Nếu không phải là vào một buổi tối Kiều Tâm Du không ngủ được, nghe có tiếng động trong phòng làm việc bên cạnh, cô cũng sẽ không biết hắn lặng lẽ vì cô mà làm những chuyện này.
“Trừ những bộ sách này, tôi còn giúp cô đăng kí tham dự một lớp múa bụng, hay một lớp yoga dành cho phụ nữ có thai.”
“Cái gì múa bụng, yoga?” Gương mặt Lương Tử Ngưng toát lên vẻ khó chịu.
“Múa bụng và yoga rất tốt cho việc sinh nở. . . . . .” Kiều Tâm Du vừa nói vừa cài mật mã cho máy tính.
Lương Tử Ngưng tức giận ném mạnh quyển sách lại trên bàn, “Cô dám chi phối tự do của tôi?”
“Tôi không có! Chẳng lẽ cô không muốn sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh sao? Dù sao tôi cũng đã đăng kí, tham gia hay không là chuyện của cô!” Kiều Tâm Du dọn dẹp lại bàn, lấy ra bản thiết kế cô còn chưa hoàn thành.
Lương Tử Ngưng đứng yên tại chỗ, lướt nhìn quanh gian phòng làm việc này, bốn phía toàn sách là sách. Trên bàn chỉ có một máy tính, Lương Tử Ngưng lúc còn làm thư kí cho Nhâm Mục Diệu đã kiểm tra thử máy tính tại văn phòng của hắn, bên trong chỉ có vài bảng ghi chép kế hoạch hằng ngày của công ty, còn có một ít báo cáo tài chính. Vì vậy, cô nghĩ tài liệu quan trọng của công ty chắc hẳn là nằm trong chiếc laptop tùy thân của hắn.
“Laptop của Nhâm Mục Diệu đâu?” Lương Tử Ngưng thuận miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.
Kiều Tâm Du không nghĩ tới cô ta vẫn còn trong phòng làm việc, thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, “Cô có thể đi hỏi thẳng anh ấy, nhưng trong laptop của Mục Diệu chắc chắn chẳng có game nào đâu.”
Lương Tử Ngưng ý thức được mình đã tiết lộ quá nhiều chuyện, vội vàng lấp liếm, “Chẳng lẽ cả game ‘Plans vs Zombie’ cũng không có sao? Đó là game đang rất thịnh hành mà.”
Kiều Tâm Du trợn trắng mắt nhìn cô ta, “Cô nghĩ nó rất tốt sao! Cô chơi loại game có nhạc nền kinh khủng đó chẳng lẽ không sợ Đứa nhỏ bị hù dọa mất ư, cô không sợ tương lai con của mình lớn lên sẽ trông giống cương thi, hành động cũng giống cương thi à!”
Kiều Tâm Du bắt đầu luyên thuyên, vì dù gì cô cũng đã một lần không bảo vệ tốt con của mình. Mặc dù cô rất không thích Lương Tử Ngưng, nhưng sự quan tâm của cô dành cho đứa trẻ là thật lòng.
————
Trong đầu Nhâm Mục Diệu lẩn quẩn lời nói của Đinh Hạo Hiên, hắn đồng ý để cho Lương Tử Ngưng chuyển vào nhà họ Nhâm đã đủ uất ức cho Kiều Tâm Du, lỡ như Lương Tử Ngưng còn gây khó dễ cho cô nữa, thì chắc. . . . . . cô gái nhỏ này nhất định sẽ đem toàn bộ uất ức nuốt vào trong bụng.
Mặc dù tất cả đều là vì trò chơi ‘Bắt rùa trong rọ’, nên hắn mới chuẩn bị nhiều thứ như vậy, cố gắng làm cái rọ ‘đẹp’ một chút, mới có thể khiến cho con rùa kia đầu óc choáng váng mà chạy vào, có như vậy trò chơi này mới thú vị.
Nhưng, thân xác Nhâm Mục Diệu đã chạy tới bên Kiều Tâm Du trước cả suy nghĩ rồi, còn chưa hết giờ làm việc, hắn đã giao việc lại cho cấp dưới, rồi vội vã chạy về nhà.
Vào nhà, mọi thứ vẫn yên tĩnh như thường ngày.
Yên tĩnh như vậy ngược lại lại khiến Nhâm Mục Diệu cảm thấy kinh ngạc, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn giống như muốn thấy cảnh hai người phụ nữ vì hắn mà đánh nhau, như thế lòng hắn mới có thể thoải mái một chút.
“Cô chủ đâu?” Nhâm Mục Diệu hỏi cô giúp việc bên cạnh.
“Trong phòng làm việc ạ.”
