“Tiểu Mạt, cậu đi đâu thế, tớ gọi điện tới máy bàn nhà cậu mà mấy ngày không có ai nghe máy?” Là Vu Trụ.
Doãn Tiếu Mạt ngây người, cô thông báo cho Hứa Chi Nhiên, cho Lương Băng, thậm chí nói với cả Lương Khai Khai, thế nhưng lại quên mất Vu Trụ. Cô thật sự không đặt cậu vào trong lòng.
Doãn Tiểu Mạt áy náy, nhỏ nhẹ nói: "Xin lỗi tớ không nói với cậu, tớ đi công tác".
"Công tác?" Vu Trụ thốt lên.
"Ừm, chắc tầm ba tháng."
"Cậu đi công tác ở đâu? Cậu cũng biết là công ty tớ có rất nhiều chi nhánh mà, tớ có thế xin đi công tác để tới thăm cậu." Vu Trụ tốt nghiệp đại học xong liền vào làm cho công ty của dòng họ, tuy bắt đầu từ vị trí trường phòng, nhưng ai cũng biết cậu là "thái tử gia", tương lai sẽ là người nắm quyền lớn nhất, thế nên mọi người đều tạo mọi điều kiện thuận lợi cho công việc hiện tại của cậu. Vu Trụ ở công ty gọi gió được gió, hô mưa được mưa. Cậu từng có lần mời Doãn Tiểu Mạt đến đó làm cùng mình nhưng tiếc là bị cô từ chối.
Vu Trụ tiu nghỉu, Doãn Tiểu Mạt không nói cho cậu biết, như vậy chẳng phải là cố tình tránh né cậu hay sao? Cậu thận trọng hỏi: "Tiểu Mạt, lần trước tớ chỉ đùa thôi, cậu đừng tức giận".
Vu Trụ nhắc tới chuyện cậu muốn Doãn Tiểu Mạt làm bạn gái mình, nhưng Doãn Tiểu Mạt vốn dĩ không để bụng chuyện này. Cô lấy lại nhịp thở bình ổn, nói: “Tớ không giận. Vu Trụ, chúng ta luôn là bạn tốt, mãi mãi là như vậy”.
Lòng Vu Trụ chợt đau thắt. Doãn Tiểu Mạt nói những lời này có khác nào đoạn tuyệt hi vọng của cậu. Mãi mãi là bạn tốt, chỉ là bạn… Vu Trụ trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cười lớn: “Ừ, chúng ta là bạn tốt”.
Doãn Tiểu Mạt chậm rãi thở dài. Cô chợt ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay đôi mắt sâu không đáy, nhìn không rõ tâm tư của người đang kề bên mình, trong đầu cô nổi lên những mớ suy nghĩ rối mòng.
Ngũ Trác Hiên đến chỗ Doãn Tiểu Mạt lấy bút, Hoa Lưu Ly mang theo ảnh tới xin chữ ký của anh để chuẩn bị tổ chức hoạt động trên trang Tieba. Vô tình nghe được đoạn đối thoại của Doãn Tiểu Mạt, Ngũ Trác Hiên thầm vui trong lòng. Cô đã nói rõ ràng họ chỉ là bạn, như vậy anh sẽ bớt đi được một đối thủ. Ngũ Trác Hiên nhướn mày: “Đưa cho anh một cây bút.”
Doãn Tiểu Mạt vội lục túi lấy bút.
Ngũ Trác Hiên cầm lấy rồi đi, không nán lại thêm nữa, Doãn Tiểu Mạt ngây người vẩn vơ suy nghĩ, không biết anh đã nghe được những gì.
Doãn Tiểu Mạt chậm chạp quay về chỗ cũ, Ngũ Trác Hiên đã ký hết ảnh, anh quét ánh mắt qua người cô, thuận miệng nói: "Em có cần ký không?".
Doãn Tiểu Mạt ngơ ngác lấy một tấm ảnh trong ví tiền ra. Hoa Lưu Ly tò mò giằng lấy xem, sau đó ôm bụng ngồi xuống cười lăn cười bò, mãi mới đứng lên được.
Ngũ Trác Hiên dở khóc dở cười, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Doãn Tiểu Mạt,em có chắc cần anh ký vào đây?”.
Doãn Tiểu Mạt lơ mơ: “Vâng, sao thế?”.
"Không sao!" Ngũ Trác Hiên hậm hực nói, vội vàng ký rồi đưa trả cho Doãn Tiểu Mạt. Thật sự bội phục cô ấy, rõ ràng người thật đang đứng ngay trước mặt đây mà còn lấy ra một bức ảnh chụp tượng sáp.
