“Em không muốn về nhà? Chẳng lẽ là muốn mỗi ngày đều bị mấy đợt người tới ‘tham quan’ phòng sao? Anh thì không sao...” Trong đôi mắt đen nhánh của Nhâm Mục Diệu tràn đầy ý cười.
“...” Kiều Tâm Du vừa nghĩ tới chuyện vừa xảy ra hôm nay, hai gò má cô lập tức đỏ bừng lên, đối mặt với hạng người vô lại như thế, cô chỉ còn biết giận đến mức nghiến răng.
————
Đem Kiều Tâm Du nhốt trong nhà xong Nhâm Mục Diệu mới thoáng cảm thấy có chút an toàn.
Nhưng Kiều Tâm Du vẫn không mở lòng mình ra, cô có thể cảm giác được Nhâm Mục Diệu đang sửa chữa lỗi lầm của mình, nhưng lại không cách nào tiếp nhận tim của hắn.
Từng đợt bi thương, đã sớm làm cho cô mất đi niềm tin với hắn, cô hèn nhát chỉ dám ẩn núp trong chiếc vỏ bọc của chính mình, đem từng vết thương trong lòng bao bọc lại dưới lớp vỏ cứng cáp, dường như chỉ có vậy mới có thể bảo vệ cô không bao giờ bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Nhưng từ sâu trong đáy lòng lại có phần cảm động, khiến lòng Kiều Tâm Du có chút lâng lâng, Kiều Tâm Du vốn không bao giờ nghĩ đến hắn có thể để xuống nỗi căm hận thấu xương của mình.
Vốn tưởng rằng Lương Tử Oánh sẽ trở thành vách ngăn lớn nhất ngăn cách giữa hai người bọn họ, nhưng giờ đây thứ ngăn cảnh giữa hai người họ lại chính là cửa ải của chính bản thân mình.
Sức khỏe Kiều Tâm Du dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hắn đã từ từ khôi phục, nhưng nó cũng tỉ lệ thuận với sự bất an trong lòng cô, sự quan tâm chăm sóc của hắn, giống như những giọt mật ngọt trói cô lại thật chặt. Cũng dường như độc dược, từng chút từng chút một thấm vào đáy lòng cô, mềm hoá đi pháo đài trong lòng cô...
Cô thật sự sợ không thể khống chế được chính mình, không có cách nào quản được trái tim của mình.
Nhâm Mục Diệu thắt cà vạt, nhìn Kiều Tâm Du đang xoa xoa lồng ngực (tim) của chính mình, chân mày hắn nhíu chặt, nghiêng người, ân cần hỏi: “Sao vậy? Tim em đau à?”
“Không có, không có gì?” Kiều Tâm Du lập tức thu tay về, vô thức trả lời hắn.
Nhâm Mục Diệu ghét loại phản ứng hờ hững như thế của cô, “Mấy ngày nay em chỉ ở trong nhà chắc cũng buồn chán lắm phải không, để anh dẫn em ra ngoài đi dạo nha.”
Vừa nghe nói có thể ra ngoài, trong mắt Kiều Tâm Du thoáng qua một tia mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại lập tức trầm xuống, “Sẽ không như lần trước chứ, anh đưa đến công viên xong, sau đó nhờ chị Vương trông chừng tôi, rồi lại bảo tài xế đến đón tôi về?” Sau khi nói xong, Kiều Tâm Du cảm giác lời nói này dường như đang biểu lộ sự lệ thuộc của mình đối với hắn, vội vàng cải chính: “Ý tôi là, thật ra thì như vậy cũng không sao! Công việc của anh quan trọng hơn.”
“Hôm nay anh rảnh.”
“Thật sao?” Giọng nói trong vắt, không che giấu được sự phấn khích.
Nhâm Mục Diệu vuốt một cái lên chiếc mũi xinh xắn của cô, “Mau dậy đi! Đúng rồi, anh còn phải giúp em mặc quần áo nữa, đúng không? Giờ anh đã rất nhuần nhuyễn rồi!” Hắn không che giấu chút nào ý muốn trêu chọc cô.
Trong lúc Kiều Tâm Du dưỡng thương, Nhâm Mục Diệu cực kì phát huy chủ nghĩa Đại Nam Tử của mình, hắn quyết không cho người khác nhìn thấy được thân thể Kiều Tâm Du, đến cô giúp việc cũng không thể, thế nên từ việc thay quần áo, đến lau người cho cô hắn đều tự thân tự lực làm. Mỗi lần đều khiến cho Kiều Tâm Du siêu cấp lúng túng, đỏ bừng cả khuôn mặt mà không dám nói, cô hận không thể dùng một quyền đánh cho mình bất tỉnh.
Hắn biểu lộ ra vẻ hứng thú, khoái chí nói: “Em cũng có ngày hôm nay?”
Nhớ lại lần trước lúc Nhâm Mục Diệu giả bộ gãy tay gãy chân, Kiều Tâm Du càng thêm tức, biết vậy cô chẳng thèm làm, cũng do cô nhất thời muốn trêu chọc đùa bỡn hắn, nên bây giờ mới hại đến mình Vạn Kiếp Bất Phục*, bị hắn ăn sạch sành sanh lúc trước đã không nói gì, giờ còn bị hắn trả thù, cố ý trêu đùa cô.