“Ừm. . . . . . Còn Lương Tử Ngưng?”
“Trong phòng ngủ.”
Không trách được hắn lại không ngửi thấy mùi khói thuốc súng trong tưởng tượng, thì ra là hai người đang ở hai nơi khác nhau. Thế thì hai người bọn họ cũng có thể hòa bình một chút.
Nhâm Mục Diệu nhẹ nhàng đi vào phòng làm việc, vì không muốn cô phát hiện, hắn đã cởi giày ở cửa ra vào, xách trên tay, rón ra rón rén bước tới.
Kiều Tâm Du hết sức chăm chú vào bản vẽ, trong phòng làm việc, ngoại trừ tiếng sột soạt của cây bút lướt trên bản vẽ, chỉ còn dư lại tiếng hít thở nhỏ nhẹ của cô.
“Em yêu, em quá cực nhọc rồi, hay là sau này em hãy làm trụ cột nuôi sống gia đình đi!” Nhâm Mục Diệu đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô.
“A!” Kiều Tâm Du sợ hãi, tay run lên, đánh rơi cây bút. Cô vỗ vỗ ngực, nhìn nụ cười cùng với vẻ mặt lưu manh của Nhâm Mục Diệu, cáu giận nói: “Này! Anh có biết hù dọa cũng có thể làm chết người không hả!?”
Nhịp tim chợt gia tốc, khiến huyết áp Kiều Tâm Du tăng cao, hô hấp dồn dập, không ổn.
Nhâm Mục Diệu vốn chỉ muốn trêu chọc cô, không ngờ hắn lại hù dọa cô tới mức này, hắn áy náy ôm lấy cô, “Thật xin lỗi, anh cứ tưởng tâm tình em hôm nay không tốt, nên mới trêu chọc em chút thôi.”
“Đúng! Tâm trạng em hôm nay rất kém, tâm tình bây giờ lại càng kém, quả thật là tệ hết chỗ nói rồi.” Trước mặt người thân, cô không chút câu nệ mà phát tiết tất cả ra ngoài, đôi mắt sáng trong của Kiều Tâm Du có chút xa xăm.
Nhâm Mục Diệu ngồi vào ghế làm việc, đặt Kiều Tâm Du lên trên đùi mình, “Thật xin lỗi, đã để cho em chịu uất ức.”
“Biết là tốt rồi!” Kiều Tâm Du xem bàn tay ấm áp của hắn trở thành khăn tay lau nước mắt bên khóe mắt mình.
“Em không muốn biết lý do anh đồng ý để cho Lương Tử Ngưng chuyển vào sao?” Giọt lệ trong suốt của cô dính trên tay hắn, khiến Nhâm Mục Diệu cảm nhận được tư vị khổ sở của cô.
Kiều Tâm Du bĩu môi, “Anh không nói em cũng đoán được, chẳng lẽ anh lại hào phóng đến mức cho cô ta vào ở trong nhà sao, nhất định là cô ta mặt dày mày dạn yêu cầu!” Kiều Tâm Du cảm thấy ‘cái ghế’ này không tệ, mềm mại thoải mái, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, xoa xoa vai, nũng nịu nói: “Vai em mỏi quá nè!”
Nhâm Mục Diệu ngoan ngoãn vươn tay, bóp vai cho cô, “Anh bảo cô ta kí một bản hợp đồng, cô ấy không muốn gì thêm, ngoại trừ yêu cầu này. . . . . .”
“Gần quan được ban lộc, vậy mới có thể dễ dàng câu dẫn anh!” Lời nói của Kiều Tâm Du lộ ra vẻ chua chát.
“Sao vậy? Tức giận sao?” Nhâm Mục Diệu vuốt nhẹ lên mũi cô, “Em không tin tưởng chồng yêu của mình à, yên tâm đi! Thỏ sẽ không ăn cỏ gần hang!”
“À? Vậy em có phải ‘cỏ gần hang’ không?”
“Không phải!” Nhâm Mục Diệu cúi đầu, dán chặt lên lỗ tai của cô, nghiêm mặt nói: “Em là cỏ trong ổ của anh, tùy thời tùy chỗ đều có thể ăn. . . . . .” Đầu lưỡi êm ái của hắn ở bên tai cô vẽ một vòng tròn, hắn biết nơi này là chỗ nhạy cảm của Kiều Tâm Du, cố ý thổi một hơi thở ấm áp tới bên tai cô, liếm láp vành tai cô.
Một cảm giác tê dại từ sâu trong thân thể lan tràn ra, Kiều Tâm Du mĩm cười, hai tay đẩy hắn ra, “Được rồi, được rồi. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Tha cho em đi. . . . . .”