Doãn Tiểu Mạt cầm ống nghe ngây người lúc lâu, mãi đến khi Từ Khiết đứng trước mặt cô: ‘Tiểu Mạt, cậu có dùng điện thoại nữa không?’.
‘Xin lỗi, cậu dùng đi.’
‘Có tâm sự à?’
‘Không có.’
Từ Khiết cười: ‘Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê’.
Cô ấy không biết sự tình, nhưng lại nói một câu trúng tim đen. Doãn Tiểu Mạt nhìn Từ Khiết, đờ đẫn một hồi.
‘Hello Doãn, em có chuyện gì thế?’
Lần thứ hai bị hỏi câu này trong một ngày. Michael là thầy hướng dẫn của cô.
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, rồi lại gật đầu.
‘Nói thử tôi nghe xem nào!’ Michael là một người đàn ông trung niên hóm hỉnh, rất quan tâm tới Doãn Tiểu Mạt.
Do dự một lúc, Doãn Tiểu Mạt nói: ‘Thầy Michael, em có một sự lựa chọn khó khăn, em vừa muốn tham gia cuộc thi, vừa muốn về nước’.
‘Ở đó có người nào đó hoặc chuyện gì đó em bỏ không được?’
Doãn Tiểu Mạt không ngờ thầy lại hiểu rõ như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Michael cười: ‘Em có tài, tất cả tác phẩm của em, tôi đều rất hài lòng. Tôi muốn giúp em có thể tiến xa hơn, không chỉ dừng lại ở mức độ này. Cuộc thi tới là một cơ hội vô cùng tốt, em phải cố gắng nắm chắc lấy, nếu không phải chuyện quá quan trọng thì tạm thời gác lại chuyện về nước đã’.
‘Nếu rất quan trọng thì sao?’ Tâm trạng cô rối ren. Lúc nói chuyện qua điện thoại với Lương Băng, cô có thể duy trì thái độ bình thản, nhưng những lời Lương Băng nói thật ra đã khiến cô bị chấn động.
‘Vậy thì còn phụ thuộc vào việc trong lòng em coi cái gì quan trọng hơn.’ Ánh mắt Michael thâm trầm tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Lại là câu nói quen thuộc. Năm xưa Tào Tử Di hỏi cô như vậy, cô đã trả lời thế nào? Cô nói: Đương nhiên là Ngũ Trác Hiên quan trọng hơn. Đến tận bây giờ, đáp án của cô vẫn không hề thay đổi.
Cô làm sao có thể thờ ơ, dửng dưng khi biết chuyện anh đang phải đối mặt với nguy cơ bị mất giọng? Cô không làm được như vậy.
Michael tỉ mỉ quan sát ánh mắt Doãn Tiểu Mạt: ‘Xem ra em đã có câu trả lời cho mình rồi’.
Doãn Tiểu Mạt kiên định gật đầu.
Michael cười: ‘Doãn, hãy làm chuyện em cho là đúng đi. Tranh của em để tôi đi nộp giúp cho’.
‘Cảm ơn thầy!’
Michael mỉm cười, ông là một người vô tư, dù có cảm tình tốt với Doãn Tiểu Mạt, ông cũng sẽ không cố níu giữ cô lại khi biết trái tim cô đã bị chiếm đóng.
Doãn Tiểu Mạt thức trắng mấy đêm liền mới hoàn thành bức tranh. Vì Michael dự thi thay nên thủ tục hơi rắc rối, phải chạy ngược chạy xuôi vài ngày mới xong. Tiếp đó là visa có vấn đề nên chậm trễ mất mấy ngày. Lúc này mua vé máy bay về nước khá khó khăn vì đang trong kỳ nghỉ, cô phải dựa vào quan hệ mới mua được một vé bay vào trước đêm diễn của Ngũ Trác Hiên một ngày. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể tới vào lúc chương trình bắt đầu.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Rotterdam lúc này gặp phải trận mưa to hiếm thấy, chuyến bay của Doãn Tiểu Mạt bị hoãn lại mấy tiếng đồng hồ.
Liveshow của Ngũ Trác Hiên diễn ra đúng giờ.
Anh quét ánh mắt qua vị trí chính giữa hàng ghế đầu, rỗng tuếch, trong lòng chợt dâng lên nỗi thất vọng.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới màn biểu diễn của anh. Cho dù Doãn Tiểu Mạt có mặt ở đây hay không, hôm nay vẫn sẽ là món quà mà anh tặng cho cô.
Thời lượng liveshow trôi qua một nửa, Ngũ Trác Hiên đột nhiên nói: ‘Tôi đặc biệt cảm ơn một người, từ trước tới giờ sự cổ vũ của cô ấy luôn là nguồn động lực của tôi. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, các bạn có thể cùng tôi gọi tên cô ấy được không?’.
