Sáng sớm rời giường, Thiên Thiên tinh thần sảng khoái. Nhớ tới chuyện chiều hôm qua bây giờ phải đối mặt, khuôn mặt nhất thời suy sụp trở lại.
Cô chậm rì rì rửa mặt, không để ý tới ánh mắt kinh dị của má Diêu, đặt mông ngồi vào cạnh bàn ăn, há mồm nhân tiện nói: ” Mami, bữa sáng có món gì ngon vậy?”
Thiên Thiên có thói quen ngủ nướng trên giường, vừa đúng giờ tới phòng làm việc, đi làm như đi đánh trận, làm sao có thời gian ăn sáng, hôm nay đã quá giờ đi làm, cô còn ung dung bình tĩnh ngồi ở nhà, sao có thể không làm người ta cảm thấy kì quái.
Má Diêu từ phòng bếp mang một nồi cháo, hai đĩa thức ăn, múc một chén đưa cho cô. Thiên Thiên ngốn nga ngốn nghiến ăn, lại tự mình múc thêm nửa chén, cô ợ một cái, noi: “Mami, ngon quá.” Bình thường trên đường đi làm cô tiện thể mua 2 cái bánh bao, song hôm nay lại ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới rời giường, rất lâu rồi không có nếm qua cháo loãng với đồ ăn sáng mẹ nấu, bây giờ ăn thấy mùi vị thật khác.
“Hôm nay không cần đi làm sao?” Má Diêu cũng không vì cô ba hoa mà bỏ qua.
Thiên Thiên nghẹn lời, tạm dừng một lát, sau đó vẫn là thành thành thật thật nói, “Con sắp thất nghiệp rồi. Mami, chuẩn bị tâm lí nuôi con mấy tháng nha.”
Má Diêu chỉ nghĩ cô nói giỡn nên cười trừ, Thiên Thiên cũng không tiện giải thích thêm. “Mẫu hậu” đối với vị con rễ tương lai là Mễ Bác hết sức vừa lòng, cũng không phải một lần thúc giục hai người mau chóng kết hôn, bị Thiên Thiên lấy lý do tuổi còn nhỏ ra biện hộ, hiện giờ nghĩ đến, thật sự là may phước. Nếu là sau khi lấy nhau mới nhìn thấu con người thật của Mễ Bác vậy thì phiền phức to.
Thiên Thiên thay áo thun, luồn chân vào giày vải ra khỏi cửa. Lúc bước vào cửa lớn của công ty, những cô nàng tiếp tân nhìn thấy sững sờ. Công ty tuy không có quy định lúc làm việc nhất định phải mặc âu phục, nhưng chưa từng có người nào dám bừa bãi. Thiên Thiên một hơi đi vào, làm hàng loạt ánh mắt dõi theo kì quái. Thiên Thiên thường ngày dù không thể xưng là nhân viên ưu tú, cũng không bao giờ đi muộn về sớm, cô không có chí tiến thủ cũng là người nghiêm túc trong công việc. Nhưng cô hôm nay không chỉ muộn 2 giờ mới tới công ty, còn ăn mặc hết sức bình thường, tuyệt đối có việc không tầm thường đã xảy ra.
Tấm lòng ” bà tám” của San San bắt đầu rục rịch, Thiên Thiên và tổng giám đốc Mễ Bác tình cảm lưu luyến tuy không công khai, nhưng việc này mọi người đều biết, từ đó cũng suy ra được một ít manh mối. Dựa theo bọn họ phân tích, Thiên Thiên tới bộ phận nhân sự tám chín phần là từ chức, mà một khi đã như vậy, chỉ có 1 khả năng: Thiên Thiên quyết định cùng Mễ Bác kết hôn, về sau thanh thản ở nhà làm bà chủ, để chồng nuôi. Nhưng bọn họ trăm tưởng triệu tưởng cũng không ngờ tới trên thực tế còn tồn tại điều ngoài ý muốn.
Thiên Thiên đem đơn từ chức nộp cho giám đốc phòng nhân sự là Khúc Viễn Hàng, mặt tươi cười không đổi.
Khúc Viễn Hàng đọc xong, khó xử nói: “Thiên Thiên, việc này tôi sợ không làm chủ được.”
Vừa dứt lời, máy nội đàm vang lên, Khúc Viễn Hàng nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, “Thiên Thiên, Mễ tổng mời cô đến phòng anh ấy.”
