Hôm nay Nhâm Mục Diệu còn một cuộc thương chiến phải làm, đương nhiên không cho phép mình lười biếng.
Trước khi rời khỏi phòng ngủ, lại liếc nhìn cô gái nhỏ nhắn mềm mại, khóe miệng cong lên một độ cong dịu dàng, đặt lên trán cô một cái hôn.
“Ưm” Kiều Tâm Du chu miệng, thì thào một tiếng, tiếp tục ngủ say.
Nhâm Mục Diệu lập tức xoay người rời đi, hắn lo lắng sợ mình dừng lại một khắc sẽ không tự chủ muốn ăn thêm lần nữa.
————
Khí trời âm u, khiến cho người ta đặc biệt thích ngủ, hơn nữa đêm qua mệt mỏi, đến trưa Kiều Tâm Du mới tỉnh lại.
Nhẹ cử động thân thể, cảm giác như bị xe tải nghiền qua, đau nhức không thôi. Mỗi khớp xương cũng đau đớn như vậy, bản thân không thể cử động.
Từng cảnh đêm qua nhanh chóng hiện lên trong đầu, Kiều Tâm Du xấu hổ đem mặt vùi vào trong chăn. Dường như đây là lần đầu tiên thể nghiệm chuyện đó.
Kiều Tâm Du đối với hành động ngày hôm qua của mình thật áo não. Mình tại sao lại như vậy? Không ngừng cầu xin còn nhiệt tình đáp lại hắn. Có khi nàokhiến hắn thật sự cảm thấy mình là một cô gái dễ dãi không?
Vừa nghĩ như thế, cơn buồn ngủ của Kiều Tâm Du toàn bộ đều tiêu tán. Kéo thân thể đau nhức bò dậy, sau khi rửa mặt bắt đầu dọn dẹp lại phòng ở.Quần áo rải rác trong phòng khách còn có phòng tắm đầy nước, giường hỗn độn.
Kỳ thật cô muốn dùng bận rộn để chiếm cứ suy nghĩ của cô, để cô không còn nghĩ tới hắn nữa.
Cô yêu hắn nhưng không thể bừa bãi phóng túng tình cảm của mình. Vì bảo vệ mình, cô không thể không kìm nén trong lòng, không thể cho nhận như bình thường.
Kiều Tâm Du sợ chính mình từng bước một rơi vào hố sâu, vạn nhất tâm hòan toàn bị hắn bắt được, cô biết làm thế nào để lấy lại được đây?
————
Bên ngoài phòng hội nghị, đại biểu của các xí nghiệp đi ra không ngớt.
Nhâm tổng giám đốc lần này nhận về thế yếu trước việc tranh giành mảnh đất Ngân Nguyệt Hồ kia. Chân mày Vạn Khải Phong hạ xuống, ý cười đầy mặt.Trên mặt Nhâm Mục Diệu thì lại là một vẻ âm trầm, giống như yên tĩnh trước khi bão táp đến.
Ánh mắt hơi nheo lại, một tia lạnh bắn ra, “Tập đoàn Vạn Hồng nếu thích dùng thủ đoạn như vậy, tập đoàn Nhâm thị sẽ theo mấy người chơi đùa thật tốt. Ngân Nguyệt Hồ vào tay ai còn chưa biết đâu!”
Nhâm Mục Diệu ra khỏi cao ốc, lập tức chạy về công ty.
Lần này Nhâm Mục Diệu đối với dự án Ngân Nguyệt Hồ kia chuẩn bị nửa năm, không ngờ đến lúc cuối cùng, thư trả giá của mình lại bị lộ ra. Tập đoàn Vạn Hồng thắng thầu mà chỉ hơn 100 vạn.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất của hắn chính là tìm ra gián điệp đã bán tin kia. Với Nhâm Mục Diệu trước sau như một thái độ ngoan tuyệt tàn khốc, đoán chừng người kia sẽ chết rất thảm.
Nhâm Mục Diệu tâm trạng tồi tệ, như lốc xoáy lập tức thổi quét toàn bộ cao ốc. Mỗi người đều nghiêm mặt, thật cẩn thận làm việc, rất sợ có một bước sai lầm.
Rầm! Cửa phòng làm việc bị đá văng.
Ám Dạ Tuyệt mặc bộ đồ tây màu đen phẳng phiu, có loại phiêu dật, hợp với tóc dài đen mềm tùy ý buộc ở sau gáy, cả người bao trùm khí phách hắc ám, “Tài liệu cậu cần ở đây”.
Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu, đáy mắt có một tầng âm u mờ mịt, “Đúng lúc lắm, tôi còn có việc muốn cậu điều tra”.
“Không cần điều tra, điều cậu muốn biết đều ở trong này”. Một xấp ảnh chụp rơi tung ra, Ám Dạ Tuyệt nhàn nhạt nói: “Người bên cạnh cậu một tuần trước, chỉ có cô ấy tiếp cận Vạn Khải Phong”