Toàn thân Nhâm Mục Diệu cứng ngắc, lê bước chân nặng nề, chậm rãi đi tới.. . . . .
Từng bước từng bước, giống như đang đạp lên tim hắn, từng bước một khiến lòng hắn quặn đau.
Kiều Tâm Du lẳng lặng nằm trên nền đất lặnh băng, gương mặt trắng bệch như một con búp bê trắng tinh xảo vô hồn, im hơi lặng tiếng. Sợi tóc đen xốc xếch rơi trên mặt đường, chiếc váy màu trắng trên người cô bị nhuộm thành màu đỏ tươi, giống như một ngọn lửa cháy nóng bỏng, đỏ đến kinh tâm, đỏ đến táo bạo, đỏ đến chói mắt. . . . . .
Nhâm Mục Diệu bước đến, ôm lấy thân thể mềm mại vô lực trước mặt, “Tâm Du, Tâm Du. . . . . . em tỉnh dậy đi, em sẽ không có chuyện gì đâu . . . . . . em mở mắt đi có được không. . . . . .”
Cảnh tượng năm năm trước một lần nữa lại tái hiện, khiến cho kí ức thảm khốc vốn đã được vùi sâu trong trí nhớ hắn, cứ như vậy mà vùng lên. Nhưng, lần này so với lần trước còn đau đớn hoàn toàn hơn gấp nhiều lần.
Như có một bàn tay với những cặp móng vuốt sắc bén đang chặt chẽ bấu vào tim của hắn, thật chặt khiến cho nó đau đớn, chảy máu, cho đến khi khô kiệt. . . . . .
Hắn ngơ ngẩn luống cuống, chỉ chặt chẽ ôm lấy Kiều Tâm Du, “Anh ra lệnh cho em, không cho phép em có chuyện gì. . . . . . Có nghe hay không, cả đời này em đều thuộc về anh, vĩnh viễn cũng trốn không thoát!”
————
“Tiên sinh, bởi vì vợ của ngài bị va chạm mạnh, nước ối đã vỡ, cần lập tức lấy thai nhi ra, xin anh ký tên ở phía trên.”
Con ngươi tối tăm, tịch mịch của Nhâm Mục Diệu giờ càng thêm trống rỗng không chút tiêu cự, trên tờ giấy có những dòng chữ màu đen mờ nhạt, Nhâm Mục Diệu nắm chặt cây bút trên tay, bàn tay đang dính đầy máu tươi của hắn lập tức nhuộm đỏ chúng.
Run rẩy viết ngoáy xuống tên của mình, “Tôi muốn cô ấy không có vấn đề gì. . . . . . Nếu không, tôi sẽ phá hủy bệnh viện này!”
“Vâng, vâng!” Bác sĩ bị sự thô bạo của hắn hù dọa, khúm núm gật đầu.
Thân thể cao to nghiêng người dựa vào vách tường lạnh băng, ánh đèn yếu ớt, ẩn ẩn chiếu lên gương mặt tuấn tú hệt như được điêu khắc bằng đá cẩm thạch của hắn, lộ rõ vẻ mất mát, đau thương, vô định, buồn phiền. . . . . .
‘Thật xin lỗi, em không có cách nào khống chế mình, em yêu anh. . . . . .’Giọng nói sâu sắc, có chút khàn khàn của Kiều Tâm Du vẫn đang vọng về bên tai hắn, từng lời từng lời giống như mảnh băng sắc bén, lần lượt ghim vào máu thịt của hắn.
‘Thật xin lỗi, em không có cách nào khống chế mình, em yêu anh. . . . . .’
Điều này sao có thể? Nhâm Mục Diệu thật không thể tin được. Hắn là ác ma, mạnh bạo, cường thế đẩy cô vào địa ngục, khiến cho cô nếm đủ thống khổ. Nhâm Mục Diệu vẫn cho là cô hận hắn, hận đến mức ước gì hắn có thể chết đi. Cô làm sao lại có thể yêu hắn?
Nhâm Mục Diệu hoàn toàn không nghĩ rằng trong thứ trò chơi trả thù này, hắn sẽ lấy được lòng của cô, hắn không nghĩ sẽ lại chơi đến mức thực tế như thế, làm cô đau đớn đến hoàn toàn như vậy. . . . . .
Tất cả đều mất đi khống chế, hoàn toàn mất kiểm soát.
Bởi vì luôn ngạo nghễ, Nhâm Mục Diệu chắc chắn mình có thể nắm trong tay tất cả, nhưng . . . hiện giờ hắn đã hiểu rõ một điều, hắn không thể giữ được tim của mình. Chứng kiến hình ảnh chiếc xe đụng vào người Kiều Tâm Du trong nháy mắt, hắn cảm giác lòng mình cũng đã chết theo cô vào lúc ấy, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi, cũng là lần đầu tiên hắn lại sợ hãi thứ gọi là ‘cái chết’, cùng cảm giác mình quá ư nhỏ bé như vậy.
Hắn yêu cô, Nhâm Mục Diệu không muốn trốn tránh, càng không muốn phủ nhận.
Nhưng, tại sao lại phải dưới tình huống này, hắn mới có thể hiểu rõ lòng mình đây?
