“Đói quá!” Kiều Tâm Du ngồi xuống, trực tiếp dùng tay cầm lên một miếng Đại Bài vẫn còn đang tỏa hương thơm, cô không quên mời Nhâm Mục Diệu, “Anh đói bụng không, ăn một chút đi!”
Một miếng Đại Bài được đặt vào tay hắn “Mau ăn đi! Đừng lo lắng.” Kiều Tâm Du ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận của Nhâm Mục Diệu, cô nhếch miệng, cúi đầu hỏi: “Anh không phải là đang giận em vì không giữ được gian phòng ấy đó chứ!?.”
“Không có!” Nhâm Mục Diệu đưa miếng Đại Bài lên, hung hăng cắn một cái.
“Vậy anh giận gì?” Kiều Tâm Du liếm ngón tay dính đầy dầu mỡ rất tự nhiên, “Hay anh lo chúng ta không có phòng ngủ!? Yên tâm đi, phòng khách nhiều như thế, chúng ta lâu lâu đổi một lần thử xem. . . . . .”
“Em xem nơi này là khách sạn sao?” Chân mày Nhâm Mục Diệu khẽ cau chặt, thật không biết trong đầu cô gái này đang suy nghĩ gì nữa. Có lúc thông minh lại xảo quyệt; không cho người ta chiếm chút tiện nghi nào, có lúc lại ngu ngu đần đần, để cho người ta thoải mái đùa bỡn.
Kiều Tâm Du cầm lên một cái đùi gà, cắn một cái, nói lầm bầm: “Khách sạn không tốt sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là ở khách sạn mà!”
“Khụ, khụ!” Nhâm Mục Diệu mất tự nhiên ho khan, lần đầu tiên gặp mặt? Hai người ‘không tốt’ như thế, lại còn ‘xấu mặt’ nữa chứ. . . . . . Còn tưởng rằng cô đã quên mất rồi.
Kiều Tâm Du dùng bàn tay dính đầy mỡ cầm bát canh lên, nhưng vì tay quá trơn nên không bưng lên được, không để ý tới cái khăn bên cạnh, cô lau thẳng lên áo của Nhâm Mục Diệu, “Mượn dùng một chút nha!”
Nhâm Mục Diệu nhìn gương mặt thú vị của Kiều Tâm Du, tảng đá lớn trong lòng lập tức được để xuống, dường như chỉ cần Lương Tử Ngưng không gây áp lực cho Kiều Tâm Du, chỉ cần cô có thể vui vẻ là tốt rồi —— như vậy cảm giác áy náy trong lòng Nhâm Mục Diệu cũng bớt đi không ít.
Người giúp việc lấy bát đũa đặt ở một bên, nhưng hai người vẫn trực tiếp dùng tay ăn.
“Khụ, khụ!” Lương Tử Ngưng xem thường, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, đứng lên, “Tôi no rồi!”
Kết quả, không người nào để ý tới cô, sự tồn tại của cô hệt như không khí.
“Tâm Du, em nếm thử con tôm ruốc này xem, thịt rất mềm!” Nhâm Mục Diệu đem con tôm đã bóc vỏ bỏ vào miệng Kiều Tâm Du.
“A ——”.
Nhâm Mục Diệu nhét con tôm vào miệng cô, “Mùi vị thế nào?”
. . . . . .
Lương Tử Ngưng đứng ở cửa phòng ăn, nhìn hai người bọn họ như keo như sơn, một cảm giác khổ sở bỗng tràn vào lòng. Nếu có một ngày cô có thể cùng Nhâm Dịch Tuấn hạnh phúc như thế, thì cho dù bây giờ, phải bỏ ra nhiều hơn nữa cô cũng tình nguyện.
Trên mặt Kiều Tâm Du vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại là tận cùng khổ sở. Cô cho là mình đã giả bộ rất khá rồi, nhưng che giấu ưu thương ngoài mặt thì có thể, còn thống khổ trong đáy lòng thì lại không cách nào che giấu. Đè nén đau thương bên ngoài mặt, nhưng ưu thương ở đáy lòng lại dần dần lên men, từ từ lan tràn. . . . . .
Cô khổ như vậy, mệt như vậy, chỉ vì muốn giảm bớt một chút áy náy trong lòng Nhâm Mục Diệu.
Nếu phần khổ sở này nhất định cần phải có người đến gánh chịu, vậy thì Kiều Tâm Du hi vọng đó là cô.