Thiên Thiên cự tuyệt, “Tôi không đi.”
Khúc Viễn Hàng không biết sự việc mà lấy lòng nói: “Vợ chồng son cãi nhau là chuyện rất bình thường, tôi với vợ tối hôm qua còn gây gỗ tơi bời mà.”
Thiên Thên dở khóc dở cười.
Khúc Viễn Hàng tự cho là đúng, nói: “mỗi người nhường một bước là được, cô cũng đừng quá làm giá tiểu thư, đầu năm nay, đàn ông tốt giống Mễ tổng như vậy không dễ tìm a.” (Viv: mắc ói, cho không thèm =’=, Pil: hệ hệ… ta thèm chỉ cần có tiền, ta yêu…)
Đàn ông tốt, Thiên Thiên buồn bực nghĩ. Thay vì nghe Khúc Viễn Hàng tiếp tục giảng giải lí lẽ tôn giáo tè le, không bằng cùng Mễ Bác đối mặt nói rõ ràng. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, hết sức đường hoàng đi vào phòng tổng giám đốc.
“Thiên Thiên, em tới đây ngồi.” Mễ Bác tươi cười ấm áp như gió mùa xuân, ngữ khí nhu hòa tựa như cái gì cũng chưa xảy ra.
Anh ta có thể làm như không có gì, nhưng Thiên Thiên không làm như vậy được, cô lạnh lùng nói: “Có cái gì muốn nóí thì nói nhanh đi.”
Mễ Bác xoay người ôm lấy Thiên Thiên, bị cô tránh thoát, Thiên Thiên cả giận nói: “Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của anh đụng vào người tôi.”
“Thiên Thiên, làm sao vậy?” Mễ Bác mặt không biểu tình, “Anh với cô ta chẳng qua là gặp dịp thì chơi, anh cho rằng em hiểu mà.”
“Người anh muốn lấy vẫn là em.” Mễ Bác cho rằng Thiên Thiên sẽ vì câu này làm cảm động, lại nắm lấy tay cô.
Thiên Thiên chán ghét nói: “Xin lỗi, bổn cô nương không cần.”
“Thiên Thiên!” Mễ Bác cất cao âm lượng.
Thiên Thiên nhếch khóe miệng, hắn làm như cô là người không biết điều, mà hắn hoàn toàn không làm gì sai, không cùng lập trường thì không thể ở chung, trong tình yêu cũng vậy. Cứ như thế đi, Thiên Thiên ngữ khí nhẹ nhàng, “Mễ Bác, chia tay đi.”
“Không thể nào.” Mễ Bác theo bản năng không tin.
Thiên Thiên nhún vai, “Mễ Bác muốn loại con gái nào mà không có, cần gì phải dây dưa.”
“Chúng ta ở bên nhau đã 5 năm, em thực có thể buông tay?”
“Anh sai rồi, người bỏ đi đoạn tình cảm này là anh.” Thiên Thiên nhíu mày.
“Coi như là anh sai được chưa?” Mễ Bác hạ giọng vài phần, giống như là đại ban ân rồi.
Thiên Thiên không động đậy, “Muộn rồi”. Tính cô vốn dĩ là vậy, trung thành là điều kiện tiên quyết trong mối quan hệ nam nữ, một khi làm trái, nghĩa bất dung tình.
“Chúng ta còn có thể cứu vãn chứ?”
Thiên Thiên liếc anh ta một cái, “Không thể.”
“Thiên Thiên…”
Thiên Thiên ngắt lời Mễ Bác, “Không cần nói, anh biết rõ tính của tôi mà.”
Mễ Bác làm sao không biết Thiên Thiên tính cách quật cường, cô đã quyết định, không ai có thể thuyết phục cô thay đổi. Anh ta cười khổ, “Như vậy liền phán anh tử hình, quá tàn nhẫn rồi.”
Thiên Thiên không muốn tranh luận với anh ta, có thể trong lòng anh ta, việc như vậy không hề đau khổ, nhưng đối với cô mà nói, quyết không thể khoan dung.
Một khoảng trầm mặc.
“Vẫn là bạn bè?” Mễ Bác rốt cục nhượng bộ, hoặc có lẽ bây giờ không phải là lúc để giải thích.
“Đương nhiên.” Thiên Thiên đại lượng đồng ý.
Mễ Bác nhướng mày, “Em vẫn muốn từ chức? Em hận anh nhưng không cần dính tới công việc.”
