Kiều Tâm Du cảm thấy rất kỳ lạ, kể từ đêm đó, sau khi Nhâm Mục Diệu đột nhiên tức giận rời đi, hắn không nói năng gì cả, đã liên tiếp mất tăm mấy ngày rồi.
Dĩ nhiên, Kiều Tâm Du ước gì hắn đừng tới gây phiền phức cho cô, nhưng cuộc sống từng ngày trôi qua, trong lòng cô có chút lo sợ bất an.
Thâm tâm cô hiểu rõ, Nhâm Mục Diệu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, hắn đột nhiên biến mất nghĩa là sao đây? Chẳng lẽ hắn đổi cách thức hành hạ cô sao?
Điều này giống như là sự yên lặng trước cơn bão táp. Rất sợ hắn sau đó thình lình xuất hiện, mang đến trừng phạt mà cô ứng phó không kịp.
Vì trên mặt vẫn còn vết sưng đỏ mấy dấu ngón tay, khiến Kiều Tâm Du không dám ra cửa, sợ gặp phiền toái không cần thiết. May là mỗi ngày đều có người giúp việc tới quét dọn, như thế còn có thể nhờ người mua một ít đồ dùng. Lần này cô quyết định sẽ làm một trạch nữ* thôi.
*trạch nữ: chỉ những cô gái luôn ở trong nhà, không thích những nơi đông người...
Cả ngày cô rúc trong phòng sách, luyện học Anh văn cấp cao. Bây giờ thi Anh ngữ càng lúc càng khó, mà quan trọng hơn là hồi đó lúc đang học luyện thi thì cô phải ở trong tù, cho nên đối với cô mà nói Anh ngữ là điểm yếu nhất.
Hôm nay, Kiều Tâm Du quyết định tắm rửa xong thật sớm, thức suốt đêm, đem đề thi mấy năm gần đây ra làm.
Hơi nước ấm áp tràn ngập phòng tắm lớn, phòng tắm thế nhưng to hơn cả một căn nhà trọ nhỏ, bồn tắm thì giống hồ bơi thu gọn, có vòi sen, lại còn có phòng xông hơi nữa. Kiều Tâm Du quả thực không biết nói gì, người giàu có thích đốt tiền như vậy đấy.
Hay là tắm vòi sen tiết kiệm nước, chậm rãi cởi quần áo, ánh sáng bao trùm khắp người (hic, chỗ này trừu tượng quá >
Dấu hôn lần trước Nhâm Mục Diệu gây ra trên người cô dần nhạt bớt, khôi phục lại da thịt như tơ lụa ban đầu.
“Ào ào. . . . . .” Dòng nước mạnh mẽ xối trên người cô.
Kiều Tâm Du dùng sức xoa xoa da thịt, đến lúc đỏ lên cũng không dừng lại. Cô không biết tại sao lại có cảm giác người mình còn lưu lại mùi vị của hắn, mùi rượu nhẹ lẫn chung với thuốc lá.
Cô biết rất rõ đây chỉ là ám ảnh, nhưng cô vẫn thoát không khỏi cơn ác mộng trong lòng mình.
-- Thật ra thì, rửa được sạch sẽ, cũng không thể trả lại sự trong sạch cho cô.
. . . . . .
Là anh em, dĩ nhiên là giúp bạn không tiếc cả mạng sống (thiệt không đó??), chăm sóc một cô gái, đối với Đinh Hạo Hiên có thể coi như là một xui xẻo.Lúc trước bởi vì công ty đột nhiên có việc phải giải quyết (???), cho nên hắn bị trễ nải một thời gian ngắn, thật ra thì, hắn đối với Kiều Tâm Du chưa từng gặp qua lần nào cảm thấy rất hứng thú.
Hắn gấp gáp trở về, điều khiển ô-tô chạy thẳng tới biệt thự ở vùng ngoại thành đang giấu ‘Kiều’.
Thấy chỗ ở của Nhâm thiếu gia lặng yên một khoảng trong bóng tối, không có một ánh đèn nào phát ra. Đinh Hạo Hiên khẽ cau mày, lẩm bẩm nói nhỏ một câu, “Cô ấy bỏ đi rồi sao?”
Chuyện này hắn làm sao báo cáo với Nhâm Mục Diệu đây?
Đinh Hạo Hiên đang chán nản trở về phòng, đột nhiên liếc thấy trong phòng khách có một hình bóng nhàn nhạt lung lay -- (giống ma quá >
Trộm ư?!
Đinh Hạo Hiên không suy nghĩ nhiều, xoay người tung một cước quyền Taekwondo rất chuẩn.
“Xoảng --” Cửa sổ thủy tinh bị bể loảng xoảng rơi xuống đất. Hắn tung người lên nhảy vào, động tác nhanh nhẹn, mặc dù chỉ là một cái bóng mơ hồ, nhưng vẫn có tiếng hô hấp khẽ, lúc xác định vị trí bóng đen, lập tức lao thẳng tới --