————
Thừa dịp phòng làm việc không có ai, cô đi vào, thấy laptop màu đen của Nhâm Mục Diệu đang nằm trên bàn làm việc, lòng kích động không thôi, lập tức ấn xuống nút mở máy ——
Mười mấy giây mở máy ngắn ngủn đối với cô mà nói thật dài như một thế kỷ. Đôi mắt một lát lại liếc về phía cửa, một lát lại nhìn vào màn hình.
Thật vất vả đợi máy khởi động, nhưng nó lại nhảy ra một hộp thoại.
“Mật mã mở máy? Là gì đây?” Lương Tử Ngưng nói thầm một câu.
Không dám suy đoán lung tung, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, thật nhanh bấm xuống dãy số quen thuộc.
Sau hai tiếng pip, máy đã được tiếp thông, điện thoại di động đầu bên kia truyền đến một giọng nói phẫn uất, “Anh đã nói em đừng suốt ngày gọi điện cho anh mà. . . . . .”
Vừa bắt đầu đã nhục mạ cô, trái tim Lương Tử Ngưng có chút băng giá, cô muốn nghe một câu quan tâm của hắn cỡ nào, cho dù là lời giả dối trái lương tâm cũng được, nhưng là. . . . . .
Giấu đi sự mất mát, “Anh yên tâm, Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du đang ở phòng ăn ăn cơm.”
“Có chuyện gì?”
“Em đang mở máy tính của Nhâm Mục Diệu, nhưng anh ta cài mật mã mở máy, em không biết phải làm thế nào. . . . . .”
“Thử sinh nhật Kiều Tâm Du xem, 0316.”
Lương Tử Ngưng sửng sốt, Nhâm Dịch Tuấn sao lại nhớ ngày sinh nhật của cô ta, hơn nữa còn không chút nghĩ ngợi mà nói. Lương Tử Ngưng nhớ hắn chưa bao giờ để ý tới sinh nhật của cô, mỗi lần cô đều mong mỏi hắn có thể nhớ tới, nhưng vào ngày sinh nhật của cô, hắn lại không nói câu nào, cô đầy hi vọng đợi đến mười hai giờ đêm, rồi tâm cũng dần dần lần lạnh. Ngày hôm sau nói cho hắn biết hôm qua là sinh nhật cô, hắn cũng chỉ nói sẽ tặng quà, đền bù cho cô sau.
“Này! Em còn nghe chứ?”
“Ừ. . . . . .” Lương Tử Ngưng hồi hồn, nhàn nhạt đáp lại: “0316, em biết rồi.” Trong giọng nói của cô tràn đầy vị chua xót.
Cô lập tức bấm bốn con số này trên bàn phím, kết quả một dấu chéo đỏ lập tức xuất hiện, “Dịch Tuấn, mật mã sai rồi”
“Xem ra không phải. . . . . . Vậy đi, anh sẽ viết một chương trình phá hư mật mã bảo vệ của nó. Ngày mai tìm cách ra gặp anh.”Giọng ra lệnh, lạnh lùng, ngoài ra không còn gì khác.
“Dịch Tuấn, em nhớ anh lắm. . . . . .” Lương Tử Ngưng còn chưa nói hết lời, đầu bên kia đã tắt máy.
Lương Tử Ngưng đột nhiên cảm thấy mình lại quá hy vọng xa vời rồi, cô không phải đã quá hiểu rõ tính hắn sao?
Cô biết hắn tàn khốc vô tình như thế, nhưng vẫn không chút chùn bước yêu hắn, cũng biết mọi thứ như thế này đều là do cô tình nguyện!
“Ha ha. . . . . .” Lương Tử Ngưng cười tự giễu, trong tiếng cười tràn ngập vị chua xót.
Cô đóng mạnh máy tính, sau đó để máy vào chỗ cũ, thối lui ra khỏi phòng làm việc, tiến vào phòng ngủ chính.
Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu, vừa đúng liếc thấy bóng dáng lén lút kia, đôi mắt tối đen của hắn chợt lóe, khóe miệng khẽ giơ lên, một loại khí chất lạnh nhạt, ung dung, vương giả vẹn toàn.
“Mục Diệu, đừng ngớ người như thế, mau ăn đi! Món cá hun khói này rất ngon.” Kiều Tâm Du nhét một miếng cá vào trong tay hắn.