‘Được!’ Bên dưới hò reo.
‘Doãn Tiểu Mạt, chúng ta đều cần cố gắng!’ Ngũ Trác Hiên nói.
‘Doãn Tiểu Mạt!’ Tiếng hò reo của người hâm mộ vang lên.
‘Tôi nói ‘fighting’, mọi người gọi tên cô ấy được không?’ Ngũ Trác Hiên nói lớn.
‘Được!’
Dù em không thể đứng cùng một sân khấu với anh, nhưng anh muốn tất cả mọi người đều biết, vị trí độc nhất vô nhị của em trong lòng anh.
Đáy mắt Ngũ Trác Hiên chợt âm u, muốn nói lại thôi.
Anh hét lện: ‘Fighting!’.
Chỉ cần truyền được tới tai em,
Anh sẽ tiếp tục hát không ngừng,
Hát cho tới khi cạn kệt thanh âm.
I’m gone sing for you, that’s who I am.
….
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, tiếng la hét chói tai.
Một cô gái mặc quần jean và chiếc áo nhạt màu đứng cuối hội trường, không kìm được dòng lệ tuôn rơi.
Rốt cuộc thì Doãn Tiểu Mạt đã chạy tới kịp vào giây phút cuối cùng, kịp nghe được lời thổ lộ của Ngũ Trác Hiên.
Cô tưởng mình để lỡ mất buổi biểu diễn, vẫn may, ba năm đã trôi qua nhưng tài xế taxi của thành phố S vẫn sung sức, có thể đưa cô đi qua phố lớn ngõ nhỏ, đưa cô tới với bến bờ hạnh phúc của mình.
Chẳng biết Lương Băng đã đứng bên cạnh cô khi nào, như làm ảo thuật đưa cho cô một bó tulip đỏ: ‘Tặng hoa đi!’
Doãn Tiểu Mạt lau khô nước mắt, mỉm cười nhận lấy bó hoa, thong thả từng bước một đi về phía sân khấu. Từ xa, Ngũ Trác Hiên đã nhìn thấy cô.
Khoảnh khắc này, anh đã đợi thật lâu…
Vẻ mặt anh rạng rỡ, tươi cười đón cô gái ngự trị trong trái tim mình.
Doãn Tiểu Mạt sải bước lên sân khấu, trao tặng anh bó tulip.
Fan ở dưới hò reo: ‘Ôm đi! Ôm đi!’, khiến Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng mặt như say rượu.
Ngũ Trác Hiên cười nói: ‘Xưa nay tôi chưa từng khiến các bạn thất vọng’. Rồi anh nghiêng ngưòi ôm Doãn Tiểu Mạt vào lòng, ghé tai cô thì thầm: ‘Chào mừng em trả về’.
‘Em phải bù đắp cho anh,’ Ngũ Trác Hiên làm nũng.
Doãn Tiểu Mạt vô tư đáp: ‘Được, trả góp nhé!’
‘Một lời đã định!’
Doãn Tiểu Mạt bật cười, lần trả góp này, cô dự định dùng cả đời để trả.
Liveshow kết thúc, Ngũ Trác Hiên kéo Doãn Tiểu Mạt đi theo đường dành cho khách VIP, lên thẳng căn phòng riêng mà bên tổ chức chuẩn bị cho anh. Cửa vừa đóng, nụ hôn nóng rực của anh đã liên tục rơi xuống trên người cô. Đè nén lâu như vậy rốt cuộc đã được phóng thích, anh triền miên không dứt trên đôi môi cô.
Di động đổ chuông.
‘Mặc kệ đi!’ Ngũ Trác Hiên luồn tay dưới vạt áo của cô.
Doãn Tiểu Mạt cúi đầu thở gấp: ‘Anh nghe đi đã, nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng’.
Ngũ Trác Hiên miễn cưỡng nhận điện, giọng nói có phần bực bội: ‘A lô’.
Lương Băng bên kia lên tiếng: ‘Này anh đang ở xó nào thế, cả bữa tiệc mừng công chỉ còn chờ có mình anh’.
Doãn Tiểu Mạt giật áo anh: ‘Anh mau đi đi!’.
‘Bây giờ còn mừng công cái gì nữa!’ Ngũ Trác Hiên cúp máy, tắt nguồn, tiện tay vứt điện thoại sang một bên. Anh kéo Doãn Tiểu Mạt vào lòng, tiếp tục dùng nụ hôn để công thành đoạt đất.
‘Trời ơi, anh vội vã như thế làm gì!’
‘Nghẹn ba năm rồi, sắp mất giọng rồi, không vội mà được sao?’
‘Anh nói cái gì!!!’
‘Không có gì.’ Anh hôn cô thật sâu, bắt đầu một đêm xuân kiều diễm.