Đinh Hạo Hiên thật sự mời gọi quá nhiều ‘hoa đào’, vừa ngồi lên máy bay đã có mỹ nữ tiếp viên hàng không đến bắt chuyện. Nhưng lại không ngờ ‘bà dì’ của cô nữ tiếp viên hàng không đó bất ngờ tới viếng thăm, làm tất cả mọi người đều biết, ai ~ ắt hẳn cô gái đó không còn mặt mũi ra ngoài gặp người ta nữa rồi.
Đinh Hạo Hiên nghiêng đầu, một cô gái nhỏ trẳng nõn béo mập, da thịt không chút tì vết, khuôn mặt tươi cười hồng hồng, đôi mắt đen sáng ngời như Hắc Diệu Thạch, hàng lông mi thật dài như đôi cánh quạt, đáng yêu hệt một cô bé búp bê. Khiến Đinh Hạo Hiên đột nhiên kích động tới mức muốn có con.
Nhìn kỹ lần nữa, hai hàng lông mày đứa bé này sao lại giống Kiều Tâm Du đến vậy.
“Chú ơi, chú cứ nhìn chằm chằm vào cháu như vậy, cháu sẽ xấu hổ mất.” Nhạc Nhạc đột nhiên quay đầu lại nói với hắn.
“Bởi vì cháu đáng yêu, nên chú cứ muốn nhìn chằm chằm vào cháu.” Cô nhóc này chẳng có chút rụt rè nào, Đinh Hạo Hiên đột nhiên cảm thấy đùa với con bé rất vui.
Nhạc Nhạc khẽ nhíu mày, đôi môi phấn hồng vểnh lên, “Chú, chú đang định đùi giỡn với cháu sao? Tuổi chú còn có thể làm cha cháu đấy, vậy mà còn muốn trâu già gặm cỏ non sao, thật đáng xấu hổ!” Nhạc Nhạc thuận tiện làm mặt quỷ về phía Đinh Hạo Hiên.
“Ha ha...” Người chung quanh nghe được bèn rối rít cười to.
Đinh Hạo Hiên lần đầu tiên gặp phải loại chuyện mất mặt này, hắn quay đầu, mặt tối đen.
————
“Reng, reng ——” điện thoại cố định vang lên không ngừng.
Trong phòng làm việc mờ tối bay ra mùi hương nhàn nhạt, chiếc bàn to như vậy lại để đầy các chồng sách xốc xếch, giữa đống sách là một khuôn mặt xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt, nhìn không thấy một chút máu.
Kiều Tâm Du khẽ cau mày, “Khả Khả, Nhạc Nhạc, đừng quậy mà..., để mẹ ngủ thêm một lát.”
Một lát sau, chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng.
Kiều Tâm Du mở ra đôi mắt lờ mờ, hàng lông mi dài nhỏ vẫy vẫy tựa như cánh ve. Lướt nhìn bốn phía, không phát hiện thấy hai bóng dáng của tiểu ác ma đâu, cô mới nhớ, mùa hè này đã cho hai con đến Hy Lạp chơi với ông ngoại rồi.
Cô vội vã nhận điện thoại, “A lô ~ là ba đó à!”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói quan tâm dễ gần, “Tâm Du, sao lâu vậy mới bắt máy, có phải...” Hạ Trí Tĩnh trầm mặc, ông biết Kiều Tâm Du gần đây hôn mê ngày một thường xuyên. Song, đứa bé này lại vẫn mạnh mẽ, không chịu yếu thế trước mặt người khác, mỗi lần nhức đầu, chảy máu mũi đều cố che giấu, nhưng người nhà lại càng thêm lo lắng cho cô.
“Con hơi mệt, lúc nãy còn đang ngủ.” Kiều Tâm Du ngáp một cái.
“Sức khỏe quan trọng hơn, công việc cứ để đó đi.”
“Ba, đừng lo mà, con không sao. Đúng rồi, Khả Khả, Nhạc Nhạc đã đến chỗ ba chưa?”
Vừa nhắc tới cháu trai, cháu gái, trên mặt Hạ Trí Tĩnh lập tức hiện lên nụ cười ấm áp, “Hai đứa nhóc vừa xuống máy bay mệt mỏi hết sức, giờ đã ngủ rồi.” Ông nói dối, cố để giọng điệu thong thả, bảo đảm cho Kiều Tâm Du không phát hiện chút sơ hở nào.
“Ba, đừng quá nuông chiều hai đứa nó.”