Sau khi tạo hình nhân vật hoàng đế thời Thanh của Ngũ Trác Hiên xuất hiện trong bảo tàng tượng sáp Madame Tussauds[18] Doãn Tiểu Mạt tranh thủ mùa du lịch giảm giá, rủ Lương Khai Khai cùng tới tham quan, chụp rất nhiều ảnh. Nếu đối diện với người thật, khẳng định cô không dám làm vậy, nhưng đây là bức tượng nên cô mới dám nghịch ngợm thỏa thích một trận, sờ mặt nâng cằm, nắm tóc đuôi sam. Lúc đó, Lương Khai Khai còn nói sau này sẽ mang những tấm ảnh ấy đi xin chữ ký của Ngũ Trác Hiên. Đi làm trợ lý cho anh, Doãn Tiểu Mạt tiện tay bỏ tấm ảnh vào ví, hôm nay có cơ hội liền lây ra, cô cũng không hiểu vì sao Hoa Lưu Ly và Ngũ Trác Hiên lại có phản ứng dữ dội như vậy.
[18]: Bảo tàng tượng sáp Madame Tussauds nằm ở Hồng Kông, là một trong những địa điểm thăm quan du lịch nổi tiếng, đây là nơi trưng bày những bức tượng sáp các nhân vật nổi tiếng trên thế giới.
Hoa Lưu Ly nghĩ, cô gái này thật đáng yêu. Còn Ngũ Trác Hiên lại ai oán, chỉ cần cô nhiệt tình với anh bằng một phần nhỏ nhiệt tình cô dành cho bức tượng kia cũng được.
Doãn Tiểu Mạt hí hửng xin chữ ký để giao nộp cho Lương Khai Khai.
Từ sau khi cô rời khỏi thành phố S, ngày nào Hứa Chi Nhiên cũng kiên trì gọi điện tới hỏi han. Doãn Tiểu Mạt cảm thấy rất ấm lòng, vẻ mặt lúc nào cũng rạng rỡ. Ngũ Trác Hiên cực kỳ khó chịu, hễ nghe điện thoại của ai mà Doãn Tiểu Mạt vui vẻ, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Hứa Chi Nhiên, vì làm hài lòng phụ nữ chính là sở trường của anh ta. Ngũ Trác Hiên làm một chuyện mà ngay cả bản thân mình cũng thấy trơ trẽn, đó là tìm những tạp chí viết về thói trăng hoa của Hứa Chi Nhiên, phơi bày trước mặt Doãn Tiểu Mạt, lắm lúc giả bộ đọc rồi thảo luận vài câu với Thiên Vũ.
Doãn Tiểu Mạt vô cùng khó hiểu, Hứa Chi Nhiên trăng hoa cô đã biết từ lâu, hơn nữa cũng đều là chuyện trước kia rồi, hiện tại bị Nghê Thiến quản lý chặt chẽ, mỗi ngày anh trai cô đều về nhà đúng giờ, đích thân xuống bếp nấu cơm, trời mưa còn tới cơ quan đón Nghê Thiến tan ca, hoàn toàn xứng đáng nhận danh hiệu hai mươi tư đạo làm bạn trai. Ngũ Trác Hiên chắc chắn không biết chuyện Hứa Chi Nhièn là anh trai cô, rốt cuộc anh làm vậy nhằm mục đích gì?
Lúc này Hứa Chi Nhiên lại gọi điện tới, Doãn Tiêu Mạt liếc mắt nhìn Ngũ Trác Hiên, rồi nghe điện trước mặt anh.
Ngũ Trác Hiên đang xem kịch bản, nhưng tai lại dỏng lên nghe ngóng.
Hứa Chi Nhiên cười khà khà trong điện thoại: “Em gái yêu quý, đang làm gì thế?”.
“Em không làm gì cả, còn anh?”
"Bố anh không khỏe, anh đưa bố vào bệnh viên khám.” Hứa Chi Nhiên vô tư nói, sau đó mới nhận ra vấn đề này có phần nhạy cảm, lập tức im bặt.
Doãn Tiếu Mạt cũng trầm mặc khác thường, một lúc sau mới mở miệng: "Bác không sao chứ?”.
"Chắc là không sao, bệnh người già ấy mà, lượng đường trong máu cao, lại không chịu ăn kiêng, lúc nào cũng ăn vô tội vạ." Hứa Chi Nhiên oán trách. Hứa Quảng Triệu tính tình ngang ngược, mỗi ngày bị con trai căn dặn đều nổi khùng lên mắng chửi.