Ngữ khí của anh ta không chút đếm xỉa, thậm chí có vài phần trêu đùa, Thi
ên Thiên biết rõ ý anh ta là gì, trong lòng anh ta, cô là con chim non nớt, mới ra trường được sự che chở của anh ta mới có công việc này, rời khỏi anh ta, muốn tìm việc làm rất khó. Thiên Thiên không tin là tìm không được việc, hờ hững nói: “Vẫn là để tôi đi thôi.”
Mễ Bác ngây cả người, không khó để lí giải thâm ý trong lời nói của cô. Nhưng sau mấy phút, anh ta quyết định phải biết được giải đáp.
Lúc Thiên Thiên ra khỏi phòng tổng giám đốc, vừa vặn thư kí riêng của anh ta là Trần Tuệ Tuệ cầm một chồng văn kiện tới để xin chữ kí, chạm mặt Thiên Thiên. Kẻ thù gặp lại hết sức gai mắt, Thiên Thiên trợn mắt nhìn cô ta, khuôn mặt tức đến nổi đỏ ửng, Mễ Bác lại cười, anh ta có đủ lí do tin tưởng Thiên Thiên là chưa hoàn toàn quên mình, chỉ cần cố gắng thêm một chút, cô vẫn sẽ trở về bên cạnh anh ta.
Thiên Thiên dường như nghiện việc trêu cợt Trường Kiếm Tận Thiên, mấy ngày nay mỗi lần online việc đầu tiên là nhìn xem hắn có đang online hay không, nếu như hắn bất hạnh online, vậy thì thực xin lỗi, Thiên Thiên thay ngay acc Mi Vũ, chẳng những cướp điểm kinh nghiệm của hắn, còn không quên kiêu ngạo khiêu khích.
Cô dùng trang bị cấp thấp nhất, được cũng mấy trăm vạn điểm kinh nghiệm, trừ bỏ số lần bị giết gia tăng, lúc chết mặt mũi khó coi, còn lại chỉ có trăm lợi mà không có một hại. Thiên Thiên vì chính mình có thể nghĩ ra phương pháp tổn hại người ta như vậy mà đắc ý không thôi.
Có điều hôm nay có vẻ như Trường Kiếm Tận Thiên không cho cô cơ hội lợi dụng, hắn nhìn lên bắt gặp Mi Vũ đang ở bên cạnh, không nói tiếng nào, cất bước chạy lấy người. Thiên Thiên đi theo hắn đi vào quảng trường thì thấy hắn đứng yên tại chỗ.
Acc Mi Vũ này là Thiên Thiên vì tìm Trường Kiếm Tận Thiên gây phiền toài mà đăng kí riêng, cũng không có “thêm bạn” người nào, cũng không vào bang phái, không ai nói chuyện phiếm, lại không thể luyện cấp, Thiên Thiên rất mau liền cảm thấy nhàm chán. Trái lại, Trường Kiếm Tận Thiên vẫn không log out, nhất định là đang cùng bạn bè nói chuyện sục sôi ngất trời, Thiên Thiên trong lòng ngứa ngáy khó chịu, suy nghĩ một chút, thay acc.
Mới vừa online, Tiêu Dao liền nhảy tới: “Em rốt cục đã lên, mấy ngày nay đi đâu vậy?”
“Em mỗi ngày đều lên.” Thiên Thiên miệng ngậm miếng táo, nghĩ nghĩ thấy không được, lại xóa đi câu mới vừa đánh. Dùng acc khác đi cướp quái của người ta không phải chuyện quang mình chính đại gì, Tiêu Dao là chính phái, bình sinh khinh thường nhất là loại người này, dù cho trên mạng không ai quen ai, nhưng cô cũng không muốn để lại ấn tượng xấu. “Mấy ngày nay công việc rất bận, không thể online.” Thiên Thiên lần đầu nói dối Tiêu Dao mà mặt không nóng, tim không nhảy.
Tiêu Dao cũng không để ý, nhiệt tình đánh cái icon ôm ấp, “Hoan nghênh trở về.”
Thiên Thiên chưa kịp hồi phục, Tiêu Dao lại nói tiếp, “Thiên Thiên, anh giới thiệu bạn tốt nhất của anh cho em, cấp bậc hắn rất cao, về sau có nhiệm vụ không hoàn thành nổi, có thể tìm hắn giúp đỡ.”