Sâu trong không khí hiện lên mùi máu tanh, một tầng rồi một tầng bi thương bao bọc thật chặt lấy Nhâm Mục Diệu. Tự trách, áy náy, hối hận. . . . . . những ý nghĩ hệt như nhựng đợt sóng biển đang đánh tới, ép hắn thật chặt hơn bao giờ hết.
Không biết qua bao lâu, đèn bên ngoài phòng giải phẫu đã tắt, cửa bị đẩy ra.
Khoảng thời gian chờ đợi này, khiến Nhâm Mục Diệu có cảm giác hệt như mấy thế kỷ đã trôi qua, từng giây từng phút đều là đau khổ.
————
Thứ nước biển lạnh băng chậm rãi nhỏ xuống, theo chiếc ống trong suốt chảy vào trong mạch máu của cô.
Kiều Tâm Du lẳng lặng nằm trên giường, gò má trắng bệch không có lấy một tia huyết khí, mơ hồ trong suốt, lại có chút hư ảo. Con ngươi đen nặng nề của hắn chỉ chăm chú nhìn cô, hắn rất sợ một khi mình nháy mắt, cô sẽ biến mất ngay.
Nhâm Mục Diệu cầm lên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, dán chặt vào hai má của mình, cảm nhận được tay cô thật lạnh, “Tâm Du, thật xin lỗi. . . . . . Là anh quá mức cường thế, là anh quá ngu ngốc, là anh. . . . . . Tất cả tất cả đều là lỗi của anh. . . . . .”
Bất kể Kiều Tâm Du có thể nghe thấy hay không, hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm. Dường như làm như vậy, là có thể giảm bớt từng đợt đau nhói trong tâm cô.
“Nhâm Mục Diệu!” Khắp người Đinh Hạo Hiên tràn đầy khí giận, hắn đi vào “Lần này cậu thật quá đáng!”
Đinh Hạo Hiên vừa nghe tin lập tức chạy tới. Hắn dùng một tay xốc lên cổ áo Nhâm Mục Diệu, giận dữ quát: “Chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Cậu rốt cuộc muốn thương tổn cô ấy đến mức độ nào nữa!”
Vốn cho là, Đinh Hạo Hiên vĩnh viễn đều chỉ có một dáng vẻ cà lơ phất phơ, bất cần đời, không nghĩ tới hôm nay hắn sẽ vì Kiều Tâm Du mà nổi giận đùng đùng với Nhâm Mục Diệu.
Trong trí nhớ của Nhâm Mục Diệu, hắn đã cùng Đinh Hạo Hiên quen biết lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của cậu ta.
Nhâm Mục Diệu chán chường, nháy lên ánh mắt chua xót, “Cậu muốn đánh thì đánh đi! Tôi vốn rất đáng đánh. . . . . .”
Hắn vừa dứt lời, Đinh Hạo Hiên khẽ cắn môi, không khách khí hướng một quyền đánh tới ngực của hắn, “Cậu thật sự rất đáng đánh!” Đinh Hạo Hiên buông lỏng tay ra.
Nhâm Mục Diệu chán nản ngồi xuống, “Tất cả đều là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. . . . . .”
“Cậu đã biết mình sai, vậy thì buông tay đi!” Cơn giận của Đinh Hạo Hiên vẫn còn chưa tiêu biến, lạnh lùng liếc hắn một cái.
“Tôi không thể!” Nhâm Mục Diệu nói như đinh đóng cột.
Lúc hắn không biết được tâm ý của Kiều Tâm Du hắn đã không thể, giờ đã hiểu rõ tâm ý của cô, Nhâm Mục Diệu càng không muốn buông tay. Nếu nói có nợ phải trả, hắn thật sự phải bồi trả lại cho Kiều Tâm Du thật nhiều, thật tốt.
“Đã như vậy rồi! Chẳng lẽ cậu còn chưa hành hạ cô ấy đủ sao? Đủ rồi, tất cả đều đã đủ rồi. Vụ tai nạn xe cộ kia vốn không phải là lỗi của cô ấy, tại sao cậu lại muốn đem tất cả lỗi lầm đổ hết lên đầu cô ấy, cũng bởi vì cô ấy là người sống sót trong trận tai nạn kia sao? Cậu hận vì người sống là cô ấy, mà không phải là Lương Tử Oánh sao? Cho nên cậu có thể xem tính mạng của cô ấy như chuyện vặt, tùy ý mà chà đạp. . . . . .” Đinh Hạo Hiên tức giận, hắn chỉ vì Kiều Tâm Du mà bất bình thay cô.
Con ngươi đen nhánh ánh lên loại tia sáng ảm đạm, u buồn, “Không liên quan gì đến vụ tai nạn xe cộ kia, cũng chẳng liên quan gì đến Lương Tử Oánh cả. . . . . . Tôi vẫn sẽ không buông tha cho cô ấy!”
“Thứ mà cậu đem đến cho cô ấy trừ thống khổ vẫn chỉ là thống khổ, đã như vậy, mà cậu vẫn không có ý định buông tay ư. . . . . .”
“Cậu. . . . . . Cậu có ý với cô ấy, đúng không?” . Ánh mắt hắn đột nhiên tan rã, đôi con ngươi sắc bén như chim ưng của hắn bỗng bắn tới người Đinh Hạo Hiên.