Doãn Tiếu Mạt mím môi, khẽ nói: "Bệnh tiểu đường không thể qua loa được, sẽ dẫn tới rất nhiều biến chứng". Bà ngoại của cậu bé Gia Minh mà trước kia cô làm gia sư bị tiểu đường nặng, về sau đã bị mù cả hai mắt, gan và tim đều suy yếu, cả bệnh nhân và người nhà đểu khổ.
"Anh không khuyên được bố." Hứa Chi Nhiên than thở.
Mặt Doãn Tiểu Mạt cứng đờ, gượng gạo hỏi: "Vậy cũng vẫn phải khuyên, đây là trách nhiệm của anh". Sau đó, cô cúp máy.
Hứa Chi Nhiên bên kia ngơ ngác, không biết mình đã làm gì chọc giận em gái.
Ngũ Trác Hiên quan sát Doãn Tiểu Mạt tỉ mỉ, nhận thấy cô đang bất an, rõ ràng anh muốn nghe cô báo cáo lịch làm việc ngày mai nhưng cô lại đọc ghi chép hôm qua, Thiên Vũ bảo cô đi lấy nước khoáng nhưng cô lại mang về kẹo cao su.
Thiên Vũ cười ra nước mắt lén lút hỏi Ngũ Trác Hiên: “Cô ấy chê hơi thở của em toàn mùi khói thuốc à?”.
Ngũ Trác Hiên nhún vai: “Cô ấy có tâm sự.”
Thiên Vũ cũng bắt chước nhún vai: "Vậy thì chỉ có anh đích thân xử lý được thôi.”
Ngũ Trác Hiên đưa chai nước đã uống một nửa cho Doãn Tiểu Mạt giữ, cô vô thức nhận lây, rồi lại vô thức mở ra uống một ngụm, sau đó mới đặt sang một bên.
Thiên Vũ sửng sốt, Ngũ Trác Hiên cũng kinh ngạc không kém.
Trong khi đó Doãn Tiểu Mạt vẫn chưa phát giác ra hành động vừa rồi của mình kỳ lạ.
Ngũ Trác Hiên nhăn mày, rốt cuộc là chuyện gì, cô ấy dường như vừa chịu một cú đả kích lớn. Chẳng lẽ Hứa Chi Nhiên có niềm vui mới? Nhưng anh lập tức phủ nhận suy đoán hoang đường này. Ngẫm nghĩ một lúc, anh gọi Doãn Tiểu Mạt sang một bên, dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? .
Doãn Tiểu Mạt liên tục nói xin lỗi: "Em xin lỗi, em xin lỗi. Em bảm đảm sẽ không phạm lỗi nữa.”
Ngũ Trác Hiên cười: "Anh có mắng em đâu".
"Em lập tức đi sửa lỗi.”
"Đừng vội, không có gì to tát cả.”
Doãn Tiểu Mạt ngoan ngoãn nghe lời.
"Em có tâm sự?" Ngũ Trác Hiên nói.
Doãn Tiểu Mạt không dám thừa nhận: "Không có”.
Nhất định có." Ngũ Trác Hiên chắc chắn một trăm phần trăm, hơn nữa còn khẳng định là vì cú điện thoại kia.
Doãn Tiểu Mạt mím môi, duy trì im lặng.
“Anh tạo áp lực cho em à?”
Doãn Tiểu Mạt ngẩng đầu: "Không phải". Công việc trợ lý của cô an nhàn, tự do tự tại, mỗi ngày đều được ăn uống chơi bời thoải mái, lại được ngắm trai đẹp, thậm chí cô còn tăng mấy cân rồi, ở đâu ra mà có áp lực chứ!
Ngũ Trác Hiên vuốt tóc cô: "Anh không ép em, đợi khi nào em muốn nói thì nói sau.”
Doãn Tiểu Mạt gật đầu.
Ngũ Trác Hiên vuốt má cô vẻ trìu mến: "Anh đi làm việc đã nhé".
Hai gò má của Doãn Tiểu Mạt lập tức đỏ ửng.
Cảnh quay buổi chiều thực hiện được một nửa thì vai nữ thứ ba xung đột với phía nhà sản xuất, giận dữ bỏ đi.
Ngũ Trác Hiên là bên đầu tư, cử Thiên Vũ đi đàm phán, đối phương đưa ra những yêu cầu hết sức vô lý, ví dụ như thay đổi kịch bản, tăng đất diễn, sắp xếp vệ sĩ riêng 24/24 và đổi phòng khách sạn tốt nhất cho cô ta, hơn nữa cô ta còn yêu cầu thay thế tất cả các diễn viên cô ta không thích.
