diệu vẫn không thay đổi, biểu cảm cũng vẫn như vậy, hắn tự hỏi vài giây, sau đó hỏi thẳng: “Anh làm nhiều điều như vậy là đang trêu ghẹo tôi hay muốn theo đuổi tôi?”
Vẻ mặt Tiêu Văn Ninh vốn đang vui tươi hớn hở, bị Hàn Diệu hỏi thẳng như vậy làm cho cậu chẳng biết đường nào mà trả lời.
Hàn Diệu thấy cậu không nói gì, lấy túi ngủ trong ba lô ra trải trên sàn, sau đó tiếp tục nói với vẻ mặt vô cảm: “Tôi không thích quanh co lòng vòng, nếu anh chỉ muốn trêu ghẹo tôi thì sau này cũng đừng có mà mơ tưởng nữa, tôi không rảnh để chơi đùa với anh. Còn nếu anh muốn theo đuổi tôi, thì hãy chân thành một chút, đừng có giở trò lừa bịp suốt ngày nữa.”
Tiêu Văn Ninh đợi đi khi hắn đã nằm xuống đất, rồi mới nhướng mày bò đến mép giường nhìn xuống. Cậu đưa tay chọt chọt trán Hàn Diệu, vừa cười vừa nói: “Lúc đầu tôi chỉ định trêu ghẹo cậu thôi, nhưng bây giờ tôi thực sự muốn theo đuổi cậu.”
Bình minh vừa ló dạng, Tiêu Văn Ninh thức giấc vì lạnh. Gần cuối thu, lá cây bị gió thổi rơi đầy đất.
Hai ngày trước nhiệt độ vẫn còn ở mức vừa phải, nhưng tối hôm qua lại đột nhiên hạ nhiệt, những cơn gió lạnh buốt cứ tràn vào phòng từ cái cửa sổ bị vỡ ở tầng hai.
Tiêu thiếu gia bị gió thổi run người, cậu túm lấy cái chăn lông rồi tiện tay vứt sang một bên, sau đó cuộn lấy chăn, cố chịu đựng cái rét mà tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Hàn Diệu nằm trên mặt đất cau mày lấy cái chăn lông bị vứt trúng mặt mình bỏ qua một bên.
Hắn đứng dậy, nhìn Tiêu Văn Ninh đang bọc mình thành con nhộng nhưng vẫn không quên chừa lại nửa bên mông bị thương, sau đó quay người đi ra cửa.
Lúc Tiêu Văn Ninh tỉnh lại lần nữa thì thấy đã hơn mười giờ rồi, nhích mông đứng dậy nhìn dáo dác tìm Hàn Diệu, nhưng phát hiện chỉ có một mình cậu ở trong phòng. Gió thu thổi rì rào, cậu bọc chăn, cảm thấy mắc ŧıểυ.