“Ha ha... Tâm Du, con ngủ thêm chút đi.” Nói nhiều quá thành ra nói hớ, để đề phòng mọi tình huống, Hạ Trí Tĩnh nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
Kiều Tâm Du thở dài một hơi thật sâu, “Tại sao người lương thiện như mình lại sinh ra hai tên tiểu ác ma chứ?”
Khả Khả, Nhạc Nhạc vào mỗi kì nghỉ thường theo Lạc Y tới tập đoàn Hắc Ảnh, từ sát thủ cho tới tạp dịch bên trong đều bị hai đứa nhóc ‘chỉnh’ qua. Khiến cho khoảng thời gian hai tiểu quỷ nghỉ, Lạc Y nhận được đủ loại đơn từ với đủ thứ lí do xin nghỉ phép. Cho nên, kì nghỉ này, cô không thể làm gì khác hơn là đưa bọn nhóc đến chỗ ông ngoại một thời gian.
Lại một cơn đau đớn như muốn bổ đầu ra làm đôi ập tới, dường như mỗi một sợi dây thần kinh đều bị kéo căng. Kiều Tâm Du nhíu mày, mở lọ thuốc, trong lúc bối rối đổ ra ba viên, nuốt vào, cảm giác không đủ, lại thêm hai viên nữa.
Cô vô lực nằm trên bàn chờ cơn đau đớn quen thuộc dần dần biến mất, môi hồng hé mở, lầm bầm nói: “Mục Diệu, Mục Diệu...”
————
Phi trường rộng rãi sáng ngời, người đến người đi, nối liền không dứt. Sàn nhà bóng loáng có thể phản chiếu rõ bóng người.
Một bé trai, mặc bộ đồ thể thao màu trắng tinh, đầu đội mũ lưỡi trai, tay cầm hờ dây lưng quần, lưng dựa vào cột, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động trong tay.
“Khả Khả!” Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện phía sau cậu, vỗ một cái vào bờ vai cậu.
Khả Khả không bị cô bé làm cho hoảng hồn chút nào, xoay người, rầu rĩ dò hỏi: “Vừa rồi em đi đâu?”
“Khả Khả, xem em đẹp không nè!” Bộ váy công chúa sặc sỡ, đầu đội vương miện nhỏ lấp lánh, mang một cặp kính hồng, cực kì nổi bật. Sau đó đưa một cặp kính râm màu đen cho Khả Khả, “Anh cũng đeo đi!”
Khả Khả lật qua lật lại cặp mắt kính, lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”
“Có người nói muốn làm người đứng trên cao phách lối, cung cách làm việc nên có chút khiêm tốn. Chúng ta như vậy phải chăng cũng rất có phong thái điều tra?”
Khả Khả cảm thấy trên trán mình đang có một hàng vạch đen kéo dài*, “Ai nói?”
(*): ý chỉ vẻ mặt này =.= | | |
“Mợ Dạ Mị!” Đầu Nhạc Nhạc giương lên, kiêu ngạo nói. Kể từ khi biết mợ Dạ Mị là nữ sát thủ, cô bé lập tức siêu cấp sùng bái mợ, lập chí lấy mợ làm mục tiêu phấn đấu.
Nhạc Nhạc liếc thấy hai bóng người đang đi tới trước mặt mình, lập tức kéo tay Khả Khả qua, trốn sau cột đá.
“Gì vậy?”
“Xem kịch vui!” Nhạc Nhạc kích động nói. Trong đôi mắt trong suốt chớp hiện lên tia sáng ranh mãnh.
“Hiên ~~~ đợi người ta chút!” Một người phụ nữ nóng bỏng với bộ váy áo ngắn tủn, bởi vì trên chân mang một đôi guốc nhọn cao bảy phân, nên cô ta chạy theo không kịp Đinh Hạo Hiên đang đi thật nhanh, “Hiên, người ta cố ý tới đón anh, vậy mà anh lại không nhận chút tấm lòng nào của người ta cả. . . . . .”
Đinh Hạo Hiên mở ra đôi chân cao to, đôi tay đút vào túi quần một mình đi lên phía trước. Đối với loại đàn bà đuổi mãi không đi như con ruồi này, chỉ có thể áp dụng chính sách hờ hững.
Người đi đường đi ngang qua hắn rối rít quay đầu lại nhìn hắn, có người vẻ mặt kinh ngạc, có người che miệng cười trộm, có người bàn luận xôn xao. . . . . .
Đinh Hạo Hiên thoải mái vuốt vuốt mái tóc mình, nhưng đây là lần đầu tiên 100% người đi đường đều quay lại nhìn hắn, hắn biết mình rất tuấn tú! Nhưng sao đột nhiên tất cả các nam nữ từ già đến trẻ đều muốn ‘ăn’ hết hắn vậy?