“Em quá cố chấp rồi.” Nhâm Mục Diệu không hoàn toàn đồng ý quan điểm của cô, “Tình yêu không giống như một bài toán số học, luôn phải có một kết quả chính xác. Lợi dụng? Lừa gạt? Nếu hai người thật lòng yêu nhau, họ sẽ quan tâm đến chúng ư?”
“Có lẽ vậy. . . . . .” Chân mày Kiều Tâm Du khẽ hạ xuống, giọng nói nhàn nhạt lộ ra vẻ thất vọng. Thì ra anh nghĩ như vậy ư, cũng đúng! Đối với một Satan mà nói, ‘Yêu’ chẳng qua là một món trang sức thấp kém, không cần thiết, có cũng được mà không có cũng không sao.
“Trong đầu của em rốt cuộc đang chứa những thứ gì hả? Hay là hoàn toàn không chứa gì hết thế, có thể để cho anh xem không.”
“. . . . . .” Kiều Tâm Du biết có nói với hắn nhiều hơn nữa cũng chỉ là uổng phí, cô không muốn ở một nơi như thế này mà cùng hắn tranh luận vấn đề đúng hay sai, càng không muốn phá hư phong cảnh đầy xuân sắc nơi đây.
Bọn họ đi tới Thánh Thác Lý Ni*, trên hòn đảo nhỏ này mọi kiến trúc đều rất đẹp mắt, các bức tường đều là một màu trắng lam, hoàn toàn theo phong cách giáo đường Châu Âu, với những mái vòm hình tròn. Vách tường trắng như tuyết phản xạ một cách hoà thuận vui vẻ cùng với ánh mặt trời, giống như có thể chiếu sáng mọi thứ trong căn phòng này. Từng kiến trúc đẹp như thế được xây dọc theo biển Aegean, dường như đang đội lên cho biển Aegean một chiếc vòng nguyệt quế rực rỡ. (ta ghét nhất là việc tả cảnh, xong đoạn này coi như gần chết luôn)
(*): trong convert ghi vậy, còn về tên chính xác ta sẽ tra tìm sau
“Đẹp thật!” Chân đạp nhẹ lên những lớp cát êm mịn, Kiều Tâm Du cảm giác như cả tâm hồn mình cũng thanh tĩnh lại, cô dùng sức hô hấp, không khí nơi đây đặc biệt tinh khiết, trong đó có hòa lẫn với mùi vị nhàn nhạt của biển cả.
Từ lúc xuống du thuyền, Nhâm Mục Diệu luôn nắm thật chặt tay cô, không buông ra, “Đi thôi! Để anh dẫn em đi ngắm ‘mặt trời đẹp nhất thế giới’.”
Bọn họ lướt nhanh như con thoi mà đi qua Thánh Thác Lý Ni, những mô hình kiến trúc với mái vòm màu trắng lam, đi qua những con đường nhỏ, hẹp, quanh co. Nơi này giống như một tòa mê cung, nếu không có Nhâm Mục Diệu dắt tay, Kiều Tâm Du đoán chừng mình nhất định sẽ lạc đường.
Đường mặc dù hẹp và nhỏ, nhưng hai bên đường luôn có những bụi hoa nhỏ cực kì đẹp, làm nổi bật thêm những bức tường trằng. Kiều Tâm Du không kịp dừng lại chụp hình kỉ niệm, vì Nhâm Mục Diệu cứ lôi kéo cô rời đi.
Bọn họ trèo lên một ngọn núi, ở nơi này, tầm mắt mọi người dường như được rộng mở. Kiều Tâm Du nhìn lướt qua xung quanh, lập tức phát hiện chung quanh có rất nhiều đôi tình nhân cũng đang đi du lịch, “Này! Anh xem, có rất nhiều đôi tình nhân cũng đến đây.” Biểu tình của Kiều Tâm Du thật hưng phấn, giống như lần đầu tiên phát hiện được một sự việc bất bình thường.
Những đôi tình nhân này đều là người Châu Âu tóc vàng mắt xanh, khi nghe được tiếng của cô, tầm mắt họ lập tức rối rít bắn về phía có phát ra tiếng nói, thấy được một cô gái với mái tóc mềm, gương mặt trắng nõn, mịn màng, ngũ quan xinh đẹp, còn có một đôi mắt dường như trong suốt, tầm mắt của những thanh niên Châu Âu kia dừng lại thật lâu trên người cô.
“Chúng ta không phải sao?” Nhâm Mục Diệu thình lình trả lời một câu, tiện tay đem áo khoác màu đen trên người cởi ra, khoác lên cho cô.
“Hả?” Kiều Tâm Du cảm giác người mình nóng lên, quay đầu lại, đổi mắt mọng nước của cô lướt nhìn qua hắn.
“Cẩn thận kẻo cảm lạnh .” Nhâm Mục Diệu đem cô ôm thật chặt vào lòng, hắn rõ ràng đang thể hiện chủ quyền của mình. Đôi mắt tối tăm lại lạnh như băng lập tức quét nhìn bốn phía, đem những ánh mắt ‘kỳ lạ’ kia bức ép thu trở về.
Sắc trời dần dần tối, dõi mắt trông về phía xa, những dòng sông và bầu trời xanh đều bị nhiễm đỏ, mây màu lửa đỏ, nước cũng một màu đỏ chói. . . . . . Và dường như chúng cũng đã nhuộm lên gương mặt của Kiều Tâm Du thành một màu hồng.