Tiêu Dao luôn săn sóc cẩn thận Thiên Thiên, làm việc lại chu đáo, lúc trước hắn với Thiên Thiên lập đội đánh quái để thăng cấp, giúp đỡ lẫn nhau, hiện tại cấp bậc của hắn không so được với Thiên Thiên, ngược lại sợ liên luy cô, mới nghĩ ra cách này giúp cô, dù là Thiên Thiên trước giờ không nghĩ đến tình yêu nam nữ với hắn, nhưng cũng có chút cảm động.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Cám ơn nha.”
Tiêu Dao: “Tới Vọng Nguyệt Lâu, bọn anh ở đó chờ em.”
“Được.” Thiên Thiên cười nghịch ngợm một cái, mở bản đồ ra, sử dụng tính năng di chuyển nháy mắt, vèo một cái bay đến Vọng Nguyệt Lâu.
Tiêu Dao đã ở đó chờ cô, bên cạnh hắn còn có một người, bất luận là cách ăn mặc hay trang bị đều có vài phần quen mắt, Thiên Thiên nắm con chuột kéo qua mở ra tư liệu của hắn, sống lưng đột nhiên cứng đờ, không phải trùng hợp vậy chứ. (cái nỳ gọi lờ oan gia ngõ hẹp đấy, bà chị )
“Thiên Thiên, qua đây ngồi.” Tiêu Dao làm sao biết lòng Thiên Thiên đang sợ hãi, hắn đứng dậy kêu lớn, còn đem chỗ của mình nhường cho Thiên Thiên ngồi.
Thiên Thiên kiên trì ngồi xuống, may mắn tửu lâu là chỗ không thể động võ, nếu không Trường Kiếm Tận Thiên sợ là đang muốn báo thù rửa hận.
Tiêu Dao: “Bạn tốt của anh: Trường Kiếm Tận Thiên, danh hiệu Đệ Nhị Cao Thủ, chắc là em có nghe qua.”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Hận hạnh, hân hạnh.”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Thiên Thiên trong lòng nói: làm bộ rất giỏi nha.
Tiêu Dao: “Thiên Thiên, về sau Tận Thiên đại ca sẽ bảo vệ em, không ai dám ức hiếp em đâu.”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cô ấy.”
Câu nói của hắn có hàm ý khác a, Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy cám ơn trước.”
Trường Kiếm Tận Thiên mặt không đổi sắc: “Không có gì, không có gì.”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Em đi luyện cấp, hai người chận rãi trò chuyện.”
Cô làm gì nghĩ luyện cấp, rõ ràng là muốn chuồn đi, Trường Kiếm Tận Thiên lòng dạ biết rõ, cũng không vạch trần, mĩm cười gật gật đầu.
Thiên Thiên vốn định trực tiếp log out nghỉ ngơi, nghĩ lại, cô nên thừa dịp Trường Kiếm Tận Thiên hiện tại không rãnh tìm cô báo thù, đi tăng thêm điểm kinh nghiệm, để về sau còn quyết đấu. Cô tới một bãi cỏ cực kì bí ẩn, đây là nôi cô cùng Tiêu Dao thường xuyên đánh quái hồi trước, là Tiêu Dao trong lúc vô tình tìm được, có rất ít người biết.
Thiên Thiên không có nghĩ đến chính là, cô mới giết một con Boss, còn đang chờ Hệ thống tự động đưa ra một con mới, Trường Kiếm Tận Thiên và mấy đệ tử phái Thiên Sơn đột nhiên xuất hiện, Thiên Thiên cuống quýt rời khỏi, trở lại khu vực an toàn mới thở dốc một hơi, Tận Thiên chạy đuổi tới: “Này, chạy cái gì chứ, tôi được Tiêu Dao nhờ đến luyện cấp cùng cô.” (haha… ai bẩu lúc trc ra sức phá làm chi )
Thiên Thiên còn lâu mới tin hắn nói ma nói quỷ, bị hắn giết chết Thiên Thiên cũng không tổn thất gì, nhưng hắn và những người khác cùng nhau tới rõ ràng là không có lòng tốt gì rồi. Tiêu Dao bản tính lương thiện, dễ dàng bị lừa khai ra chỗ hàng ngày luyện cấp, Diêu Thiên Thiên cô cũng sẽ không trúng kế của hắn. Thiên Thiên nỗ lực không tức giận, thản nhiên nói: “Đa tạ hảo ý của anh, tâm lĩnh.” Sau đó log out.