Thiên Vũ quay về báo cáo lại tình hình, tức giận nói: "Còn chưa phải ngôi sao mà đã làm cao như vậy rồi, lần sau thì nghỉ đi".
Doãn Tiểu Mạt đứng bên cạnh khẽ nói: “Đấy là vấn đề tính cách và tố chất, không liên quan tới chuyện có nổi tiếng hay không.” Ví như Ngũ Trác Hiên, từ lúc chưa nổi danh đến lúc trở thành ngôi sao, cách đối nhân xử thế của anh vẫn không có gì thay đổi.
“Tiểu Mạt nói đúng lắm!” Thiên Vũ tán thành.
Đạo diễn Dương cau mày: “Vậy hiện giờ phải làm sao?”. Là bạn tốt của Ngũ Trác Hiên, anh ta cũng lo thay cho Ngũ Trác Hiên, bởi vì chỉ cần nán lại đây một ngày là kinh phí đã tốn thêm mấy trăm tệ.
Ngũ Trác Hiên trong lòng đã có tính toán sẵn, nhưng anh không thể tự ý quyết định, cần phải tôn trọng ý kiến đối tác. Anh gọi điện cho Lương Băng, thuật lại qua loa tình hình hiện tại.
Lương Băng bình tĩnh nghe hết rồi nói: “Kệ cô ta đi”.
Quả nhiên là cộng sự ăn ý! Ngũ Trác Hiên tủm tỉm: “Vậy thay ai vào?”.
Lương Băng nghĩ một lúc: “Để Tiểu Mạt thử xem”.
Đúng là một chủ ý hay, Ngũ Trác Hiên càng cười càng tươi.
Đạo diễn Dương vội hỏi: “Giám đốc Lương nói thế nào?”.
Ngũ Trác Hiên bình thản đáp: “Cô ta đơn phương hủy hợp đồng, giám đốc Lương sẽ xử lý, hiện giờ để cô ta đi.”
“Được.” Đạo diễn Dương từ lâu đã không ưa gì cô diễn viên kia, diễn xuất kém, cứng đơ như khúc gỗ, mỗi cảnh đều phải quay đi quay lại đến hơn chục lần mới xong, ai diễn cùng cô ta đúng là xúi quẩy.
Thiên Vũ thở một hơi nhẹ nhõm, anh cũng chẳng muốn đi phí lời cùng cô ta lần nữa.
Đạo diễn Dương vội hỏi: “Vậy có cần thông báo quay những cảnh phần sau trước không?”
“Không cần.” Ngũ Trác Hiên cười: “Lương Băng đã sắp xếp người mới rồi, có thể thay ngay lập tức”.
“Ai?” Đạo diễn Dương và Thiên Vũ đồng thanh, ngay cả Doãn Tiểu Mạt cũng không tránh khỏi tò mò.
Ngũ Trác Hiên nửa cười nửa không: “Chính là cô ấy, Doãn Tiểu Mạt”.
Doãn Tiểu Mạt sững sờ, cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Hai mắt đạo diễn Dương sáng rực: "Giám đốc Lương đúng là tinh mắt! Xinh đẹp thanh cao, tao nhã nhanh nhựn quả nhiên rất thích hợp".
Những từ này để hình dung mình sao? Doãn Tiểu Mạt đổ mồ hôi tay.
Thiên Vũ cười nghiêng cười ngả, lần đầu tiên trông thấy Doãn Tiểu Mạt, cô ấy làm đổ trà, lần thứ hai, cô ấy ngã sóng soài trên đất. Tao nhã nhanh nhẹn ư? Không có lấy tí ti quan hệ gì với cô ấy hết!
Doãn Tiểu Mạt biết rõ sức mình nặng nhẹ thế nào, việc này dứt khoát không thể đảm nhận được, cô lập tức nghĩ cách lén trốn đi, nhưng bị Ngũ Trác Hiên tóm lại: “Đưa cô ấy đi hóa trang đi”.
“Á, em không làm được đâu. Em không đi, em…”
Thiên Vũ nằm bò ra bàn mà cười: “Anh Hiên, cô ấy có thể làm được thật sao?”.
Đạo diễn Dương mừng rỡ như điên: "Tôi thấy cô ấy là một hạt giống tốt!".
"Vậy chẳng phải là một ngôi sao non mới nhú ư?" Thiên Vũ trêu chọc.
Ngũ Trác Hiên không nói gì, lẳng lặng vỗ vào gáy anh ta.