“Nghe nói, cảnh hoàng hôn nơi này là đẹp nhất trên thế giới.” Nhâm Mục Diệu không hề chú ý tới cảnh trời chiều, ánh mắt hoàn toàn dừng lại trên đôi gò má của Kiều Tâm Du. Đôi lông mi thon dài mảnh khảnh như cánh ve sầu, dưới mí mắt còn đang hạ xuống một tầng bóng mờ.
Lửa đỏ trời chiều, dường như đang thiêu đốt cô cùng khung cảnh nơi đây, một khi tình yêu trở nên nhiệt tình và sâu đậm, cũng đồng nghĩa với việc ‘được ăn cả ngã về không’, và những bi thương sau đó. . . . . .
Vậy nếu cô yêu hắn, cũng sẽ “được ăn cả ngã về không” sao. . . . . .
Mọi thứ liệu có thay đổi không?
Kiều Tâm Du không biết vì sao, giờ phút này trong lòng cô lại có cảm giác mơ hồ, lo sợ, cùng bất an, khiến cô hít thở không thông, chân mày không tự giác khẽ chau chặt lại.
Nhâm Mục Diệu kịp thời nhận ra, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Chỉ là. . . . . .” Kiều Tâm Du đem bi thương giấu đi, cười nhạt, nhíu lại khóe miệng, “Nếu có thể đem cảnh hoàng hôn xinh đẹp như thế vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí thì tốt biết bao.” Cô tùy tiện tìm một lý do.
“Không cần đâu!” Nhâm Mục Diệu lại gần lỗ tai của cô, “Hàng năm anh đều có thể cùng em tới nơi này nghỉ phép.”
Hàng năm? Đây coi như là cam kết sao? Nhưng hắn nói ra sao mà đơn giản và dễ dàng đến thế, khiến Kiều Tâm Du không thể không hoài nghi.
Hàng năm sao? Để lời hứa này trở thành hiện thực phải cần đến bao nhiêu ‘bền chí’, đối với một người chưa từng có người yêu như cô, làm sao có thể thực hiện lời hứa hẹn này. Kiều Tâm Du chỉ đem những lời này của hắn trở thành lời nói khi say, cô chỉ cười trừ.
Cuối cùng, lửa đỏ trời chiều vẫn không thoát được quy luật hướng đông mọc, hướng tây lặn, dần chìm vào biển rộng. . . . . .
Sắc trời dần dần bị bóng đêm che phủ, bắt đầu bước vào dạ tiệc của màn đêm.
“Ở đây gió lớn, chúng ta trở về đi thôi!” Nhâm Mục Diệu xoay người, đôi mắt tối tăm của hắn bỗng quét nhìn đến một bóng hình cùng với giọng nói quen thuộc, hắn sửng sốt, toàn thân cứng đờ.
“Tâm Du, em ở đây chờ anh, anh lập tức trở về, ngàn vạn lần không được đi đâu đấy.” Không đợi Kiều Tâm Du đáp lại hắn một câu, Nhâm Mục Diệu nhanh chóng thoát khỏi lòng bàn tay cô, xông vào đám người.
Kiều Tâm Du mở ra lòng bàn tay, hơi ấm của hắn khi nãy vẫn còn đây, chẳng qua là. . . . . .
Thì ra là như vậy, hắn thật dễ dàng có thể buông tay cô ra.
Mới trước đó hắn còn hứa hẹn cam kết mỗi ngày sẽ không bỏ lại cô một mình ở nơi xa lạ này, vậy mà còn chưa qua khỏi 24 tiếng đồng hồ, hắn đã quên mất không còn chút gì. Lời hứa của đàn ông, thật không đáng tin.
“Ha ha. . . . . .” Kiều Tâm Du rối rít, cánh môi cong lên, lộ ra một nụ cười chế giễu.
————
“Tử Oánh, em chờ một chút!” Nhâm Mục Diệu cố gắng xuyên qua dòng người.
Từ sâu trong trí nhớ của hắn đối với bóng lưng cao gầy mảnh khảnh này đã quá quen thuộc, đó là Tử Oánh, chính là Tử Oánh của hắn, nhất định không sai.
“Tránh ra, mọi người tránh ra cho tôi!” Nhâm Mục Diệu chạy càng ngày càng nhanh, đẩy ra từng người bên cạnh. Tại sao hắn tiến lên phía trước một bước, người kia cũng lập tức bước lên trước một bước, khiến cho hắn căn bản là không thể với tới cũng như chạm vào. Khỏang cách giữa hắn và bóng lưng ấy hệt như thật gần mà cũng thật xa, giống như giữa hai bọn họ có một bức tường vô hình.
Loại này cảm giác vô lực này giống với ngày Lương Tử Oánh nằm trong vũng máu, hô hấp dần dần suy sụp, nhịp tim càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng, thân thể dần dần cứng ngắc, mặc kệ hắn cố gắng giữ lại cô thế nào đi nữa, kết quả vẫn không thể thay đổi. . . . . .
Cảm giác vô lực lúc ấy đang đánh úp tới trong đầu của hắn. . . . . .
————
Sắc trời càng ngày càng mờ, gió lạnh run, xen lẫn mùi vị ẩm ướt và tanh mặn của nước biển.
Kiều Tâm Du nắm tay thật chặt thành nắm đấm, chung quanh cô là ánh mắt của những người đàn ông nơi nước ngoài xa lạ, cô không nhịn được run rẩy, bóng đêm đã xóa đi lớp vỏ kiên cường thường ngày của cô, làm cho nơi nội tâm mềm yếu của cô không có chỗ ẩn núp.