(*): muôn đời, muôn kiếp không thể thay đổi chuyện trước đây, không thể quay lại, không thể thay đổi
Vừa nghe đến lời nói nhạo báng của hắn, mặt Kiều Tâm Du thoáng chốc đỏ bừng, đẩy hắn ra, “Tôi không phải trẻ con, tự tôi có thể làm mà! Anh mau cút ra chỗ khác. . . . . .”
Đến lúc Kiều Tâm Du ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng thay đồ, Nhâm Mục Diệu đột nhiên phủ lên vai cô một cái áo khoác trắng tinh, “Trời bên ngoài rất lạnh, em nên mặc nhiều áo một chút.” Hắn cúi đầu, kiên nhẫn cài lại phần ống tay áo của cô, rồi quàng cho cô một cái khăn quàng cổ màu lam.
Kiều Tâm Du cảm giác mình như mình là đứa trẻ trong tay hắn, nhưng loại cảm giác được hắn chăm sóc như vậy thật không tệ chút nào.
————
Ngoài xe, gió biển se lạnh, nhưng không khí bên trong xe thật ấm áp, lại thoang thoảng mùi hương hoa.
Kiều Tâm Du dùng sức ngửi ngửi hai cái, cố tìm kiếm xem mùi hoa từ đâu tới, xoay xoay người, quay đầu nhìn lại, phát hiện trên băng ghế sau có hai bó hoa bách hợp lớn, hoa rất đẹp, phía trên còn dính những bọt nước, hệt như chúng chỉ vừa mới được hái xuống.
Hắn chuẩn bị từ khi nào?
Kiều Tâm Du ngại ngùng, nói: “Sao anh lại tặng hoa cho tôi? Còn mua hai bó nữa, thật lãng phí, một bó là đủ rồi. . . . . .”
“Không phải cho em. . . . . .”
“A?” Kiều Tâm Du đơ người, bực tức hỏi: “Có hai bó hoa, mà một bó cũng không thể chia cho tôi sao?”
“Cái này. . . . . .” Nhâm Mục Diệu thở dài, “Lần sau, anh sẽ tặng cho em một gian nhà kính trồng toàn hoa.”
“Hừ!” Kiều Tâm Du quay đầu đi, “Anh chưa tặng hoa cho tôi lần nào, giờ lại nói thế, làm như tôi như đang ép anh tặng vậy, một chút thành ý cũng không có. Người như Đinh Hạo Hiên còn tặng tôi một giường hoa tươi đấy. . . . . .”
Bầu không khí bên trong xe dần dần có chút bức bách, chân mày đen của Nhâm Mục Diệu khẽ nhíu chặt, “Em có biết nói tới người đàn ông khác trước mặt chồng mình là rất không tốt không?”
“Chồng tôi, ai vậy?” Kiều Tâm Du lạnh lùng liếc hắn một cái.
“Là anh. Tên được viết rất rõ trên giấy đăng kí kết hôn, em không thể chối cãi được đâu!”
Kiều Tâm Du đánh chết cũng không thừa nhận, “Cái danh hiệu này là do anh tự phong thôi, còn tờ giấy đăng kí kết hôn đó là anh bắt tôi kí mà.”
“Dù sao đi nữa, có hiệu lực về mặt pháp lý là được rồi.”
Kiều Tâm Du thấy hắn lái xe lâu như vậy, càng về sau đường đi càng vắng vẻ, “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Trong đầu cô lập tức hiện lên tám chữ to ‘Hoang giao dã ngoại, giết người vứt xác*”. Nơi càng vắng vẻ, càng không có chuyện tốt lành gì.
(*): ở nơi hoang vắng, giết người vứt xác
“Tới nơi em sẽ biết thôi!” Nhâm Mục Diệu mập mờ.
Kiều Tâm Du nhìn khung cảnh hoang vu đơn lạnh ngoài cửa sổ, mặc dù những lớp tuyết trắng đã tan đi, nhưng Kiều Tâm Du vẫn nhìn ra, “Đây là nghĩa trang?”
“Anh vẫn chưa chính thức đến gặp mẹ em, anh thật không phải là con rể tốt.”
Một dòng nước ấm bất ngờ tràn vào tim Kiều Tâm Du, rồi lan ra khắp thân thể. Cô thật không ngờ hắn sẽ nghĩ tới điều này, hắn luôn luôn bá đạo, lấy mình làm trung tâm, cũng không thèm nghĩ tới suy nghĩ của đối phương, nhưng lần này lại có thể nghĩ đến cô.
Đường lên núi có chút gập ghềnh, Nhâm Mục Diệu ôm chặt cô, cẩn thận chậm rãi lên núi.
Khi Kiều Tâm Du nhìn thấy bia mộ của mẹ mình lập tức có chút kinh ngạc, bên cạnh mộ của mẹ cô từ khi nào đã có thêm một bia mộ nhỏ “Ơ, đây là...”